App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 34: Người yêu cương thi (17)




“Người khống thi.”
【Luyện hoạt cương? Trời má!! Nghĩ kỹ thì có vẻ làm được thật!!】
(Hoạt cương: hoạt nhân cương, cương-người sống)
【Đây là hướng suy nghĩ của đại lão à??】
【Tui từng nghe tới truyền thuyết luyện hoạt cương ở các bộ phim cương thi khác nhiều rồi, nhưng chưa từng chứng kiến.】
【Gì cũng có đủ, đúng là vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.】
【Vậy mà đại lão vẫn cứu người được à??】
【Sao mà anh ấy biết được cái thứ tà đạo như luyện hoạt cương?】
【Em choáng luôn rồi.】
Trên mặt đạo trưởng Liên Khê hiện lên vẻ bối rối, vội vã cúi đầu, chỉ gạt nước mắt trên gương mặt: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì.”
Tạ Trì lại càng chắc chắn rằng ông ta biết, anh mỉm cười kéo người lên: “Đạo trưởng à, người bạn này của tôi đang ngàn cân treo sợi tóc, ông không thể thấy chết mà không cứu được, vốn là mệnh của sư phụ tôi, đạo trưởng Huyền Thành còn chưa đến đường cùng, bởi vì ông sơ suất tới trễ, nên đã bỏ mạng tại sĩ nữ lâu này, nếu ông còn khoanh tay đứng nhìn, để người bạn của tôi chết trước mặt ông, chẳng phải tội càng thêm tội, khó thoát khỏi tội lỗi hay sao?”
Anh nhấn mạnh câu nói “Ông sơ suất tới trễ”, dường như cố ý trách tội.
Quả nhiên, Tạ Trì dứt lời, đạo trưởng Liên Khê đưa mắt nhìn Nghiêm Kính đang không ngừng chảy máu dưới đất, trong mắt ánh lên vẻ không đành lòng.
Lục Văn để Nghiêm Kính dựa vào người mình, ngầm lấy làm kinh hãi, dường như Tạ Trì vì đạt được mục đích bất kỳ, mà không màng lợi dụng sự áy náy tự trách của người khác.
Đạo trưởng Liên Khê khẽ cắn môi, kiên quyết phất tay áo quay người, không nhìn Nghiêm Kính nữa: “Không được! Dù tôi có biết làm, tôi cũng không thể làm được! Luyện hoạt cương là cấm thuật! Luyện thành cương, nếu bị kẻ ác lợi dụng, ắt sẽ làm hại nhân gian, hậu họa vô tận, đấy là vấn đề đầu tiên; nếu người được luyện thành hoạt cương mưu mô bất chính, một khi luyện thành, ắt sẽ bị thi khí từ từ xâm chiếm lý trí, biến thành cỗ thi giết chóc, đến lúc đó tôi không gánh nổi hậu quả! Cậu đừng có nhiều lời, tôi không thể vì một người, mà không màng tới tính mạng của những người khác nữa!”
Trái tim Lục Văn vừa buông xuống lại treo lên, đạo trưởng Liên Khê kiên quyết dằn lòng thấy chết mà không cứu ư?
“Đạo trưởng!” Lục Văn đỏ mắt lên.
Đạo trưởng Liên Khê: “Đừng gọi tôi!!”
Tạ Trì đột nhiên bật cười: “Chẳng phải ông coi trọng “thuận thiên tri mệnh” nhất hay sao? Vậy ông có từng nghĩ, tại sao ông không tới sớm hơn, không tới muộn hơn, lại xuất hiện vào đúng lúc này hay không? Tại sao sĩ nữ lâu này lại là tứ âm chi địa cần thiết cho việc luyện thi vào đúng lúc này cơ chứ? Tại sao tôi không cần giết chóc tạo nghiệt mà vẫn dễ dàng có được máu đồng tử? Thiên thời địa lợi nhân hòa tề tụ đủ cả rồi, ông vẫn không rõ ý trời đang ám chỉ điều gì hay sao? Hả?”
Âm cuối cất cao lên, mang theo giọng điệu tra khảo.
Gương mặt đạo trưởng Liên Khê thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt, ông tin vào “thuận thế thuận vận”, đúng là thế và vận đang ám chỉ rõ ràng với ông…
Không, không thể, hậu quả quá nghiêm trọng, đạo trưởng Liên Khê thầm cảnh cáo bản thân.
