App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói

Chương 7: Đem Linh Hồn Ra Và Đánh Chết Ngay Tại Chỗ!




Vương Tử Hoàn cảm thấy một cơn gió u ám thổi qua, cả chiếc xe trở nên lạnh lẽo, hệ thống sưởi cũng không hoạt động tối đa, trực giác nói với cậu ta rằng hai tỷ tỷ ma đã lên xe rồi.
Nhìn Tần Linh vẫn đang tươi cười ngồi sang một bên, Vương Tử Hoàn hít sâu một hơi, “Mấy vị, đi đâu vậy?”
Tần Linh thắp vài hương trấn hồn, “Đi bệnh viện.” 
Lý Tư Dĩnh hỏi: “Sư phụ Tần, ngài đang tìm cái gì? Hai đứa nhỏ đó có thể đầu thai không?”
Tần Linh gia cố linh hồn, trấn áp sát khí của bọn họ, để bọn họ không bị sát khí xóa đi lý trí.
“Hôm nay tôi tìm các cô vì chuyện này.
Tôi đã hỏi hết rồi.
Vương Chính Cát và Dương đại sư kia bây giờ ở bệnh viện, tôi sẽ thắp hương cố hồn cho các cô, mặc dù cảnh sát ở nơi đó, các cô cũng có thể đến gần, lôi vong hồn của hai người họ ra cho tôi, tôi sẽ bồi đắp lại linh hồn của hai đứa nhỏ, và sau đó đưa các người đi đầu thai.
” 
Ánh mắt của ma nữ trở nên lạnh lẽo, oán hận trên người càng thêm nồng đậm, có cảnh sát canh giữ Vương Chính Cát cùng người đại sư kia, các cô muốn đến gần cũng không được, hai vị tội nhân không chết một ngày, oán khí của các nàng càng không thể nguôi ngoai.
Tần Linh nhìn phản ứng của bọn họ, cười nói: “Nếu không muốn đợi sự phán xét của pháp luật, cô có thể giết bọn hắn.
Cô xem trên người các cô điều chuỗi nhân quả, cho dù cõi âm phán quan đến, đều sẽ đứng về phía các người.
Nhưng tôi nghĩ là, giết cả hai thì quá lời rồi, tôi muốn khiến bọn họ kiếp sau làm gà.

Vương Tử Hoàn sửng sốt, là con gà, chẳng lẽ chính là con gà mà cậu ta nghĩ tới sao? 
*gà ở đây còn có nghĩa là chym á =)))
Tần Linh nhìn vẻ mặt của cậu ta liền biết được Vương nhị thiếu không nghĩ tới chuyện gì tốt, “Tôi đang nói đến loại gà thường ăn trên bàn, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Vương Tử Hoàn vẻ mặt vô tội, “Tôi cái gì cũng không nghĩ tới, cũng không có nói cái gì mà.” 
Sắc mặt của các ma nữ trông khá hơn, hiển nhiên vừa rồi bọn họ cũng đã hiểu lầm, dù sao thì đại sư trước mặt ma nữ không giống với đại sư cao lãnh mà bọn họ thường thấy.
Lý Tư Dĩnh nhìn những người khác, trao đổi ánh mắt, Lý Tư Dĩnh nói, “Chúng tôi kéo họ ra.
Chúng tôi muốn tự mình báo thù.”
“Có thể nha, sau khi giết hắn, tôi sẽ đưa bọn họ đi làm gà.” Tần Linh rất kiên trì đem bọn họ đi làm gà.
Vương Chính Cát cùng Dương đại sư đã nằm trên giường không thể cử động, đã thối rữa đến mức không còn một chỗ tốt cả, loại bệnh này không có thuốc chữa trị, càng ngày càng trở nên trầm trọng hơn.
Theo lý mà nói thối rữa như vậy lẽ ra đã chết từ lâu, nhưng họ vẫn đang kéo dài hơi tàn, đau khổ từng phút từng giây. 
Vương Chính Cát nhìn bác sĩ với ánh mắt cầu xin, ông ta không muốn sống nữa, đau quá, muốn chết!
Nhưng bác sĩ là cứu người chứ không phải giết người, cho dù là hiểu ánh mắt của ông ta cũng sẽ không phối hợp với suy nghĩ của ông ta, xem một chút nữa liền đi ra ngoài.
Người cảnh sát ngồi ở cửa hỏi: “Ông ta có thể sống được bao lâu? Còn có chuyện chưa giải thích rõ ràng, anh có thể để ông ta nói được không?”
