App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 10: Oán linh váy đỏ (9)




“Down lift jing.”
Khoảnh khắc ấy mồ hôi lạnh Nghiêm Kính ứa ròng ròng, càng cảm thấy Tạ Trì giỏi đến độ biến thái.
Chắc hẳn Tạ Trì được hành động tay quỷ chỉnh kim đồng hồ dẫn dắt, nên mới nghĩ ra cách đổ xúc xắc này.
Bàng môn tà đạo nhưng lại rất hữu dụng, Tạ Trì hoàn thành cuộc đối thoại không cùng một chiều không gian với ả quỷ.

Bên ngoài phim kinh dị, “khán giả” nhốn nháo hết cả lên.
【Trời má, rõ ràng là gian lận màaaa】
【Cậu ta thế mà không hỏi người lại đi hỏi quỷ, má ơi con chưa từng thấy.】
【Cũng có lý mà, hỏi bà chủ nhất định sẽ phí công, ông giết người liệu ông có nhận tội không, hỏi quỷ, quỷ cái bị bà chủ sát hại, còn bị nhốt trong thang máy không thể báo thù, ước gì có người tới giúp mình, nên nhất định sẽ nói ra.】
【Woa, tay người mới này khủng bố ghê.】
….
Trong bộ phim, gương mặt nhã nhặn của Tạ Trì dưới ánh nến lại càng toát lên vẻ u ám, đồng tử mắt màu hổ phách ấm áp, lại ánh lên vẻ tỉnh táo thấu tỏ.
“Vậy chúng tôi phải làm gì mới có thể giúp cô?”
Tạ Trì đặt câu hỏi, lại đổ xúc xắc.
Từ đơn trên bàn lần này là ―― “Down”. (Xuống)
Anh lại đổ một lần nữa, lần này là từ đơn trước đó từng xuất hiện ―― “Lift” (Thang máy)
Xuống thang máy? Tạ Trì dường như hiểu ra, lại ném thêm một lần nữa.
Từ đơn lần này Tạ Trì không biết ―― “Jing”.
Tạ Trì chau mày, bình thường từ ngữ không có chuyện anh không biết, mà chắc chắn nữ quỷ sẽ không gây khó dễ cho anh.
Tạ Trì khẽ đẩy người Nghiêm Kính: “J, I, N, G trong tiếng Anh là gì vậy?”
Nghiêm Kính ngạc nhiên thốt lên: “Anh Tạ à anh đừng hỏi em, anh không biết thì sao em biết được.. Hửm? Khoan đã ――”
“Jing?” Vẻ mặt Nghiêm Kính đầy nghi ngờ, “Ủa đây không phải là ghép vần tiếng Trung hay sao?”
Tạ Trì: “…………” Cái trình tiếng Anh gà mờ của ả quỷ này.
【Hahahaa cười chết tui rồi.】
【Không có từ tiếng Anh mà tui không biết, nếu có là ghép vần tiếng Trung.】
【Đã mười tám năm rồi, nhớ được “Lift” là thang máy đã không tồi rồi, đáng khen đáng khen.】
【Với trình tiếng Anh gà mờ của ả ta, lúc người ta hỏi chuyện, nói đúng thì “Dui” (Đúng) hoặc là “shi” (Phải), không đúng thì là “fou” (không), chẳng phải xong rồi hay sao?】
【Lầu trên nói có lý lắm hahaha】
Tạ Trì nhanh chóng thu vén mớ cảm xúc phức tạp, suy nghĩ ý mà ả quỷ muốn biểu đạt.
Jing, chữ Hán có thể là “Giếng”.
Cho nên down, lift, jing, hợp lại thành ―― Xuống giếng thang máy.
Khoảnh khắc nghĩ ra điều này, điện thoại Tạ Trì đổ chuông.
【Tiến độ kịch bản đã thêm mới, diễn viên Tạ Trì xuống giếng thang máy tìm thi thể của nữ quỷ mang ra ngoài, dùng cách này để trợ giúp nữ quỷ thoát khỏi sự trói buộc của thang máy, báo thù với bà chủ.】
【Chúc mừng bạn, bởi vì bạn giúp đỡ nữ quỷ, từ giờ trở đi nữ quỷ sẽ không tấn công bạn nữa.】
【Bởi vì có cống hiến lớn với kịch bản, độ thăm dò tuyến chính bộ phim “Oán linh váy đỏ” của bạn tăng 45%, độ thăm dò tuyến phụ “Anh đầu cổ” tăng 30%】
Vẻ mặt Tạ Trì vừa mới giãn ra, điện thoại Nghiêm Kính đột nhiên vang lên thông báo nhắc nhở ――
【Thông báo: Các diễn viên chú ý, tiến độ tuyến chính của “Oán linh váy đỏ” đã gần đạt một nửa, mong mọi người nắm chắc thời gian, biểu hiện thật tốt.】
Tạ Trì lập tức sa sầm mặt.