Tạ Trì trông thấy ánh mắt do dự của đạo trưởng Liên Khê, ánh mắt anh trở nên sắc lẻm, gằn từng chữ lạnh lùng: “Nếu ông làm trái ý thời, trời sẽ không tha cho ông.”
Đạo trưởng Liên Khê bị chọc trúng chỗ đau, tức đến mức trở nên phẫn nộ: “Cậu! Tôi chưa từng thấy ai tâm địa độc ác như cậu!”
Người này quả thực không từ thủ đoạn nào hòng đạt được mục đích! Lúc trước ông đã nhìn nhầm cậu ta rồi!!
Tạ Trì khẽ cười: “Còn việc bạn tôi có mưu mô bất chính hay không, không phải ông biết xem tướng hay sao? Sao không xem đi? Ông già không nghe người ta nói, chỉ nghe ý trời, trời muốn nhắn nhủ với ông cái gì, ông tới nhìn mặt cậu ta là rõ thôi còn gì? Dù sao sư phụ tôi cũng đã chết rồi, ông cũng không cần cứu ông ta, ông đi nhìn cậu ấy cũng chẳng làm trễ thời gian của ông.”
Đạo trưởng Liên Khê bị lay động, cũng hết sức sợ sệt mình làm trái ý trời sẽ gặp ác báo, ông nửa tin nửa ngờ đi tới, nhìn kỹ gương mặt Nghiêm Kính mấy giây, kinh ngạc lùi bước.
“Chí thiện chí chân, phúc đức tiền nhân kéo dài, hậu nhân tuyệt xử phùng sinh, trong số mệnh tự có quý nhân!”
(Chí thiện chí chân: Chỉ người có nhân cách đẹp, chân thiện mỹ, chân thật nhất, thiện lương nhất.)
(Tuyệt xử phùng sinh: thấy được đường sống từ trong cõi chết)
Tạ Trì không ngờ Nghiêm Kính cũng không chịu thua kém, một tay đút túi, hờ hững ngước mắt lên: “Trời cũng đã nói cho ông đây là người chí thiện chí chân, tuyệt xử phùng sinh, ông già này ông có cứu hay không?”
Nghiêm Kính lại để ý hai câu “phúc đức tiền nhân kéo dài” và “trong số mệnh tự có quý nhân”.
Tiền nhân đương nhiên là ông của cậu, quý nhân hiển nhiên là Tạ Trì.
Đạo trưởng Liên Khê trầm mặc mấy giây, giống như đang đấu tranh, Tạ Trì bắt chéo chân, dựa người bên cạnh, vẻ mặt thản nhiên như mây như gió, dường như đã nắm rõ lựa chọn của đạo trưởng Liên Khê.
App Tạ Trì đột nhiên vang lên âm báo.
―― Kiểm tra độ thiện cảm của đạo trưởng Liên Khê với bạn trước đó đã đạt tiêu chuẩn, kịch bản tiếp tục tiến hành.
Cuối cùng, đạo trưởng Liên Khê cười khổ, nặng nề gật đầu: “Tôi cứu.”
Đạo trưởng Liên Khê tin vào số mệnh, có lẽ Tạ Trì không rõ, nhưng ông thì biết rõ rốt cuộc chuyện này trùng hợp như thế nào, rốt cuộc có bao nhiêu phần là số trời, nhìn thế nào cũng thấy, trời đã định phải cứu người rồi.
Thuật luyện hoạt cương và thuật tá pháp là hai cấm thuật lớn, thuật tá pháp là mượn pháp thuật của ngũ hành trong thiên địa, bởi vì không gây hại cho người khác, mà chỉ tổn hại tới bản thân, rất ít nguy hại tới thế gian, cho nên tuy là cấm thuật, người khắp thiên hạ biết nó ít càng thêm ít, nhưng vẫn có.
Còn thuật luyện hoạt cương này, bởi vì quá trình tàn nhẫn, kết cục khả năng cao là tai họa muôn dân, cấm càng thêm cấm.
Quá trình thực sự rất tàn nhẫn ―― Nhất định phải dùng máu tươi của trẻ nhỏ, mà còn cần một lượng rất lớn, giết một đứa trẻ nhất định chưa đủ, ít nhất phải giết ba, bốn đứa trẻ, mà bắt buộc phải giết lấy máu khi đứa trẻ còn sống, chứ không thể lấy máu trẻ đã chết rồi.
Đã định trước bàn tay người luyện thi phải nhuốm máu tươi, sát nghiệp sâu nặng.