Bác sĩ lắc đầu, “Cổ họng đều bị thối rữa.” 
Trong khi cảnh sát đang nói chuyện với bác sĩ, ba con ma đã leo lên tầng ba của bệnh viện, lần lượt bay vào từ cửa sổ, tóm lấy linh hồn của Vương Chính Cát và xé xác nó ra.
Vương Chính Cát trợn to hai mắt kinh hãi, cố gắng phát ra âm thanh, nhưng trong cổ họng lại nổi lên mụn mủ, không có gì phát ra được, hắn nhìn ba ma nữ mà rút hồn ra khỏi cơ thể, sau đó xé nát hai cánh tay một cái chân.
Ma nữ trực tiếp nuốt chửng ở ngay trước mặt hắn.
Linh hồn bị xé nát, còn lớn hơn gấp vạn lần nỗi đau thể xác, Vương Chính Cát đau đớn không thể kêu lên, hai mắt gần như lộ ra khỏi hốc mắt, bị ma nữ kéo một cái chân, cúi đầu, kéo lê nó ra ngoài.
Linh hồn của Dương đại sư cũng bị lôi ra theo cách này, bị xé ra thành nhiều mảnh, khi ở trước mặt Tần Linh, mới phát hiện hai linh hồn đã không còn hoàn chỉnh. 
Tần Linh sờ sờ cằm, vẻ mặt nghiêm túc, “Hai người bọn họ nếu là gà thì cũng là gà không hoàn chỉnh, không phải là gà tàn tật không chui ra khỏi vỏ trứng sao? Đã biến thành trứng vịt lộn? “
Vương Tử Hoàn nghĩ đến quả trứng vịt lộn, cả người run một cái.
Tần Linh cười vỗ tay, “Thiên Đạo thật kì diệu, bọn họ sẽ bị bóp chết trong vỏ trứng, đau đớn chết ngạt trong bóng tối vô tận, đây chính là nhân quả.”
Tần Linh lấy hồn bọn họ, cất kỹ rồi hỏi mấy quỷ tỷ tỷ: “Có thể đem bọn họ về, để cho bọn họ thối nát chết đi, không thì bây giờ giết đi, đem bọn họ đi đầu thai làm gà ngay lập tức.”
Sau khi nhìn thấy hoàn cảnh khốn khổ của họ, oán khí của các ma nữ hầu hết đã biến mất, họ thay đổi ý kiến ​​và cay đắng nói: “Hãy để họ đi đầu thai!”
Sau đó ba quỷ tỷ tỷ lại nhét hai linh hồn bị cắt xén vào thân xác, nhìn bộ dạng đau đớn của họ, trong lòng rất nhẹ nhõm.
Tần Linh đã chuẩn bị sẵn một cái lọ nhỏ đựng đầy bùa chú, “Những ân oán trên người sẽ từ từ tiêu tan, lãng phí không bằng đưa tôi đi, tôi cũng muốn đặt một lời nguyền.” 
Mấy ma nữ sửng sốt, nghe không giống  một đại sư nghiêm túc.
Tần Linh nhận hết lời oán khí từ bọn họ, “Để cho những tên khốn nạn bắt cóc phụ nữ và trẻ em kia bị nguyền rủa, toàn thân thối nát.
Những lời oán khí này là đủ rồi.”
Bấy giờ mấy ma nữ hiểu ý cậu, trước khi đi còn yêu cầu cậu lấy hết oán khí.
Thù đã báo, kẻ hãm hại đã bị pháp luật trừng trị nghiêm khắc, hai kẻ cầm đầu cả người mọc đầy mủ ở vết thương, chết trong đau đớn, chúng sẽ tiếp tục lặp lại nỗi đau trước khi chết, chết ngạt trong bóng tối.
May là, có người có thể giúp các nàng một tay, làm cho các nàng có thể cảm nhận được lòng tốt trước khi chết, còn cho họ có hy vọng được đầu thai.
Sau khi ba ma nữ biến mất, Tần Linh nhận thấy trước mặt có một vật màu trắng, liền cầm lên xem thử, vật màu trắng to bằng quả trứng, nhìn như một viên ngọc bích tốt.
Hệ thống: Chúc mừng kí chủ bất ngờ có được phúc khí của ma nữ.
Vật này có thể điêu khắc thành vật bạn thích, mang ở trên người có thể bảo đảm bình an, xua đuổi tà ma, chuyển dữ thành lành.
Tần Linh vui vẻ cất đi, “Cảm ơn các tỷ tỷ đã rộng lượng.” 
