App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 154: Trò chơi tarot (4)




• Hồng quang •
Mọi người nghe hết quy tắc, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Từ lúc bắt đầu bộ phim tới giờ, có rất nhiều tin tức, bọn họ hoàn toàn không phân biệt được trong biển tin như vậy, đâu mới là tin tức có ích, hoặc nói không chừng tất cả đều là tin tức có ích.
Trước mắt họ rất bị động, chỉ có thể đi được bước nào thì tính bước ấy.
Hầu gái áo đen dùng thủ ngữ để hỏi mọi người đã nắm rõ quy tắc hay chưa, đến khi nhận được câu trả lời khẳng định của mọi người, cũng không vội dẫn họ đi gặp chủ nhân của tòa lâu đài cổ, mà lấy tay ra dấu ra hiệu mọi người “Chờ một chút” rồi đi về phía bàn ăn cách đó không xa.
Bên cạnh bàn ăn có một hầu gái mặc áo đen đang chờ cô ta.
Cô hầu đứng bên bàn ăn da trắng nõn như tuyết, mái tóc đen bóng, đường nét gương mặt sắc sảo, có lẽ là người có ngoại hình đẹp nhất trong số bọn họ, so với cô hầu đứng đối diện thì lộ rõ sự cao thấp, cô kia trở nên mờ nhạt hơn nhiều.
Bởi vì ngoại hình đẹp hơn hẳn, Tạ Trì có chút ấn tượng với cô hầu gái này, trước đó cô không nằm trong số những người cho quạ ăn, mà sau khi cánh cửa tòa lâu đài mở ra mới theo những người khác đi ra.
Lúc bầy quạ biểu diễn, cô ta đứng sau hầu gái dẫn đường cho họ, cũng là ở vị trí thứ hai, nếu Tạ Trì nhớ không nhầm, con quạ đen trong tay cô ta bay về phía nữ tốt thí ở trong đám đông.
Cô hầu dẫn đường dùng mấy thủ ngữ đơn giản với cô hầu xinh đẹp kia, sau đó cô hầu xinh đẹp kia rời đi.
Giang Sóc chăm chú dõi mắt nhìn một lúc, ánh mắt nhoáng lên, sau đó lại thâm trầm tĩnh lặng.
Cô hầu dẫn đường quay trở lại, dẫn họ lên tầng gặp mặt chủ nhân.
Mọi người theo sau lưng cô hầu gái.
Họ đang ở trong tòa lâu đài cổ, không gian bên trong rất lớn, mặt tường nhợt nhạt, sàn nhà được lát từ đá, có thể nói tất cả được thiết kế phục cổ, hoặc rất có thể bản thân nó có niên đại xa xưa, cả tòa lâu đài toát lên cảm giác xưa cũ. Trong tòa lâu đài không có đèn huỳnh quang, chỉ có đèn tường và chân nến dạng đinh ba, ánh sáng mờ nhạt. Nội thất tòa lâu đài cổ thiên về tông màu đỏ đen, đồ đạc trong tòa nhà na ná màu với tấm thảm, có cảm giác ngột ngạt nặng nề.
Tạ Trì chú ý suốt cả dọc đường, phát hiện trong tòa lâu đài có rất nhiều căn phòng giống nhau, nhưng toàn bộ cánh cửa đều không được khóa.
Trước đó cô hầu kia nhắc nhở, không được tự ý bước vào bất cứ gian phòng nào bị khóa cửa, nói cách khác, nhất định có sự tồn tại của căn phòng này, nhưng có lẽ không ở trong tầng này, nếu sau đó được hoạt động tự do, anh phải đi tìm vị trí căn phòng kia mới được.
Trước giờ Tạ Trì không thích bị gò ép vào khuôn khổ, nhưng cũng không muốn phá vỡ quy tắc một cách mù quáng, anh không muốn đi vào, nhưng cũng rất cần biết vị trí căn phòng nằm ở đâu.
Tạ Trì cúi đầu suy nghĩ, Giang Sóc ở phía trước đang dùng thủ ngữ với cô hầu gái.
Nhậm Trạch chăm chú nhìn một lúc, nhỏ giọng nói với Tạ Trì ở bên cạnh: “Giang Sóc biết thủ ngữ à?”
Tạ Trì liếc mắt nhìn: “Có lẽ vậy.”
