Ất Nữ Bạch Nhã Nhã

Chương 37: Phong ba




editor: TrieuKyAn
Sáng sớm tỉnh dậy, ngồi trên giường ta ngẩn người ra, đột nhiên nhớ ttới tiểu tứ đã thật sự đã trở lại, ngọt ngào cười, thực hạnh phúc. Lăn lông lốc đứng lên kêu Tiểu Nguyệt lấy quần áo lại đây, vừa mới thay áo ngủ,kéo áo lót dây lưng, tiếng cười trong viện vang lên, mấy người kia nối đuôi nhau mà vào.
“Nhã Nhã,cái đồ lười này hôm nay dậy sớm như vậy sao?”
Tiểu tứ đi tới ôm hai má ta, lại hôn một cái, cười đến sủng ái.
“Là ngươi dậy sớm được chưa.” Mặt ta đỏ lên cũng không cam chịu yếu thế.Liếc nhanh nhìn Tam ca cùng Mộng Chi, Mộng Chi đi vào giường,cầm lấy quần áo chậc chậc lăn qua lộn lại nhìn, ta vừa muốn đoạt lấy,lại bị tiểu tứ ngăn cản..
“Hắn thích cầm thì để hắn cầm, thuận tiện hầu hạ ngươi mặc quần áo vào chẳng phải bớt việc sao.” Ta kỳ quái nhìn tiểu tứ liếc mắt một cái, hắn lại xấu xa hôn bên kia khuôn mặt,một chút cũng không giải thích.
“Đi chuẩn bị nước ấm cho chủ tử các ngươi, cũng thuận tiện mang đồ ăn sáng tới, các thiếu gia hôm nay cũng ở nơi này” Tam ca nghiễm nhiên giống như chủ nhân của nơi này mà phân phó, tiểu Bích Tiểu Nguyệt cư nhiên cũng không nhìn ta có đồng ý hay không mà đã nhận lệnh đi chuẩn bị?
“Ha, ta coi như làm công việc của nô tì, hầu hạ tiểu công chúa mặc quần áo là vinh hạnh của ta.” Mộng Chi xinh đẹp cười, từ trong tay tiểu tứ kéo lấy ta, lòng bàn tay ấm áp nắm chặt thân thể ta, ôn nhu kéo ta,hay tay giúp ta mặc nội bào.
“Chính là...” Ta thần tình nghi hoặc, hôm nay đây là làm sao vậy? Hay là bọn hắn sốt ruột muốn đi đâu sao? Sốt ruột đến nỗi tới tận nơi này bắt người?
“Bất kể cái gì nha.” Không biết từ nơi nào,tiểu tứ tìm thấy đôi hài của ta, nụ cười ấm áp như gió xuân, khẽ cầm chân ngọc của ta nâng lên.”Ngón chân Nhã Nhã mập mạp trông thật đáng yêu.”
“Ngươi mới béo!” Ta chu miệng, muốn rút chân về, hắn lại nắm chặt,bắt lấy không tha...
“Tứ thiếu cứ đùa tiểu công chúa như vậy, nhích tới nhích lui,ta đều không mặc y phục cho nàng được.” thanh âm Mộng Chi vang lên, ta vừa nhấc đầu xin ý kiến phê bình,chống lại phượng mâu lưu chuyển ý cười, mặt nóng lên quay đầu đi.”Tiểu công chúa thẹn thùng sao? Biểu ca thật là cao hứng a ~~~~~~” hắn thấp thấp cười khởi vô lại nói, khí tức quả thực vô cùng dễ chịu, có thể phun tại trên mặt, chính là ngón tay mặc áo vô cùng linh hoạt, không hề hỗn loạn.
“Nhã, đi chải đầu phát, xỏ cái giầy cũng lâu như vậy sao?” Tam ca đi lên, cầm lấy lược đưa cho tiểu tứ, tiểu tứ bắt tay vào chải chải, tạo kiểu tóc vô cùng phức tạp, hắn cứ chải xong kiểu nào, ta cố tình xấu tính dỡ xuống kiểu đó.