Vương Tử Hoàn tò mò, “Đây là cái gì?”
Tần Linh mỉm cười cho cậu ta xem, “Bảo bối, có thể tìm sư phụ điêu khắc, mang trên người quỷ bất xâm, thích hợp cho con nít đeo.”
Vương Tử Hoàn hai mắt sáng lên, “Bán cho tôi đi, mấy tháng nữa tôi sắp làm chú, tôi sẽ cho đứa nhỏ một món quà ra mắt.”
Tần Linh cười híp mắt, “Một trăm vạn.”
Vương Tử Hoàn hưng phấn nói: “Tôi muốn!”
Tần Linh mừng rỡ, kiếm thêm một trăm vạn. 
Hệ thống: Phần thưởng được chuyển đến, vui lòng ký chủ kiểm tra.
Nhiệm vụ chính hoàn thành, thưởng 100 tích phân; 1 ô giấy dầu thần bí, 16 × 10 điểm công đức.
Nhiệm vụ phụ bản hoàn thành sẽ nhận được 100 điểm.
Tần Linh kinh ngạc, “Nhiều điểm công đức như vậy?” 
Hệ thống ngồi xổm trên vai cậu, cố gắng kiềm chế muốn liếm móng vuốt của nó, ủ rũ giải thích: “Có rất nhiều người được cứu.
Nếu là một người, chỉ có thể là 1 × 10.
Cậu sẽ giải oan cho 10 người đã chết oan uổng và cứu họ.
Sau gia đình 6 người của Vương Tử Hoàn, vừa đúng là 16 người.
Phần thưởng cho nhiệm vụ đầu tiên thường sẽ nhiều, nhưng về sau thì không nhất định, vì vậy điểm công đức rất khó kiếm.

Tần Linh quay lại nhìn khuôn mặt béo như bị chảo vỗ của nó, không kìm lòng được: “Phốc!”
Hệ thống lấy móng vuốt che mặt, trong lòng nói:  Cậu anh tuấn, có năng lực, phải nhẫn nhịn! 
Tần Linh bấm vào hệ thống kiểm tra tính hữu dụng của tích phân, tích phân có thể đổi thành tiền.
100 tích phân có thể đổi được 100.000 nhân dân tệ, và số điểm cậu nhận được trong nhiệm vụ này có thể đổi thành 200.000 nhân dân tệ.
Ngoài ra, gia đình Vương Tử Hoàn đã cho cậu 60, chưa kể tiền bán bùa, cậu cũng kiếm được 800.000! 
Làm nhiệm vụ kiếm được nhiều tiền như vậy, Tần Linh vui vẻ đổi hết, một lúc tiền cũng đủ tiêu, cậu không muốn đi làm nữa.
Hệ thống: “Có một cách khác để kiếm được công đức.
Đóng góp 100 vạn và nhận được 10 điểm công đức, làm nhiệm vụ có thể được không ít tiền.”
Sắc mặt Tần Linh chợt lạnh xuống, túm lấy cổ Hệ thống đè lên đùi, xoa xoa như bóng, “Ta kiếm tiền bằng bản lĩnh của mình, mày đừng nghĩ động tới xu nào của ta, muốn quyên tiền thì tự mày đi kiếm! “
Hệ thống thậm chí không thể nhấc đầu, uất ức nói: “Cho cậu nhiều tiền như vậy trong giai đoạn đầu là để cậu làm vốn.
Chúng ta có thể kiếm nhiều tiền hơn bằng cách sử dụng thần quái để kinh doanh!” 
Tần Linh tiếp tục xoa xoa, “Mày không thấy mệt sao? Kiếm tiền chính là kiếm tiền, đó là công cụ kiếm tiền.
Nếu không vui, kiếm nhiều tiền như vậy có ích lợi gì?””
Cậu thích tiền bởi vì thích tiêu tiền, cũng không phải thần giữ của!
Hệ thống: “… Ngài vui vẻ là tốt rồi, vừa rồi ta đánh rắm! Nhìn cái ô kia, nó có thể nâng cấp, nói chung những thứ có thể nâng cấp đều rất trâu, bất khả chiến bại!”
Tần Linh nhấp chuột nhìn một cái: chiếc ô giấy dầu màu đỏ, không rõ cấp bậc, nghe nói là hiện vật (cần xác định) của một đại lão tiền bối nào đó (không rõ), có thể nâng cấp, chức năng không xác định. 