“Anh có biết không?” Nhậm Trạch hơi lo lắng, sợ Giang Sóc dựa vào thủ ngữ mà có thể thu hoạch được tin tức trong khi họ hoàn toàn không hay biết gì.
Tạ Trì thẳng thắn lắc đầu: “Không biết.”
Trong lòng Nhậm Trạch lại dâng lên một chút nôn nóng và bất an, Tạ Trì bảo: “Nhưng tôi biết đại khái gã ta hỏi gì.”
Nhậm Trạch hơi ngạc nhiên.
Tạ Trì nói: “Cô hầu tuyệt đối không thể nói tin tức mấu chốt, cho nên có lẽ gã ta chỉ hỏi về cô hầu gái xinh đẹp vừa mới xuất hiện ban nãy, nếu gã ta hiểu được thủ ngữ, đương nhiên cũng biết trước đó hai người dùng thủ ngữ nói gì với nhau, có lẽ gã ta phát hiện ra điều khác thường, cho nên muốn hỏi thăm thân phận của cô ta.”
Nhậm Trạch nghiêm mặt lại: “Gã ta phát hiện ra điều gì vậy?”
Tạ Trì cười: “Sao mà tôi biết được?”
Bấy giờ Nhậm Trạch mới nhớ ra Tạ Trì cũng không biết thuật đọc tâm, không khỏi cảm thấy 囧. Cậu đã quen với việc coi Tạ Trì là vạn năng rồi.
Bọn họ đi tới trước cánh cửa một gian phòng sang trọng cổ kính.
Hầu gái cung kính gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra, dẫn mọi người đi vào.
Cách bày trí trong gian phòng không khác với những nơi khác trong tòa lâu đài cổ là bao, chỉ là giữa phòng đặt một chiếc giường quỷ dị đáng sợ.
Đó là một chiếc giường đen tuyền, nhưng chăn gối lại đỏ như máu, nó rất rộng rất lớn, xung quanh có một hàng rào nhọn đến nỗi có thể đâm chết người, hàng rào cao lớn ngăn cản người nằm trên giường tiếp xúc với những người ở bên ngoài, không ai có thể tiếp cận chạm vào giường.
Vẻ mặt mấy diễn viên tốt thí hơi căng thẳng.
Hầu gái dẫn họ tới gần chiếc giường, đập vào mắt họ là một bà lão đang nằm điềm tĩnh trên giường.
Đôi chân bà lão duỗi thẳng, đôi tay cũng buông xuống đặt ngay ngắn bên người, đầu bà lão đặt thẳng giữa hai vai. Tư thế cứng ngắc như một cây gậy.
Làn da bà nhăn nheo như lớp vỏ cây, trông rất lớn tuổi, có lẽ đã bảy mươi, tám mươi tuổi rồi, cả người khô héo, chiếc giường lớn khiến bà nhỏ thó như lọt thỏm vào bên trong.
Mũi ưng, gương mặt da bọc xương và gò má cao ngất, hốc mắt lõm sâu khiến thoạt nhìn bà ta rất đáng sợ.
Nhậm Trạch: “Còn sống hay đã chết rồi vậy?”
Tạ Trì đang định lên tiếng, chiếc điện thoại trong tay anh đột nhiên rung lên, suýt chút nữa anh không nắm chặt để nó trượt xuống.
Nhậm Trạch ở gần đó, trông thấy điện thoại của Tạ Trì rung lên, còn tưởng app có chỉ thị mới, bèn mở điện thoại của mình ra nhìn, nhưng thấy cột thông báo trống không thì cảm thấy hết sức thắc mắc.
Tạ Trì cũng kiểm tra cột thông báo của mình, không thấy có thông báo nào, anh đang hơi buồn bực, điện thoại lại rung lên, Tạ Trì giật mình hai giây, dường như nhớ ra điều gì đó, bèn mở hành lý ra.
Nhậm Trạch đứng sau lưng Tạ Trì trông thấy, thanh kiếm Huyết Ma trong hành lý của Tạ Trì đang khẽ rung lên.
Trong ô vuông hành ý, thanh kiếm Huyết Ma chỉ lớn chừng ngón tay, nó trông thấy người chủ mới, tỏa ra hồng quang chói mắt.
Tạ Trì phản ứng rất nhanh, trước khi những người khác chú ý tới, anh nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay che đi màn hình.
“Có chuyện gì vậy?” Nhậm Trạch cũng ý thức được có điều bất thường, lo lắng hỏi thăm.
