App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói

Chương 39: Chỉ Muốn Hỏi Bạn Chơi Có Kích Thích Không




Trong khi Tần Linh nhờ cha cậu mua cho cậu một cái tiểu khu thì cậu cũng trở nên nổi tiếng trên Internet.
Cư dân mạng phát hiện ra Đại Tràng Heo bị quỷ ám và streamer Đại Phòng Tử bị quỷ ám có mối liên hệ nhất định với nhau.
Sau khi Đại Phòng Tử livestream bị quỷ ám, lại livestream thêm một lần nữa, nói con quỷ đó là một y tá nhỏ, cô có oan khuất, đại sư nói giải quyết oan tình mới có thể đưa đi.
Ngay sau đó Đại Tràng Heo livestream cũng bị quỷ ám, người ta đồn nói gặp được một tiểu y tá.
Sau đó trên mạng rộ lên thông tin Đại Tràng Heo lợi dụng áp lực dư luận để hại người, trong sự việc gã ta vạch trần, có một cô y tá nhỏ bị đập chết, câu trùng khớp với câu mà Đại Tràng Heo nói: “Là fans của tôi đập chết cô”.
Nói như vậy nói, Đại Phòng Tử chơi trò chơi cũng có thể triệu y tá tới thì đại sư kia thật sự thần cơ diệu toán!
Sau đó, cư dân mạng phát hiện ra đạo cụ do vị đại sư này bán ra cũng có lợi hại khủng khiếp, những võng hồng nhà ma đều mua từ chỗ cậu, những con rối bóng ông lão khá nổi tiếng một thời gian trước đây cũng được bán từ cửa hàng của cậu ấy.
Vào thời điểm này, vô số cư dân mạng, đặc biệt là những người trong giới thần quái muốn xin lá bùa bình an, kinh doanh đều muốn mua hàng của Tần Linh, mỗi ngày đều có người xếp hàng trước cửa tiệm, số lượng đơn hàng tăng gấp đôi, công việc kinh doanh tốt hơn bao giờ hết. 
Tần Linh làm một ngày thì không muốn nữa, liền giao công việc cho hệ thống.
Tần Linh tin rằng nó có thể bỏ lơ thời gian, làm nhiều hay ít thì làm, đó là do Thiên Đạo chế tác, nó trâu bò lắm!
Hệ thống đấu tranh không có kết quả, đã bị Tần Linh đập tan bằng một trận nguỵ biện, hệ thống tự bế, một lần nữa muốn cởi trói!
Vào ngày thứ ba, thư ký của Úc tổng đến cửa hàng mang theo một túi hồ sơ, chỉ thấy Vương Tử Hoàn đang trông cửa hàng, định hỏi Tần Linh ở đâu thì Tần Linh từ phía sau vui vẻ chạy ra, “Lưu thúc!”
Thư ký Lưu cười nói: “Thiếu gia, gần đây thế nào?”
“Con rất khoẻ, còn thúc thì sao? Mấy ngày nay thúc có bận không?” 
“Cám ơn cậu, tôi bớt chút thời gian đi ra đưa cho ngài một thứ.” Thư ký Lưu đưa cho cậu túi hồ sơ, “Tiểu khu mà cậu muốn Úc tổng đã mua lại cho cậu, bức mãnh hổ xuống núi cậu vẽ cho ngài ấy đâu?”
Tần Linh cầm túi hồ sơ, nhỏ giọng hỏi: “Tâm trạng của cha con gần đây thế nào?”
Thư ký Lưu cười nói: “Tốt lắm, ngày hôm qua vừa mới ký một hợp đồng lớn.”
Tần Linh yên tâm không ít, “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Tần Linh đưa cuộn giấy đã bọc cho Lưu thúc, mặt quan trọng, nói với Lưu thúc: “Thúc đừng mở ra, cứ đưa cho cha con.
