Ất Nữ Bạch Nhã Nhã

Chương 13: Nghi hoặc




Ta mở mắt, thân mình đau nhức cảm thấy có chút khó chịu, nhất là trước ngực cùng nơi riêng tư. Ta cởi cổ áo ra, da thịt vẫn trắng nõn, không có gì khác thường, ta liền thử hoạt động dớới hai chân,cảm giác lạ khiếến ta rê rỉ ra tiếng, tựa hồ như bị xe tải nghiền qua vậy, đầu ngón tay trượt xuống, đụng chạm một chút hạ thân khô khốc, hơi hơi đau đớn.
Nghi hoặc,đây là làm sao vậy? Dạo này ta thường xuyên mộng xuân, chẳng lẽ ta ngay tại trong mộng mà an ủi mình? Nhân vật trong mộng thờng xuyên thay đổi, có khi là tiểu tứ, có khi lại là a Tình, còn có người ta thậm chí không muốn nhớ tới, đó là Bạch Mộng Chi! Xem ra ta bắt đầu dậy thì, bắt đầu mộng xuân?
”A Tình...”
”Chủ tử.” A Tình nhanh chóng đi vào quỳ phía dưới giường
”Tối hôm qua....Có ai đó vào đây sao?”
”Ân...” Ta nhìn A Tình dung nhan xinh đẹp như vậy, hắn giờ đã hơi góc cạnh,đôi môi hồng mỏng, tóc đen như mực khẽ buông xuống, chân đã có lực hơn.....
”A Tình ngươi tới”
hắn chần chờ một chút liền quỳ gối đi đến bên giường ta, ta ngồi dậy,thân thể dịch đến trước mặt hắn,ngồi tại mép giường nhìn thẳng hắn, a..... Nguyên lai mắt của hắn cùng động tác hắn là đồng dạng thâm thuý, như hai khối mã não. Ta nâng cằm ắn lên, ngón cái xẹt qua môi cánh hoa, ta cảm thấy cả người hắn run lên, há mồm muốn nói, ta nhân cơ hội đem đầu lưỡi vói vào trong miệng của hắn,một mùi thơm ngát xộc vào, giống như hương hoa, cảm giác này dường như đối vớới ta không hề xa lạ, ta nghi hoặc, là ta phân không rõ ràng giữa cảnh trong mơ cùng hiện thực ư? Vẫn là.......
”A Tình, đem quần áo cởi “
”Chủ tử?”
”Muốn ta lặp lại một lần nữa sao?”
Ta tà tà liếc hắn một cái, A Tình xoát xoát cởi áo lại bắt đầu cởi bỏ quần
”Được rồi”
Người này định làm cái gì a? cho rằng ta chuẩn bị cưỡng bức hắn? Ta nguýt hắn một cái.
”Đứng đến trước mặt ta”
ta quỳ ngồi ở trên giường tinh tế xem kỹ thân thể hắn, có lớn nhỏ dấu vết do đao,mà cũng phải, đứa nhỏ này từ tử thần mà sống xót tới tận bây giờ? Xem ra khi còn luyện ảnh chịu không ít khổ. Ta cẩn thận tìm kiếm, đầu ngón tay cũng đi theo tầm mắt lướt qua thân thể hắn, cảm nhận ngực hắn khẽ phập phồng,hai đỉnh ngực hồng xinh cũng dựng đứng thẳng lên, ta âm thầm buồn cười,tiểu tử này như vậy mà cũng có phản ứng a. Ta ác ý dùng móng tay xẹt qua hai cục nhỏ nổi lên kia, hắn thở hắt ra ột hơi, mắt khẽ nhắm lại, hai phiến lông mi hơi hơi run rẩy, ta nhẹ nhàng cười vươn ra đầu lưỡi liếm hai tiểu hồồng kia mộột chút, cư nhiên chúng càng dựng thăng, A tình khẽ hừ
”Ân...”
Một tiếng, bàn tay hắn nắm chặt,
”Xoay người sang chỗ khác”
sau lưng của hắn cũng giống đằng trước trông vô cùng thê thảm, xem ra chỉ có mặt của hắn là không có vết đao..... Ta cẩn thận quan sát xem có dấu vết hoan ái sau lưng hắn không, nhưng sự thật chứng minh ta đúng. Ta khả nghi nhìn hồng ngân trên vai hắn, ta ngưng mi, hồng ngân kia không giống dấu vết bị đả thương, ta cẩn thận quan sát tay ta, lại đặt dấu hồng ngân đó so sánh với hồng ngân trên bả vai hắn, ta cũng không chắc chăn lắm, ta nổi giận.
thân hình A Tình tựa hồ cứng ngắc một chút, lại nhanh chóng biến mất ở ngoài cửa, ta nhíu mày.