Tần Linh đang nghĩ ngợi, trong tay đột nhiên xuất hiện một chiếc ô giấy dầu màu đỏ, khi mở ra đã thấy đầy lỗ.
Trái tim Tần Linh như bị thắt lại, thứ này không thể che phong chắn vũ chút nào, chỉ có thể dùng làm gậy chống, “Đây là Thần Khí sao?”
Hệ thống có chút chột dạ, “… Sau đó sẽ trở thành Thần khí, sau đó sẽ vô địch.”
Tần Linh ném lại vào hệ thống với ánh mắt ghét bỏ, tính lừa gạt kẻ ngốc à? 
Hệ thống vẫy đuôi lấy lòng, một con mèo giống như con chó con, Tần Linh bị chọc cười liền xoa nó hai cái.
Sáng sớm hôm sau, Vương Tử Hoàn lại bưng bữa sáng đến, “Ông chủ! Tôi tới đây gửi tiền cho anh, sau này tôi sẽ cùng anh đi.
Ăn uống rồi tôi tự giải quyết.
Anh có thể cung cấp cho tôi một nơi để sống là được.” 
Tần Linh nghiêng đầu, “Tại sao?”
Vương Tử Hoàn nhe răng, “Kích thích!”
Tần Linh cầm chi phiếu trong tay, nhẫn tâm đóng cửa lại. 
“Này! Ông chủ! Đừng đóng cửa, chúng ta nói chuyện!” Vương Tử Hoàn cười ha ha đẩy cửa ra, Tần Linh ghét bỏ đuổi cậu ta đi, “Trở về đi, nơi này không thích hợp với cậu, làm người bình thường, đừng đụng vào nghề này.”
Vương Tử Hoàn vẫn không muốn rời đi, vui cười hớn hở, Tần Linh nói cái gì cũng không giận.
Tần Linh đuổi cậu ta: “Mấy ngày nay cậu đi cùng tôi, đã nhìn thấy ma rồi.
Tiếp xúc nhiều hơn cũng không tốt.”
Vương Tử Hoàn ôm cửa nói: “Ông chủ, anh đi xem phong thủy cho nhà tôi đi.
Ba tôi vừa mới xuất viện, nếu không ông ấy muốn đích thân mời anh.”
“Gia đình cậu không có gì thay đổi cả, gia đình cũng không làm gì xấu, mọi chuyện đều tốt đẹp.”
“Ba tôi sẽ trả thù lao!”
“Tuy rằng tôi thích tiền, nhưng cậu không cần tiêu số tiền này, đừng làm phiền, đi mau.”
Tần Linh đẩy cậu ta ra, đóng cửa lại rồi đi ngủ. 
Buổi chiều Tần Linh chuyển 500.000 tệ cho sư phụ, giữ lại 300.000 tệ, gọi điện thoại cho sư phụ nói: “Con kiếm được một ít tiền, cho người tiền tiêu vặt.”
Đầu dây bên kia tín hiệu không tốt lắm, cũng không biết đi đâu chơi, vui vẻ nói: “Bé con, con thực sự kiếm được tiền! Không phải là cướp chứ!”
Tần Linh lườm một cái, “Là cướp.
Nếu bị bắt, con nói người chỉ thị, hai người chúng ta đều không có thể chạy trốn.”
“Con bất hiếu!” Đối diện cười mắng cậu một câu, sau đó cưng chiều hỏi: “Khi trời mưa, tim còn đau không? 
Tần Linh nhếch miệng lên đến, “Không đau.”
“Có nhớ quá khứ không?”
“Không,” Tần Linh cười, “Dù sao cũng không quan trọng, hiện tại con còn sống khỏe mạnh.
Thứ con quên có thể là thứ con không muốn nhớ, hoặc là con không nhớ được cũng tốt mà.”
Nửa năm trước, Tần Linh phát hiện mình mất trí nhớ hai năm gần đây, không biết mình bị làm sao, lúc trở về thì bị thương, sau khi khỏe lại thì trời đổ mưa.
Khi trời u ám và mưa, trái tim cậu rất đau và không biết nó đã rơi xuống như thế nào.
Tần Linh không muốn làm cho sư phụ lo lắng, cho nên hỏi liền nói ổn rồi.
Sư phụ cũng không hỏi thêm, cười nói: “Ta vừa ở nhà đấu giá chơi, ‘vợt’ được một bức ảnh về một con ngựa nhỏ, từ thời nhà Đường, mũm mĩm và khá dễ thương.
Ta sẽ mang nó về cho con chơi.”