Vẻ mặt Tạ Trì khác thường, giọng nói bé gần như không nghe thấy: “Lát nữa nói sau.”
Anh làm như không có việc gì nhét điện thoại vào trong túi.
Giang Sóc liếc mắt nhìn về phía Tạ Trì, khẽ chau mày lại, hắn rất nhạy cảm, trong chớp mắt ban nãy, dường như hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc.
Tạ Trì chạm mắt nhìn với hắn, gương mặt tỉnh bơ như không.
Giang Sóc thu hồi tầm mắt, tiếp tục dùng thủ ngữ với hầu gái.
Kể từ khi biết Giang Sóc hiểu thủ ngữ, cô hầu không viết chữ nữa mà giao lưu với Giang Sóc rồi qua nhóm Giang Sóc truyền lời cho mọi người.
Sau khi hầu gái truyền đạt xong, Giang Sóc có vẻ mất kiên nhẫn bảo rằng: “Cô ta nói chủ nhân của cô ta bị bệnh nặng không dậy được, không thể tiếp đón mọi người, mọi người gặp mặt một lần cho xong lễ nghi, bây giờ có thể ra ngoài, chủ nhân của cô ta cần nghỉ ngơi. Mọi người có thể tự tìm căn phòng thích hợp rồi ở lại, nhưng cần chú ý, không được chọn căn phòng khóa cửa, còn có, sau khi chọn phòng thì không được tranh giành đổi người, nếu không xem như phạm quy.”
Tạ Trì nghe thấy quy tắc cuối cùng, khẽ chau mày lại.
Không thể đổi phòng, hơi kỳ lạ.
Mọi người đang định đi ra ngoài, bà lão trên giường lại đột ngột mở mắt ra, ngón tay co giật, sau đó cánh tay giơ lên, đập mạnh xuống giường.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Tạ Trì lóe lên suy nghĩ, cùng tiến lên giường theo nhóm người hầu bị làm kinh động tới.
Nhóm người hầu vội vàng dùng chìa khóa đen mở khóa trên hàng rào xung quanh giường, sau đó đi tới giữ bà lão lại, càng ngày càng nhiều người nghe thấy động tĩnh tiến lên, cô hầu gái xinh đẹp kia cũng có trong nhóm này.
Đến khi các diễn viên kịp phản ứng lại, nhân lúc hỗn loạn tiến lên theo, bà lão đã bị giữ, không thể động đậy một chút nào, mí mắt không ngừng chớp, giãy giụa trợn trắng mắt nhìn, Tạ Trì ở gần nhất, bàn tay già nua gầy còm của bà tránh khỏi tay của hầu gái, nắm chặt lấy cổ tay của Tạ Trì.
Dường như bà muốn ngồi dậy, nhưng có lẽ bệnh tật dai dẳng khiến bà không thể ngồi được, cái đầu hơi nhấc lên rồi lại rơi xuống gối, dõi đôi mắt đục ngầu về phía anh, lực tay mạnh hơn, bất kể nhóm người hầu làm gì cũng túm chặt lấy anh không buông ra.
Dường như Tạ Trì hiểu ra hành động của bà, thấp giọng nói: “Bà muốn dặn dò hay muốn nhắn nhủ với tôi điều gì?”
Ánh mắt bà lão sáng lên, chật vật gật đầu, bờ môi mấp máy, ậm ậm ờ ờ hồi lâu, cuối cùng không thể nói được tiếng nào.
Bà bị nhóm người hầu đè lại, cánh tay duỗi thẳng, đôi chân khép vào.
Bà lão lại rơi vào giấc ngủ mê man, thể như ban nãy chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Mấy người hầu thở phào nhẹ nhõm, cả người đẫm mồ hôi.
Cốc Vũ đi tới bên cạnh Giang Sóc, ánh mắt tối đi, cất giọng nhỏ xíu: “Người hầu hại chủ? Chủ nhân của tòa lâu đài cổ bị bệnh nặng, cho nên mấy người hầu tự chủ trương, âm mưu tạo ra trò chơi tarot này, muốn đạt được hoặc cướp đoạt thứ gì đó?”
Cốc Vũ có suy đoán như vậy cũng không kỳ quái, hành động của đám người hầu này quá thô lỗ, có thể nói là không có chút nhân đạo nào, thể như người nằm trên giường không phải chủ nhân của họ, mà là một loài gia súc nào đó.