” “
Lưu thúc mỉm cười nhận lấy, lúc này người trợ lý trẻ tuổi mang đến vài chiếc hộp.
Lưu thúc giới thiệu: “Đây là một thiết bị mới do công ty nghiên cứu phát minh, tháng này mới vừa được tung ra thị trường, cung không đủ cầu, Úc tổng cũng đã chuẩn bị một phần cho bạn của cậu.”
Tần Linh vui vẻ nhận lấy, “Cảm ơn thúc đã vất vả, cảm ơn người cha toàn năng của con!” 
Lưu thúc cùng cậu tán gẫu một hồi, còn có chuyện khác, nên để lại trợ lý đưa cậu đi xem tiểu khu, tự mình trở về.
Tần Linh mở gói hàng ra trước, công ty của cha cậu vẫn đang phát triển đi đầu trong khoa học công nghệ thế giới.
Các sản phẩm được phát minh ra đều là sản phẩm công nghệ cao, cậu nghe sư phụ kể rằng công ty của cha cậu đã nghiên cứu ra ô tô chạy bằng năng lượng mặt trời bay trên bầu trời sớm muộn gì cũng giải quyết được vấn đề kẹt xe nên những thứ ông gửi đến đều là đồ công nghệ cao..
Bên trong là điện thoại di động, máy tính mới nhất và một robot thông minh nhỏ.
Tần Linh nhìn thấy cái họ in dưới đáy logo, liền nói cha cậu trong công việc rất chu đáo, điều này làm cho nó giống như đặc biệt làm ra, tặng người khác cũng rất có thành ý.
“Nhị thiếu, cái này của cậu, cái này cho Nhan Khang, những cái này cho Mục ca của cậu, còn lại là của tôi.” 
Vương Tử Hoàn còn đang thắc mắc, Lưu thúc là ai, sao lại quen thuộc như vậy, khi nghe thấy Tần Linh gọi mình, bất ngờ chạy tới, “Còn có phần tôi hả?”
Vương Tử Hoàn nhìn thấy cái kia logo, trợn tròn mắt, cậu ta kiểm tra mô hình người máy, khiếp sợ hỏi: “Ông chủ, cha của anh là ai?”
Tần Linh hồn nhiên nói: “Cha tôi là ba của tôi.”
Vương Tử Hoàn run tay, “Vật này vừa mới ra mắt, đặc biệt là người máy nhỏ này, giá thị trường là 50.000 tệ, trụ sở chính mới sản xuất, chi nhánh còn chưa bắt đầu bán.
Cha anh cũng họ Úc, tôi thấy ông chú đó cũng quen mắt.

Vương Tử Hoàn nhanh chóng kiểm tra trang web, tìm thấy báo cáo của thư ký Lưu, “Người này là chú vừa đến!”
Tần Linh sờ cằm, vẻ mặt ngây ngốc, “Nhìn cũng giống đó.” 
“Đừng giả bộ, chính là chú ấy! Tôi nói mà, sao lại quen thế chứ lị!” Tam quan Vương Tử Hoàn nổ tung, khiếp sợ nhìn Tần Linh, đây là một siêu cấp phú nhị đại, không, hẳn là đệ nhất thế giới phú nhị đại! Không trách anh ta coi tiền như rác, thảo nào anh ta kinh doanh thất thường đến vậy, thảo nào anh ta quý khí mà kén chọn đến thế, cứ tưởng Tần Linh là siêu cấp phú nhị đại, nhưng không ngờ lại giàu như vậy!
“Cha anh có phải là chủ tịch tập đoàn công nghệ Diệp Hồng không? Người giàu nhất thế giới! Vờ lờ! Vờ lờ! Vờ lờ!! Còn họ của sư phụ anh là họ Cố? Thần toán Cố tam thiếu? Bác cả của anh là chủ tịch của tập đoàn Cố thị, bác hai của anh là chủ tịch của công ty giải trí! Chú tư của anh là ông chủ của Đội đua Crown! Anh … anh đúng là vương giả phú nhị đại trong truyền thuyết mà! Tôi thế này mà so với anh cũng chỉ là hạt bụi thôi! “
Tần Linh nhìn cậu ta kích động như thế thì ngây người, còn có thể cường điệu như vậy sao? 