Điều kiện luyện hoạt cương cũng quá hà khắc, hy vọng luyện thành lại xa vời, cho dù vạn sự đã sẵn sàng, vẫn có xác suất thất bại rất lớn, đây cũng không phải chuyện làm hết sức mình là có thể làm được, muốn vận mệnh, phải nghịch thiên mới có được.
May mắn mới có thể luyện thành, còn phải cam đoan người luyện thi sẽ không lầm đường lạc lối, dù sao lòng người khó lường, một khi nắm được sát khí tuyệt mệnh trong tay, chẳng ai có thể cam đoan liệu người đó có sinh ra dục niệm, dùng “hoạt cương” để hại nhân gian hay không.
Suốt mấy trăm năm qua, từng có mấy lần hoạt cương, hoặc người luyện thi khống chế hoạt cương để sát hại người vô tội, mỗi lần đều có vô số đạo sĩ hy sinh, mới có thể hạ gục, có thể nói là máu chảy thành sông.
Bởi vì rất nhiều nguyên nhân, thuật luyện cương từ người sống bị cấm rất nhiều lần, tới đời ông, thuật luyện hoạt cương chỉ còn được lưu truyền trong nhân gian, chứ không còn đạo sĩ biết.
Ông là đệ tử thân truyền duy nhất của sư phụ, mới may mắn được chỉ dạy, nay ông đã ngoài bảy mươi, cách nửa bước là xuống mồ, đã toan chôn thuật pháp luyện hoạt cương xuống mồ cùng mình, chôn vùi nó hoàn toàn, không ngờ đến từng tuổi này, lại gặp phải bước ngoặt.
Có lẽ khắp thiên hạ chỉ còn một mình ông biết thuật luyện hoạt cương.
Cho nên dường như số trời đã định ông cứu Nghiêm Kính. Người duy nhất trong thiên hạ biết được thuật luyện hoạt cương, mà vừa khéo vào thời điểm này, có mặt tại sĩ nữ lâu, cái người đang hấp hối kia lại là người chí thiện chí chân vô cùng chính trực.
Ông trời đã nói rõ lựa chọn cho ông.
“Tôi cứu.” Đạo trưởng lại thì thầm một lần nữa.
Tạ Trì lập tức liếc mắt ra hiệu cho Lục Văn, để anh ta ôm lấy Nghiêm Kính, còn anh đi tới bên người đạo trưởng Liên Khê, nở nụ cười dịu dàng: “Sư bá, chúng ta làm như thế nào?”
Đạo trưởng Liên Khê lườm anh một cái.
【Hahaha, nhận lời liền gọi sư bá ngọt xớt, không nhận lời thì kêu ông già này, chết cười, trở mặt nhanh thực sự luôn.】
【Tôi còn tưởng anh ta phải kề dao uy hiếp chứ】
【Làm gì có chuyện đó, kiểu người ngay thẳng như đạo trưởng Liên Khê vốn không sợ chết mà? Nếu anh ta làm vậy, cậu mù này đi đời luôn ấy, đại lão gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, bốc thuốc đúng bệnh quá cừ luôn, nếu không phải đạo trưởng tin vào thiên mệnh, có lẽ không bị anh ta lợi dụng đâu.】
【Quý nhân trong số mệnh cậu ta chẳng phải chỉ đại lão hay sao, giống với tiểu thuyết huyền huyễn tôi từng đọc trước khi chết, đại lão là ông cụ râu trắng, còn cậu mù là nam chính mắt mù vô dụng.】
【Chế từng thấy bàn tay vàng nào vừa trẻ vừa đẹp trai như vậy chưa?】
【Đại lão cũng có sức hút đàn ông lắm chứ bộ, không ỷ mạnh hiếp yếu, có thể bảo vệ, cho người khác dựa dẫm vào, rất có cảm giác an toàn, muốn gả cho anh ấy quá, chuyện tưởng chừng như không thể nào cứu được mà anh ấy vẫn có thể cứu vớt.】
【Đại lão của em!!】
【Đừng vui mừng quá sớm, tôi nhớ tỉ lệ luyện hoạt cương thành công rất thấp, liệu có thể thành công được không?】
【Tôi vẫn thắc mắc không biết vì sao anh ấy nghĩ tới được, phản ứng nhanh ghê.】
Tạ Trì đi tới trước mặt Nghiêm Kính, thấp giọng hỏi: “Kính Tử, cậu có bằng lòng hay không?”
Nếu Nghiêm Kính không muốn chịu khổ, anh cũng không gượng ép, đây là quyết định của Nghiêm Kính, không liên quan gì tới anh, anh cũng không muốn can thiệp.