Sau khi tắm, ta để tiểu Bích mặc y phục cho mình, vẻ mặc cân nhắc đầy nghi hoặc chưa được giải đáp. Càng khó hiểu hơn là bây giờ tiểu tứ cùng Bạch Mộng Chi đang luyện tập trên núi, sư phụ nơi đó quản chế đồ đệ rất nghiêm khắc, nên hai người kia tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở nhà, sau cùng ta đưa ra kết luận, nhất định là ta nhìn lầm..... Chính là,nghĩ tới mộng xuân kia,mặt ta nhanh chóng đỏ bừng....
Ta kêu Tiểu Bích đi lấy gương qua, ttỷ mỉ soi kĩ chính mình,ta tự nhận mình không phải tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành. Cái mũi không đủ đâm, cái trán lại quá lớn, khuôn mặt được kế thừa từ phụ thân,mắt nheo lại thời điểm mị nhãn như tơ, miệng tựa tiếu phi tiếu, không đủ hồng, phấn phấn, cũng có thể là tuổi còn quá nhỏ, làn da trắng nõn bóng loáng, ngay cả một lỗ chân lông cũng không thấy. Đắc ý nhất là mái tóc đen thẳng mềm mượt dài đến thắt lưng....
Khi nhớ tới cảnh mộng xuân cùng tiểu tứ,ta thực hoảng hốt, vẫn luôn là không rõ khuôn mặt hắn,nhưng chính cảm giác lại không sai biệt, nhất định là hắn. Khi hắn 5 tuổi rời đi, ta đã cảm nhận tình cảm hắn đối với mình không dừng lại ở tình huynh muội, ccòn có chút đặc biệt..... Nhưng là, tình cảm của mình đối với hắn cũng chính mình còn không rõ..... Tên kia có đôi khi tà tà xấu xa, có đôi khi lại ôn nhu muốn chết.... Diện mạo ư ~ tuyệt đối là nhất phẩm... Ách... Diện mạo nhất phẩm là một tiểu hài xấu xa? nghĩ lại đầu không khỏi hiện lên mấy vạch hắc tuyến, hay chính ta có bệnh luyến đồng a? Thích tiểu shota? (Phong: chính chị cũng không lớn mà =]] Loli với shota rất hợp
Còn A Tình, sống là người của ta, chết cũng là người của ta, không cần cân nhắc.
Về phần Bạch Mộng Chi.... Khóe miệng khẽ nâng, gặp quỷ mới có thể mơ thấy hắn, tự động xem nhẹ, gạch chéo!!
Theo di chiếu của tổ huấn, nam hài 16 tuổi có thể trở về nhà. Phụ thân nói đại ca 16 tuổi xuống núi giờ cũng chưa có về nhà, trực tiếp đi kinh đô ,dưới chân Thiên tử lập thêm chi nhánh Bạch gia, nghe đâu hắn muốn đi 3 năm, đương nhiên hôn sự bởi vì khuyết thiếu nam nhân vật chính xem như tạm thời lắng xuống. Ta lúc ấy nghe ngóng tin tức hoài nghi hắn là cố ý đi! Qua một ít thời gian nữa nhị ca cùng tam ca cũng có thể về nhà, ách... Còn có yêu tinh Bạch Mộng Chi (Phong: Rồi, gọi hẳn là yêu tinh luôn =]]).
Thực sự là quá lâu, lâu tới nỗi ta quên mất diện mạo của nhị ca cùng tam ca rồi, nhớ mang máng Nhị ca sảng khoái như ánh mặt trời, Tam ca nhã nhặn. Về phần tiểu tứ hẳn là còn hơn 2 năm nữa, Tỉnh Chi lại càng không có gì để nói, so với tiểu tứ còn nhiều hơn một năm
Ta vẫn rất cao hứng,rốt cục không chỉ có mình ta còn là đứa nhỏ trong nhà,còn có thể quậy phá một chút, không cần mỗi ngày nhàm chán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.