Nhìn vẻ mặt của cậu, Vương Tử Hoàn bất lực dậm chân, với phần gia nghiệp này, toàn thân Tần Linh như được bao phủ bởi kim cương to bằng nắm tay, khi đánh nhau thì lấy kim cương ném người, gia đình họ đều nuôi nổi, nói không chừng tiền tiêu vặt trưởng bối cho cậu đủ để mua công ty của ba cậu luôn ấy chứ.
Hệ thống cũng khổ, nó nhìn trúng linh khí Tần Linh, mà không điều tra thân thế, cho nên căn bản không thể giữ được cậu.
Vương Tử Hoàn phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: “Tại sao anh lại họ Tần? Anh không phải con ruột à?”
Tần Linh nhìn cậu ta như nhìn kẻ ngốc, “Sư phụ tôi không thể sinh, là cha mẹ ruột không muốn tôi, bọn họ đưa tôi về nhà.”
“Tên không thay đổi?”
“Sư phụ tôi nói, tôi giữ lại dòng họ xem như là báo đáp ơn sinh thành của cha mẹ, họ Tần nhất định đoạn tử tuyệt tôn, đây là thứ cuối cùng tôi để lại cho cha mẹ ban đầu của mình, sau này tôi sẽ không nợ họ bất cứ thứ gì, không cần liên lạc.

Vương Tử Hoàn không ngờ lại phức tạp vậy, “Vậy thì, anh là người thừa kế sao?” 
Tần Linh không thèm để ý nói: “Hẳn là thế đi, nhưng tôi không muốn.
Quản lý một gia nghiệp lớn như vậy thật quá mệt mỏi.
Tôi thích nghề của sư phụ tôi, nhà dì tôi có nhiều anh em họ hàng, ai muốn kế vị thì làm, tôi không muốn.

Vương Tử Hoàn phục rồi, quả nhiên là đại sư,  tính cách lãnh đạm này không người bình thường nào có thể sánh được. 
“Ông chủ, anh có thiếu con trai không?”
Tần Linh nghi ngờ mình nghe lầm, “Cái gì?”
Vương Tử Hoàn chỉ vào chính mình, “Anh xem tôi, tôi không đáng yêu sao?”
Tần Linh: “… huệ!”
Vương Tử Hoàn hèn mọn “Bố ơi!”
Tần Linh buồn cười, “Phắn đi!”
“Bố!” 
Tần Linh ớn lạnh, “Tiết tháo đâu rồi?”
Vương Tử Hoàn nâng người máy lên trên đầu, hưng phấn hét lên: “Tiền tài trước mặt, tiết tháo là cái quái gì!”
Trong lúc ồn ào, Mục Huyền Cảnh và Nhan Khang từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy chỗ đồ vật, Nhan Khang nhảy qua, “Đây là cái gì?”
Tần Linh vui vẻ chào họ, “Nhanh lên, quà của cha tôi cho các anh này, sau khi thu xong thì đến xem tiểu khu mới mua của tôi.

Nhan Khang ngạc nhiên hỏi: “Ông mua tiểu khu? Ông xin tiền sư phụ à?” 
Tần Linh trịnh trọng nói: “Tôi vẽ mãnh hổ xuống núi  thêm một trăm lá bùa, bán cho cha tôi.”
Nhan Khang không khỏi dở khóc dở cười, “Ông thật sự là nhân tài!” Lại nhìn di động cậu đưa cho mình, Nhan Khang vui sướng nhảy dựng lên, “Tôi muốn cung phụng Úc thúc!”
Tần Linh thúc giục: “Đừng nịnh nữa, đi mau, trợ lý đang đợi nè.”