“Chải đầu là nghề của ta a, khi còn bé không biết giúp nàng chải bao nhiêu lần đấy thôi.” Tiểu tứ cởi giầy,bò lên giường, ngồi xếp bằng ta, phía sau hạ người xuống một chút, nhu hòa giúp ta chải tóc dài, đầu ngón tay mềm nhẹ, sợ lôi kéo tóc yếu ớt khiến ta đau. Cố gắng rất nhẹ, làm cho ta từng đợt run lên.
“Đau sao?” Tam ca cảm thấy ta run rẩy một chút,ngẩng đầu ôn nhu xem ta.
“Không.....” mặt ta đỏ lên.
“Làm sao có thể, ta chải nhẹ không thể nhẹ hơn.” Tiểu tứ lập tức kháng nghị hô to, sợ ta oan uổng hắn. Mà Mộng Chi thắt nút tốt lắm, lấy ngoại bào đem tới giúp ta phủ thêm....
Là ta sáng sớm chưa tỉnh ngủ, hiện tại đang ở trong mộng sao? Này... Rốt cuộc là tình huống nào?
Ba cái nam hài nói nói cười cười giống như làm công việc rất đỗi tự nhiên, chính là giúp búp bê đổi trang phục!? Tuy rằng nếu nói vậy búp bê chính là ta, nhưng thật sự vẫn khó có thể tin. Ta nhớ rõ ngày hôm qua bọn họ còn có thần thái khác thường, tựa hồ minh ngầm đối chọi gay gắt, như thế nào hôm nay lại như anh em tốt vậy?
Không khỏi hướng tới kẻ ta ngồi gần nhất- Mộng Chi, hắn vẫn là treo nụ cười xinh đẹp bên môi (Phong: Gứm, dâu thảo =]]), nâng mi mắt lên nhìn ta liếc mắt một cái, thấy ta nghi hoặc, khóe miệng nâng lên, nói “Như thế nào? tiểu công chúa hé mở môi đỏ mọng là muốn biểu ca thân thân sao?” Không đếm xỉa tới hắn ngả ngớn, ta quay đầu nhìn biểu tình tiểu tứ.
Hắn thấy ta quay đầu lại, cười đắc ý “Ha, xem ra Nhã Nhã là muốn ta thân thân mới đúng.” Dứt lời đầu bu lại, ta nhân cơ hội nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, nghe thấy Mộng Chi trắng trợn đùa giỡn như thế,hắn cư nhiên không có một tia tức giận? Vì cái gì?
“Mới sáng sớm nháo cái gì?” Tại khoảnh khắc tiểu tứ sắp hôn đến,bàn tay Tam ca che ở trên môi ta ( Phong: Dương ca kiểu, ta k ăn được, ngươi cũng đừng hòng ăn =]]Thâm nho). Tiểu tứ quyệt miệng vì hôn phải mu bàn tay tam ca.
“Tam ca ngươi ghê tởm a...” Tiểu tứ lười biếng sờ sờ môi cánh hoa, một khác sau,cánh tay sau chống giường, bàn chân vắt chéo,tư thế ngồi cư nhiên vẫn là đẹp trai như vậy.
“Tam ca cũng chê ngươi ghê tởm.” Tam ca phong độ cố tình vẫy vẫy bàn tay, kéo ta đứng vững, giúp ta vuốt vuốt y phục. Thấy tiểu tứ kinh ngạc,ta không nhịn được mà bật cười.
“Hắc, hai huynh đệ các ngươi đều ghê tởm.... Kẻ tám lạng gặp người nửa cân.” Mộng Chi nói còn chưa dứt lời chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ ngoài cửa Chúng ta quay đầu nhìn lại, thì thấy hoá ra là Tỉnh Chi quệt mồm nhỏ chạy vào.