“Vâng, được ạ.” Tần Linh có chút bất lực, sư phụ của cậu thật biết cách sống, nhưng khi gặp được cậu, ông giống như biến thành một người khác, theo lời của người khác nói đó là  gọi sủng đồ đệ không có giới hạn, hận không thể đem sao trời trời hái xuống cho cậu đeo, để cậu đứng trên nơi cao nhất, tỏa sáng lấp lánh, để thiên hạ ca tụng, điều này khiến đối phương vui mừng hơn là chính cậu khen ngợi sư phụ. 
“Còn có, sắp đến sinh nhật của con, ta mua cho con một chiếc xe.
Ta nghĩ những đứa trẻ khác đều thích xe như Lamborghini, Ferrari, Rolls-Royce, Bugatti … Con thích chiếc nào? Hay mỗi loại mua một cái?”
Tần Linh đỡ trán “Sư phụ, năm nay con bao nhiêu tuổi?”
“Qua hết sinh nhật là 25.”
“Con đã 25, không còn là một đứa trẻ nữa, con có thể mua những thứ mình thích.”
Lúc này, một giọng nói ổn định cất lên: “Bọn trẻ không thích ô tô nữa.
Chúng thích máy bay, nếu không mua cho con máy bay trực thăng nhá?”
“Không muốn, con không còn chỗ nào để đậu cả.” Tần Linh dở khóc dở cười, hẳn người đối diện không nghe lời cậu nói.
Nói chuyện gần nửa tiếng, Tần Linh xua tan ý định mua đồ của sư phụ, cuối cùng bên kia đột nhiên nghiêm túc nói: “Con trai, giúp ta chăm sóc một người.”
Tần Linh không rõ, “Người nào?”
“Chúng ta là đồng sự, muốn ở chung một thời gian, sức khỏe hắn không tốt, con đừng bắt nạt hắn.
Đương nhiên, nếu hắn dám bắt nạt con, con cứ đánh chết hắn ngay tại chỗ! Đánh chết rồi chiêu hồn, chiêu hồn rồi lại đánh tiếp!”
“Tàn nhẫn như vậy?” Tần Linh nói, sư phụ muốn cậu chăm sóc hay đánh chết hắn đây?
Buổi tối ba ngày sau, Tần Linh nhìn thấy người mà sư phụ giao cho cậu chăm sóc.
Anh ta trạc tuổi Tần Linh, cao hơn 1,5 mét, mặc áo khoác đen, mái tóc đen hơi rối tung trong gió lạnh.
Làn da trắng nõn, đường nét tuấn tú, đôi mắt đào quyến rũ mang theo vẻ say đắm lòng người nhưng khi nhìn kỹ lại không hề ấm áp, ngược lại sắc bén tàn nhẫn, nhìn lạnh lùng đến đáng sợ.
Mà trên người hắn huyết sắc sát khí đã nồng nặc gần như biến thành màu đen, khi không có ác ý thì khiến người ta có cảm giác như dã thú nuốt người, khiến da đầu tê dại.
Phản ứng đầu tiên của Tần Linh là: Đánh không lại. 
Sau đó chính là: Sư phụ cậu từ nơi nào mà biết một người nguy hiểm như vậy?
Nhìn vẻ mặt của người này, Tần Linh cảm thấy khó tin, từ vẻ mặt của người này, hắn đã chết rồi, hồn phách vô cùng bất ổn, tựa như sắp rời khỏi thân thể bất cứ lúc nào,  trên cổ tay mang một chuỗi hạt châu màu đen, mới miễn cưỡng đem hồn phách ngăn chặn.
Vừa lúc Tần Linh còn đang kinh ngạc thì người bên kia cũng đang yên lặng nhìn chằm chằm vào cậu, từ đầu tóc đến chân đều không buông tha mãi đến tận xác định cậu hiện tại rất tốt, không có bị thương, cũng không có chịu ủy khuất, khóe miệng hắn dần dần cong lên, hơi cúi đầu nhìn Tần Linh, trong mắt lạnh lùng rốt cuộc cũng có độ ấm.
Hắn nói lời xin lỗi: “Anh xin lỗi, anh đã để em đợi lâu.”
Nghe giọng điệu quen thuộc đến khó hiểu này, Tần Linh sững sờ, sau đó tim đập thình thịch, càng thắt càng chặt, tim đau nhói, đau đến không thở nổi.
Một luồng cảm xúc bi thương dâng lên trong lòng, Tần Linh đột nhiên cảm thấy mình đã đánh mất thứ quan trọng nhất của mình, đó là gì, cậu không nhớ rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.