Nhan Khang nhướng mày nhìn Mục Huyền Cảnh, trầm giọng hỏi: “Gia cảnh của Tần Linh như vậy, anh có bị áp lực không?” 
Mục Huyền Cảnh bình tĩnh liếc nhìn hắn ta, không tỏ rõ ý kiến.
Nhan Khang cũng không hiểu ý anh, nhưng dường như anh đã quen với việc bám váy đàn bà rồi.
Trợ lý của Thư ký Lưu đưa họ đến tiểu khu Phỉ Thuý, có mặt trời chiếu sáng, nhưng vào lúc này cả tiểu khu đều cảm thấy mờ ám.
Nhan Khang vừa xuống xe liền nói: “Tiểu khu này âm khí thật nặng, không chút nhân khí.”
Tần Linh quan sát một hồi, “Nơi này vốn là vị trí địa lý đặc biệt.
Nếu xây dựng nơi đông đúc như thương xá, trường học thì về lâu dài mới nguôi ngoai được âm khí, giờ không còn ai, ban ngày oán khí nặng như vậy, buổi tối đến ra sao?”
Tình cờ gặp người chủ đang chuyển đi, vẻ mặt vui vẻ nở nụ cười, Tần Linh hỏi trợ lý, “Đối với những người mua nhà đó thì xử lý như thế nào?”
Người trợ lý giải thích: “Những người mua nhà trước đây muốn bán, tất cả đều được bán với giá rẻ, cho nên giá cả càng ngày càng thấp, đã giảm đến 30% so với giá gốc.
Dù chờ thêm nữa, miếng đất này bỏ hoang, dù giá rẻ hơn không thể bán được.
Khi chúng tôi mua đã trả cho họ 80% giá, đủ cho bọn trả khoản đặt cọc ở nơi khác.
” 
Tần Linh xem người kia dáng vẻ cao hứng, lặng lẽ hỏi hệ thống: “Ta đây có tính là có công đức không? Mày cho ta bao nhiêu công đức?”
Hệ thống: 200 công đức
Tần Linh bất mãn, “Quá ít, chỉ có hai mươi người thôi sao?”
Hệ thống: “Cậu như vậy không cho được, cậu đã giúp bọn họ nhưng không tới mức cứu mạng.”
Tần Linh: “Đồ tiểu rác rưởi.”
Hệ thống không nói nên lời, tiểu rác rưởi là cái quỷ gì?! 
Tần Linh không muốn quan tâm đến chuyện đó nữa, “Vương nhị thiếu, tôi muốn xây dựng một công viên phiêu lưu thần quái ở đây, sau này công việc quảng bá của chúng ta sẽ cho cậu.

Vương Tử Hoàn vỗ ngực hứa: “Không thành vấn đề, tiểu khu này đã nổi tiếng trên mạng rồi nên dễ quảng bá thôi, tôi sẽ làm một cái video, hơn nữa chúng ta có thể tìm Phòng Vũ livestream để quảng bá.” 
Tần Linh nghiêm túc nói: “Tôi phải tăng tiền lương cho cậu thôi!”
Vừa nhận được lễ vật, Vương Tử Hoàn ngượng ngùng nào dám hỏi tiền lương, xua tay cười: “Không cần đâu, tôi luyện tay, tôi đã lên kịch bản rồi, sẽ bắt đầu quay khi trời ấm hơn, vừa lúc lấy cảnh ở nơi này.”
Tần Linh bảo đảm: “Miễn phí cho cậu quay.”
Hai người đã đạt được thỏa thuận để tiết kiệm tiền. 
Tiểu khu này có diện tích hơn 90.000 mét vuông, ban đầu được xây dựng như một tiểu khu cao cấp.
Giai đoạn 1 đã hoàn thành, có 6 biệt thự vườn 6 tầng và 4 toà nhà 18 tầng, giai đoạn 2 và 3 vẫn chưa hoàn thành, một số toà nhà là nhà xi măng.