“Các ca ca khi dễ Tỉnh Chi đâu, sáng sớm chạy đi ăn cơm cư nhiên một người cũng không phát hiện, hỏi người hầu mới biết được, nguyên lai Nhã nhã cùng các ca ca ăn tại đây, đều không có người nói cho Tỉnh Chi đâu?” Không biết là tức giận hay là do chạy vội, toàn bộ khuôn mặt trắng nõn của Tỉnh Chi cư nhiên đều trở nên hồng hồng, bàn tay nhỏ nắm chặt, một cánh tay khác giơ lên chỉ chỉ vào chúng ta, đây là nghiêm trọng lên án.
Tam ca cùng tiểu tứ rất ăn ý không rên một tiếng, nhưng ánh mắt cũng đã liếc về phía Mộng Chi. Trong lòng ta buồn cười, về vấn đề câu trả lời, đương nhiên phải để huynh ruột của hắn cấp cho hắn ta, vì ta cũng không hiểu mới sáng sớm tại sao bọn hắn ở đây.
“Sáng sớm làm loạn cái gì?” Hắn thấy ngoài của, Tiểu Bích từ từ bưng chậu rửa mặt nước ấm vào, phất tay kêu nàng tiến vào, rồi hướng tới Tính Chi đang tức giận, nói”Không phải là điểm tâm thôi sao, ăn chỗ nào mà chẳng giống nhau?”
“Như thế nào giống nhau, các ngươi cùng ở một chỗ,đều không người nào để ý Tỉnh Chi.... Nhã nhã thực bất công!” A? Sao lại chỉ mũi giáo vào ta nha, ta vô tội.
“Bọn họ đến đây ta mới biết được a ~~~~” ta vô tội chớp chớp ánh mắt, tỏ vẻ ngươi đều nhìn thấy, ta là đang cảm kích khi thấy ngươi đến a.
“Kia cũng không thể như vậy! Đều là đại ca, Triển Phong ca ca,An Dương ca ca sai!!!!” Tỉnh Chi lên án, chính là không có người trả lời hắn, tất cả mọi người đều mang bộ dáng rất bận.
“Mau rửa mặt đi.” Tiểu tứ rời giường đi đến, tam ca đã dần tiến lại đưa ta đi rửa mặt. Mộng Chi dĩ nhiên đang thử độ ấm của nước
“Vừa mới hảo, không quá nóng, tiểu công chúa mau tới đây đi.” Mộng Chi ngoắc.
“Tóc vừa mới chải, không cần sợ ướt,để ta cầm lấy đi.” Mộng Chi cầm khăn mặt quàng trước ngực ta, ta xoay người rửa mặt, tiểu tứ phía sau hỗ trợ túm lấy tóc đen không cho ướt
“Đồ ăn sáng có tới không?” Tam ca trầm giọng hỏi tiểu bích.
Quả nhiên đều rất bận.....
“Hồi tam thiếu gia, Tiểu Nguyệt đã đi truyền, hẳn là cũng sắp đến.” Tiểu bích ở một bên nhìn không chớp mắt cung kính nói.
“Uh, nói cho bọn hắn biết đem thêm cả phần của Tỉnh thiếu nữa.”
“Dạ...”
Ta tiếp nhận khăn mặt từ tay Mộng Chi, bớt thời giờ nhìn biểu tình Tỉnh Chi, thần tình đỏ bừng phẫn nộ, ngực không trụ phập phồng thở dốc, thẳng đến khiTam ca nói ra lời nói ở trên, hắn mới ngẩn ngơ, có chút bình ổn. Như là hắn đến khởi binh vấn tội
, rốt cuộc cũng quên mục đích đến đây. Ta cố nén cười, Tỉnh Chi bảo bối thật đáng thương. Hiển nhiên Tam ca,tiểu tứ cùng Mộng Chi kết hợp ăn ý, mà hắn bị xa lánh.....