Nghiêm Kính đã không thể nói nên lời, chỉ có thể khẽ gật đầu một cái, đôi mắt lóe lên tia sáng.
Nếu cậu còn sống, cậu còn cơ hội được gặp mặt ông.
Tạ Trì bình tĩnh nói: “Thế duy trì chấp niệm đi.”
Tạ Trì cố hết sức mình, không nghe theo ý trời, không tin vào xác suất, chỉ tin rằng con người có thể thắng ý trời.
Chỉ cần Nghiêm Kính muốn, nhất định cậu làm được.
Nghiêm Kính lại gật đầu.
Đạo trưởng Liên Khê đã hạ quyết tâm, cũng không còn do dự nữa, chỉ vào Lục Văn nói: “Trông cậu cường tráng, cậu đi tìm cái xẻng, đào một cái hố ngay tại đây, nếu được thì đào một cái hố có thể lấp cậu ấy vào.”
Tạ Trì không cần đạo trưởng Liên Khê dặn dò, cũng biết mình nên làm cái gì. Anh lên tầng lấy máu đồng tử trong hồ máu.
Chẳng mấy chốc hố được đào xong, đạo trưởng Liên Khê chỉ thị Lục Văn vùi Nghiêm Kính vào trong chiếc hố, mấy phút sau, cả người Nghiêm Kính chỉ lộ đầu và phần ngực ra ngoài.
Trên ngực Nghiêm Kính đặt một chiếc bát quái tinh chế, dùng để hấp thụ âm khí ở “tứ âm chi địa”.
Những món đồ như máu gà, bùa chú, bút lông, bát sứ được đạo trưởng Liên Khê mang sẵn bên mình, ông đổ máu gà trong bầu rượu ra, dùng bút lông chấm máu gà rồi tô tô vẽ vẽ lên bùa, sau đó hai ngón tay kẹp lấy lá bùa, gấp lại nhắm mắt ba giây.
“Phụt”, lá bùa trong tay cháy lên, đạo trưởng Liên Khê nhanh chóng ném vào trong hố đất.
Trước khi rơi vào trạng thái ngủ say, Nghiêm Kính đột nhiên giữ lấy tay đạo trưởng Liên Khê, cố gắng mở miệng, giọng hết sức khàn, “Đạo trưởng, tôi muốn anh Tạ làm… làm người khống.. khống thi.”
Đạo trưởng Liên Khê mở to mắt nhìn, đột nhiên quay đầu nhìn Tạ Trì, quát to, “Cậu ta không được, cậu ta mưu mô bất chính.”
Người khống thi có khả năng khống chế tuyệt đối, chỉ cần lắc chuông, hoạt cương sẽ nghe theo hiệu lệnh của anh, chuông reo thì động, chuông dừng thì ngừng.
Bởi vì thường người luyện thi là người khống thi, cho nên không phân biệt hai vấn đề này, nhưng vẫn có ngoại lệ, nếu luyện hoạt cương thay người ta, chỉ cần trong quá trình luyện chế, bỏ máu cố chủ vào ấn đường của hoạt cương, sau khi hoạt cương được luyện thành, sẽ nhận chủ bằng máu.
Nghiêm Kính nói xong câu này liền rơi vào hôn mê, kết cục chưa rõ.
Ánh mắt đạo trưởng Liên Khê hết sức phức tạp, “Cậu ta là ai mà phân biệt rõ người khống thi và người luyện thi, chắc hẳn trong nhà cậu ta có đạo sĩ tài ba…”
Xương bả vai đau đến run lên, Tạ Trì châm điếu thuốc, hít sâu một hơi, “Ông cậu ta là đạo sĩ.”
Đạo trưởng Liên Khê: “Chẳng trách.”
Đạo trưởng Liên Khê thở dài: “Xác suất luyện hoạt cương thành công rất thấp, cậu nên chuẩn bị tốt tâm lý, khả năng cao cậu ta sẽ đi.”
“Tôi biết.” Tạ Trì bình tĩnh nói.
Vẻ mặt đạo trưởng Liên Khê đột nhiên trở nên nghiêm nghị: “Nếu thành công, tôi sẽ đưa cậu ta đi, đề phòng cậu ta làm hại nhân gian.”
“Đưa đi?”
Tạ Trì kinh ngạc mấy giây, suy nghĩ lướt nhanh, nhớ tới yêu cầu cuối cùng của Nghiêm Kính, anh ngẫm nghĩ hai giây, đột nhiên bật cười: “Đạo trưởng, ông có biết vì sao người thiện luyện hoạt cương, cuối cùng hơn nửa là làm lại nhân gian không?”