Còn một số quảng trường nhỏ, diện tích đất trống còn nhiều, chưa hoàn thiện việc phủ xanh, còn nhiều diện tích cải tạo, chất lượng công trình tốt. 
Vương Tử Hoàn một bên quay video một bên hỏi: “Tòa nhà nào có người chết?”
Tần Linh tiện tay chỉ tay, “Cái kia, từ khí tràng có thể biết được, ở trong đó trụ quỷ nhiều nhất.”
Vương Tử Hoàn tập trung quay, “Trước tiên, tôi sẽ làm cho tòa nhà này một tòa nhà nổi tiếng internet.” 
Tần Linh lại chỉ tay, “Cả tòa nhà này, tòa nhà này, tòa nhà này đều đổi thành ‘Escape room’, chúng ta đã chơi thì chơi lớn luôn, những người khác một tầng, chúng ta một toà, chiêu NPC quỷ thật, thời gian chơi là 24h, 50 người có thể ở trong một tòa nhà mỗi ngày, có thể chơi theo nhóm, có vui không, có kích thích không? ” 
Vương Tử Hoàn kích động nói: “Quá kích thích rồi! Chỉ cần một cái danh tác thì tòa nhà có thể nổi rồi! “
*大手笔.
[dàshǒubǐ]: danh tác; tác phẩm của cây bút lớn; tác phẩm của tác giả nổi tiếng。
Nhan Khang nhỏ giọng hỏi Mục Huyền Cảnh: “Cậu ta tung hoành như thế, anh không khuyên cậu ta sao?”
Mục Huyền Cảnh không phản đối: “Làm sao vậy?”
“Nếu lỗ, cậu ấy sẽ tức giận phải không?” 
Mục Huyền Cảnh nhíu mày, “Em ấy thông minh như vậy, làm sao có thể lỗ chứ?” Ánh mắt kia đại khái là: Cậu không phải là thiểu năng trí tuệ chứ?  
Nhan Khang mệt tâm, lý do tại sao trúc mã đánh không lại thiên hàng có lẽ là do trúc mã không đủ hám sắc nên làm lu mờ ý chí.
Tần Linh càng nói càng hăng hái, “Tôi muốn tìm người viết kịch bản!” 
Vương Tử Hoàn cũng cùng dâng trào cảm xúc mãnh liệt, “Tôi tìm cho! Tôi gần đây đã gặp một số nhà văn, có thể đặt hàng theo phong cách anh muốn, chỉ cần có tiền, nội dung vở kịch ra sao đều có thể nghĩ ra cho anh.”
“Tất nhiên đó là thể loại kinh dị, hồi hộp và giải mã rồi.
Đầu tiên viết ba cái, khi viết xong, tôi sẽ tìm người thiết kế và sửa sang lại nó.
Độ khó của ba tầng này là ba sao, bốn sao và năm sao, sau này sẽ có những tầng cấp địa ngục.
Chúng ta cũng có một nhà để xe dưới hầm, một tầng hầm, tất cả đều có thể sử dụng! “
Nhan Khang nghe cậu càng nói càng dũng cảm, không nhịn được hỏi: “Ông tung hoành như vậy, đủ tiền sao?”
Tần Linh đột nhiên im lặng, vấn đề này rất nghiêm túc.
Mục Huyền Cảnh vừa định ngả bài, thực ra trong tay anh cũng có không ít tài sản, đủ để anh làm những việc này, Tần Linh có thể dùng bất cứ khi nào cậu muốn.
Không ngờ, Tần Linh duỗi ngón tay ra bắt đầu đếm: “Tôi sẽ vẽ thêm cao sơn lưu thủy, bán cho sư phụ tôi.
Vẽ bất lão thanh tùng, bán cho bác cả tôi.
Vẽ tiếp một bức lăng sương Ngạo Tuyết, bán nó cho bác hai tôi.
Gần đủ rồi …” 
—————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.