“Tỉnh Chi không cần tức giận rồi, chúng ta cùng ăn cơm.” Ta hướng hắn cười nói, miệng hắn hơi mếu, khó chịu cơ hồ muốn khóc lên. Hắn đi tới giữ chặt cánh tay ta, ủy khuất hô
“Nhã nhã... Các ca ca đều khi dễ Tỉnh Chi.”
“Hồi các vị thiếu gia, đồ ăn sáng đã đến, đặt tại phong nguyệt lâu, tính cả phần của Tỉnh thiếu gia.” Tiểu Nguyệt tiến Lai Phúc nói, chính là không biết nơi này xảy ra chuyện gì, như thế nào không khí quỷ dị như vậy?
“Đi qua đi.” Tam ca dẫn trước đi ra ngoài, ta kéo Tỉnh Chi theo sát sau đó.
Quả nhiên tuy là gần đầu mùa xuân, không khí sáng sớm vẫn là thanh lãnh, hô hấp đêu thở ra khói trắng.
Mấy chú chim kêu thật là dễ nghe, xa xa hương thơm mai vàng cũng bay tới từ từ, hít sâu một hơi, hương thơm cảm thấy thật an bình. Đằng trước Tam ca bước đi bình tĩnh, tay áo lam nhạt như gió nhẹ bay, khi thì quay đầu hướng ta mỉm cười, không khỏi nhớ tới thời điểm ở kinh thành cùng hắn xảy ra một ít chuyện, hai má bò lên rặng mây đỏ,cúi đầu thấp xuống.
Tỉnh chi nghiêng đầu xem ta, nghi ngờ hỏi “Nhã nhã, như thế nào đỏ mặt?” cước bộ ta lảo đảo một cái, bị hắn giữ chặt, ai ngờ đằng trước Tam ca lại cười. Ta tà tà liếc Tỉnh Chi, không có việc gì vạch trần ta sao? Vốn là... yêu nghiệt này thuộc tiểu vô hại, không thể tưởng được cư nhiên vô tội như vậy bán đứng ta.
Khi nói chuyện đã đến phong nguyệt lâu, người hầu chờ ở bên ngoài, thấy chúng ta đi tới, nói truyền vào trong, không đợi tới cửa,đã có tỳ nữ hầu hạ vén rèm cửa thật dày lên, chờ chúng ta đi vào.
Lúc ăn cơm, tiểu tứ cùng Mộng Chi còn không nói một câu, Tam ca chính là ý định ăn thật nhàn nhã, nghiễm nhiên rất có thần thái của gia trưởng chi phong. Mộng chi tuy là sinh cùng năm với Tam ca, chính là tâm tính quá mức tùy ý, cũng không có tự giác giữ thân.
“Hiện tại đã gần đến đầu xuân, hôn sự đại ca đã định, trong nhà cũng nên chuẩn bị tốt. Hiện nay đại ca cùng phụ thân, Nhị thúc đang ở kinh thành, cần trở về, ít nhất cũng phải hơn tháng. Mà cửa hàng trong nhà lại hoàn toàn dựa vào tam thúc chủ trì đại cục, tam thúc cũng không thể phân thân được. Ý mấy tiền bối trong nhà chính là, chúng ta rảnh rỗi nhiều rồi, cũng nên động thân đi.
Tối qua Tam ca nói chuyện để mọi người cùng hiểu, Mộng Chi cùng tiểu tứ sớm biết ý tứ này, sắp đến đại hôn của huynh trưởng mình, nào ai có ý kiến? Tính cả Tỉnh Chi cùng ta luôn thích náo nhiệt, vỗ ngực cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
“ nếu như thế, hiện nay chuyện cần làm cũng không thiếu. Tân phòng chưa trang trí, lễ phục chưa làm, ngày hoàng đạo cũng chưa chọn xong, huống hồ còn chưa vạch ra danh sách khách mời, chưa truyền ý tới tẩu tẩu tương lai.” Tam ca dài dòng nhắc nhở, cũng quá chu đáo rồi, việc nhỏ không đáng kể cố gắng cũng sẽ quên, cho nên mọi người cũng sôi nổi đóng góp ý kiến, ngay cả Tỉnh Chi cũng đi vào thảo luận.