Ban nãy bà lão túm chặt lấy tay Tạ Trì, rõ ràng muốn nói với anh điều gì đó, nhưng lại bị nhóm người hầu này ngăn cản, không thể nói ra.
Giang Sóc như có điều suy tư: “Có lẽ vậy.”
Nhóm người hầu câm đuổi họ ra ngoài, bởi vì có thể chọn phòng theo ý thích, các diễn viên tự tản ra.
Ở bên đây Cốc Vũ theo sau Giang Sóc, thấy xung quanh không có người ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Ban nãy anh nói gì với cô hầu gái kia vậy?”
Cốc Vũ biết Giang Sóc hiểu được thủ ngữ. Giang Sóc đã ở trong app rất lâu, có một vài tài lẻ hữu dụng trong phó bản, gã ta dư thời gian để học tập.
Ban đầu Giang Sóc nhìn bộ dạng của nhóm hầu gái, chỉ vờ như không hiểu, Cốc Vũ biết gã muốn nhóm hầu gái trong khi không rõ tình huống vô tình để lộ tin tức cho mình.
Giang Sóc chỉ nói: “Cô hầu chỉ đường báo cáo tin tức của chúng ta cho cô hầu xinh đẹp, hơn nữa còn gọi cô ta là… chủ nhân.”
Gã cười gằn.
Cốc Vũ mở to mắt nhìn, trước giờ hắn vẫn luôn nhạy bén, trong chớp mắt đã nghĩ thông chân tướng ―― Cô hầu xinh đẹp kia cầm đầu nhóm người hầu, nhân lúc chủ nhân bị bệnh nặng, quyết định thoát khỏi sự khống chế, trở mình làm chủ nhân.
Mặc dù bà lão kia rất đáng thương, nhưng thông qua các manh mối trước đó thì bà ta cũng không phải dạng tốt lành gì.
Bà ta cắt lưỡi người hầu, thật sự rất dã man và tàn bạo.
Cốc Vũ không ngờ mọi chuyện lại tiến triển thuận lợi như vậy, hàng mày giãn ra.
Giang Sóc cất lời thận trọng: “Đừng vui mừng quá sớm, có biết hay không cũng vô dụng, chuyện này không giúp được gì cho trò chơi của chúng ta.”
Cốc Vũ sửng sốt một chút, lập tức tỉnh táo lại. Giang Sóc nói rất đúng, có biết ân oán tình cừu trong tòa lâu đài cổ này hay không thì họ vẫn phải chơi trò chơi tarot, dù tin tức mà họ lấy được là thật thì cũng vô dụng, cũng không thể thực sự giúp được gì cho họ.
【Ảnh đế cũng rất có trình độ, suy nghĩ sáng suốt, chỉ là máu lạnh nham hiểm, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.】
【Không có trình độ thì liệu có thể leo lên vị trí này được không?】
【Tạ Trì chết chắc rồi hehehe】
【Bộ phim này phức tạp quá.】
【Chấm đỏ trong điện thoại của Tạ Trì ban nãy là gì vậy? Tò mò ghê..】

Tạ Trì, Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu ra khỏi phòng, anh cũng không vội vã giải thích vấn đề của thanh kiếm Huyết Ma trước đó, khẽ nói: “Tôi đã nhìn, tòa lâu đài này có tổng cộng ba tầng, làm phiền mọi người, mỗi người một tầng, tìm căn phòng bị khóa.”
Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch lập tức gật đầu.
Sau khi phân phó xong, Tạ Trì lên tầng cao nhất.
Trước đó phòng của bà lão ở giữa tầng hai. Sau khi Tạ Trì lên tầng ba liền gọi Tạ Tinh Lan đi ra, nhanh chóng tìm kiếm.
Lâu đài cổ thiết kế tròn, cho nên hành lang đều uốn cong, anh đi một vòng quanh lầu ba rồi sẽ về tới điểm ban đầu, tiện đường đi xuống tụ họp với mọi người.
Tạ Tinh Lan bước nhanh qua từng căn phòng giống nhau, đột nhiên dừng bước lại.
Ba căn phòng trước mắt đều bị khóa cửa.
Ở đây, tìm được rồi.
Tạ Tinh Lan: “Anh xuống nhé?”
Tạ Trì đang định lên tiếng, trông thấy Cốc Vũ từ bên kia đi về phía bên này, trong lòng thầm than đúng là âm hồn bất tán.