“Vì sao?” Đạo trưởng Liên Khê vô thức hỏi. Ông thực sự không rõ, vì sao tất cả đạo sĩ thiện tâm sau khi luyện hoạt cương thành công, cuối cùng đều lạc lối.
Tạ Trì cất giọng hời hợt: “Bởi vì thiện không đồng nghĩa với vô dục vô cầu, rất nhiều người thiện lương, bởi vì còn chưa trải qua thử thách trùng trùng, rất dễ dàng ăn mòn sự thiện lương, cho nên người khống thi thích hợp nhất không phải người thiện lương.”
Đạo trưởng Liên Khê mở to mắt nhìn: “Ý cậu là…”
Tạ Trì thản nhiên nói: “Sư bá theo đuổi chính nghĩa, có khát vọng với chính nghĩa, không phải là có dục vọng hay sao? Đúng vậy, chính là nó. Dục vọng của ông so ra còn mạnh mẽ hơn tôi, cũng rất hỗn loạn. Nếu ông là người khống thi, ông có thể đảm bảo ông gặp kẻ ác, sẽ không khống chế hoạt cương giết người đó để trừ hại cho dân không? Không thể, đây chính là dục vọng khuếch tán. Ông cảm thấy nó là chính nghĩa, nhưng nó vi phạm đạo pháp tự nhiên với tín ngưỡng của ông. Trời đất coi trăm họ như chó rơm, thiện ác đều có số, quả báo cũng do trời định, chứ không do ông định đoạt, giết kẻ ác trong thiên hạ, chẳng phải chính là làm hại nhân gian hay sao?”
Đạo trưởng Liên Khê lấy làm kinh hoàng. Nếu ông có được hoạt cương, rất có thể ông sẽ làm giống như lời Tạ Trì nói.
Tạ Trì cười như một hồ ly: “Cho nên, người khống thi thích hợp nhất, là người như tôi.”
Đạo trưởng Liên Khê sững người.
Tạ Trì cười nói: “Từng gặp nhiều cái ác, bỏ đi mọi dục vọng, ước nguyện duy nhất, lại không vướng bận với thế gian.”
“Hoạt cương trong tay tôi, chỉ là một người bạn mới biết không lâu, chứ không phải công cụ để mở mang bờ cõi, bởi vì dục vọng của tôi sẽ không phát triển thêm, cho nên mối nguy hại của hoạt cương sẽ không lan tràn.”
Đạo trưởng Liên Khê chấn động trong lòng, đúng là có vẻ như vậy thật, giao hoạt cương vào trong tay người này, dường như còn thích hợp hơn cả mình.
Vả lại nếu có thể luyện thành, tình hình không phải thứ ông có thể kiểm soát được.
Ánh mắt đạo trưởng Liên Khê phức tạp hỏi: “Sao cậu lại biết rõ thuật luyện hoạt cương như vậy?”
Tạ Trì sửng sốt một chút, cười nói: “Vì dục vọng duy nhất ấy.”
Lúc hơn mười tuổi xem phim cương thi anh đã nghĩ, liệu anh có thể luyện hoạt cương để tách anh trai ra không, có ý tưởng, tra tư liệu cũng không khó, chỉ là do giới hạn bởi thế giới, nên không thể hành động được.
Đạo trưởng Liên Khê chấn động trong lòng, mọi hành động của người này, đều chỉ vì một mục đích, đúng là thuần túy hơn ông, càng thích hợp hơn ông, khó làm hại nhân gian hơn ông, vả lại anh còn là bạn của hoạt cương.
Đạo trưởng Liên Khê trầm mặc nửa buổi, cuối cùng buông tiếng thở dài: “Cậu nói phải, nếu thành công, để cậu làm người khống thi đi.”
Tạ Trì cố gắng mím chặt môi, vẻ mặt vô dục vô cầu: “Được rồi.”
Tạ Tinh Lan ở trong đầu anh cười nhạo hai tiếng: “Lại đi lừa người.”
Tạ Trì nhướng mày lên.
Tạ Tinh Lan hỏi: “Sao ban nãy không để anh bế Nghiêm Kính hộ cho? Bả vai bị như vậy, rõ ràng em sợ đau.”
Tạ Trì trầm mặc hai giây, mặt không đổi sắc nói: “Anh chỉ được bế công chúa với em thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.