Ta nhìn bọn họ náo nhiệt,cũng ở một bên mỉm cười, nghĩ nếu là đề nghị về chủ trì, lụa trắng hoa cầu, người người tây trang giày da cầm trong tay Champagne... Vậy nhất định sẽ kinh thế hãi tục. Không khỏi tưởng tượng nếu là Tam ca, Mộng Chi,tiểu tứ, Tỉnh Chi,người người mặc tây trang sẽ có cảnh tương gì? Như vậy liên tưởng, trong hôn lễ, nam nhân vật chính cư nhiên là 4 cái kẻ mặc tây trang kia.....
Mà mong tân nương bọn họ dắt sẽ là mình!! Ta ngẩn ngơ, phục hồi lại tinh thần, ta thật sự bị bọn họ tẩy não tới ngốc rồi? Như thế nào vô duyên vô cớ ảo tưởng là hôn lễ của chính mình đây? Hơn nữa tân lang cũng là bốn.... Tam ca.Mộng chi,tiểu tứ cũng thôi đi, như thế nào còn có Tỉnh Chi?
Lắc đầu, nhất định là do hắn luôn dây dưa ở bên cạnh ta, nên ta mới gộp cả hắn vào. Nhất định là vậy rồi.
Mình suy nghĩ xong trong lòng, quay ra nhìn bọn họ, ai ngờ bọn họ ngừng thảo luận, ánh mắt sáng quắ đồng thời nhìn ta.??
“Như thế nào, làm sao vậy?” Ta nghi hoặc hỏi, nhìn bọn họ vài cái. Tỉnh Chi bên cạnh, ánh mắt vô tội tò mò, Tam ca như có điều suy nghĩ, Mộng cCi cười ái muội, tiểu tứ thấy ta cũng nhướng mày.
“Tiểu công chúa đầu tiên là cười rất là quỷ dị, tựa hồ đánh giá cái gì phá hư chủ ý; sau đó ánh mắt lại lộ ra vẻ si mê, hai má ửng đỏ; sau đó mặt lộ vẻ kinh ngạc, tưởng là tỉnh ngủ; cuối cùng biểu tình âm tình bất định..... Trấn định một hồi lâu mới ngẩng đầu lên.”
Ta thấy Mộng chi nói đúng không sai chi tiết nào, cứ như cắm camera vậy, chỉ biết trợn mắt há hốc mồm! Này.... Người này rất quỷ dị... Quan sát cẩn thận như vậy làm cái gì?
“Nhã nhã nghĩ tới điều gì?” cánh tay tiểu tứ nâng cằm ta, híp mắt hỏi.
“Không nghĩ cái gì a.... Thấy các ngươi thảo luận hôn lễ, bất quá là nghĩ đến hôn lễ của đại ca thôi.” Ta mới không nói thật đấy =]]?
“Đại ca?” Mộng Chi,An Dương trăm miệng một lời hỏi, hai người cổ quái liếc nhau, cũng không phải xem ta.
“Thời điểm ở kinh thành...?” Tiểu tứ thấy bọn họ như thế, đột nhiên vô lực dựa lưng vào ghế, xoa bóp cái trán nói rằng.
“... Hẳn là không có!” Tam ca trầm ngâm một lúc lâu nói rằng, mày lại giãn ra “Không có,hẳn là không có cơ hội “ Bọn họ đây là đánh cái gì bí hiểm?
Ồ...” Tiểu tứ cùng Mộng chi đồng thời thở ra một hơi, có thái độ rất yên tâm.( Mấy anh sợ chị Nhã và anh Đại yêu nhau đó mà:v)
Ta cùng Tỉnh Chi hai mặt nhìn nhau, thật sự không biết bọn họ đùa giỡn trò xiếc gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.