Có lẽ bọn họ cũng nghĩ giống như anh.
Tạ Trì không nhìn tên ấy, nhỏ giọng bảo rằng: “Chúng ta đi xong rồi.”
“Được rồi.”
Lúc Tạ Tinh Lan đi qua Cốc Vũ, nghe thấy hắn ta cười giễu.
Tạ Tinh Lan dừng bước chân, nghiêng đầu bảo: “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, học nhuần nhuyễn nhỉ.”
Sắc mặt Cốc Vũ hơi khó coi.
Tạ Tinh Lan không đếm xỉa tới tên ấy, tiếp tục đi về phía trước.
Tạ Trì không sợ Cốc Vũ, trước đó anh chỉ có ba đạo cụ màu cam còn có thể giết được Du Nghiêu, huống hồ bây giờ có ba đạo cụ màu đỏ, chỉ là kiêng kỵ Giang Sóc mà thôi.
Tạ Tinh Lan dừng bước trước một căn phòng rõ ràng từng xảy ra hỏa hoạn.
Cửa căn phòng không khóa, anh đẩy cửa đi vào. Mặc dù căn phòng đã được quét dọn qua, đồ dùng bên trong đã được thay mới hết, nhưng vết tích hỏa hoạn vẫn rất rõ ràng, trên mặt tường trắng có vết tro đen không lau được đi, dưới sàn đá cũng có, thậm chí có mặt tường còn có khe nứt như tia chớp.
Trong đầu Tạ Trì lóe lên linh cảm, anh nói mấy câu với Tạ Tinh Lan, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hạ quyết tâm bảo rằng: “Anh à, chúng ta quay lại, không xuống tầng tụ họp nữa, chúng ta ở cạnh ba căn phòng bị khóa kia, chiếm chỗ trước, sau đó gọi nhóm Nhậm Trạch đi lên.”
Tạ Tinh Lan hiểu rõ ý anh, hắn quay trở lại trước ba gian phòng khóa cửa, quyết định chọn căn phòng bên trái, đang định đẩy cửa đi vào thì trông thấy Giang Sóc và Cốc Vũ thảo luận, đi tới trước cửa gian phòng ở bên phải.
Trông thấy Tạ Tinh Lan xuất hiện ở góc rẽ hành lang, Giang Sóc lập tức im lặng, lạnh lùng nhìn Tạ Tinh Lan.
“Trùng hợp thật.” Tạ Tinh Lan hờ hững nói.
Đều tới đây vì “Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng”, hiểu rõ lòng dạ nhau, không cần phải nói gì nữa.
Giang Sóc lạnh lùng nhìn hắn.
Tạ Tinh Lan không phản ứng lại, lập tức đi vào căn phòng bên trái, sau đó gửi tin nhắn cho Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu.
【Vãi chưởng, sao lại tới đây ở, nhỡ trong ba căn phòng này có ma thì sao, thế khác nào họ chết đầu tiên?】
【Eo ơi sợ quá.】
Nhậm Trạch lên đến nơi trước, cậu vẫn còn đang thắc mắc chuyện ban nãy điện thoại của Tạ Trì đột nhiên rung lên. Bởi vì Giang Sóc ở quá gần với bọn họ, Tạ Trì sợ tai vách mạch rừng, thế là nói chuyện với Nhậm Trạch qua app.
Nhậm Trạch: Thanh kiếm Huyết Ma kia sao vậy?
Tạ Trì: Nó có thể cảm nhận được cái ác.
Nhậm Trạch: Hả?
Nhậm Trạch ngẩng đầu nhìn Tạ Trì, cậu biết đại khái tình hình của thanh kiếm kia thế nào, Huyết Ma bị phong ấn trong thanh kiếm kia chọn cái ác làm thức ăn. Hoàn cảnh u ám ẩm ướt có thể phát huy năng lực chiến đấu của nó.
Tạ Trì trả lời: Thanh kiếm Huyết Ma, xung quanh càng ác thì hồng quang càng thịnh, bởi vì nó có thể hấp thu cái ác, chuyển hóa thành năng lực của bản thân.
Nhậm Trạch sửng sốt một lúc, sau đó đột nhiên ý thức được điều gì đó, nhanh chóng trả lời: Anh nói bà lão kia là kẻ ác? Ác đến mức Huyết Ma trong hành lý cũng run lên?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.