Nghiêm Kính sững sờ hai giây, “Trời má” thốt lên: “Anh Tạ à, báo cáo tiến độ tuyến chính, chẳng phải là hại chúng ta hay sao?! Mấy người mới kia luôn ở cùng một chỗ với nhau, nhất định biết rõ tiến độ của nhau, không thể tiến triển nhanh như vậy, nhưng hai chúng ta vẫn luôn đi riêng lẻ, bọn họ vừa nghĩ đã biết tiến độ kịch bản phát triển hơn nửa là vì chúng ta, liệu bọn họ có bám lấy chúng ta…”
Nghiêm Kính còn chưa dứt lời, bên cửa thang bộ đã truyền tới tiếng các diễn viên trò chuyện, còn chưa đến mười giây, ba người mới xuất hiện ở tầng của họ, nở nụ cười giả lả muốn làm thân.
Sau khi Châu Văn và Trương Lãm chết đi, trừ Tạ Trì và Nghiêm Kính, cũng chỉ còn ba người mới, tất cả đều ở trước mặt.
Một người là anh chàng đen gầy bị cổ trùng cắn đầu tiên, một người là cô gái tóc xoăn, một người là đàn ông trung niên mặt vuông chữ điền.
“Tôi tên Trương Bân, làm việc cùng tầng với Giang Nhụy,” Người đàn ông mặt vuông chữ điền giới thiệu mình, nở nụ cười ngại ngùng: “Ban nãy hai chúng tôi nghe thông báo thì hết sức ngạc nhiên, nói ra cũng xấu hổ….”
Cô gái tóc xoăn tên Giang Nhụy kia đưa mắt nhìn Trương Bân, tiếp lời: “Độ thăm dò kịch bản của tôi với Trương Bân còn chưa đến 5%, mấy người cừ thật đấy! Mới có ngày thứ hai đã được gần một nửa rồi! Tôi nghĩ thôi còn không dám nghĩ..”
Anh chàng đen gầy cười bảo: “Ba chúng tôi đều đã hoàn thành công việc, vì lý do an toàn, có thể ở chung với nhau được không? Dù sao thêm người cũng có thể tán dóc thêm một chút, còn có thể thay phiên nhau gác đêm…”
Nghiêm Kính nghe ra mùi, ba tên này muốn ăn hôi, mà nói chuyện đường hoàng gớm.
Trong lòng Nghiêm Kính cảm thấy bất bình thay cho Tạ Trì, Tạ Trì giáo dưỡng tốt, nhưng cậu đây lỗ mãng nói gì cũng được, cậu đang muốn chửi bọn họ, Tạ Trì lại giữ chặt cậu lại, hờ hững ngồi trên sofa, mỉm cười gật đầu về phía họ: “Đương nhiên là được rồi, cứ tự nhiên.”
Ba người không ngờ Tạ Trì lại dễ nói chuyện như vậy, trên mặt toát lên vẻ kinh ngạc.
Trước mặt bao người, Tạ Trì hờ hững thu dọn xúc xắc và nến trên bàn, đứng dậy ném vào trong sọt rác, bật đèn tầng năm lên.
Nghiêm Kính nhân cơ hội, tiến lên nhỏ giọng hỏi: “Anh à, anh giữ họ lại làm gì?”
Tạ Trì đang rửa tay, nghe vậy thì khẽ cười: “Ở cùng một tòa nhà, bọn họ muốn theo thì chúng ta cản nổi không? Đồng ý thì đường hoàng ở cùng nhau, không đồng ý thì…”
Tạ Trì không nói tiếp, Nghiêm Kính lại chớp mắt hiểu ý: “Theo dõi!”
Nghiêm Kính nghiến răng nghiến lợi.
“Đúng vậy,” Tạ Trì dùng giấy ăn tỉ mỉ lau khô tay, thờ ơ bảo rằng, “Người tới đây đều có tâm nguyện không thể thực hiện, nói cách khác, kết quả tất nhiên của dục vọng khôn cùng là không từ thủ đoạn, chỉ cần có được điểm tích lũy mà họ muốn, nhất định sẽ nghĩ cách đi theo chúng ta, đây là chuyện thường tình thôi mà.”
Giọng Tạ Trì hời hợt, Nghiêm Kính tức đến mức thiếu điều thổ huyết, “Anh Tạ anh không giận à?”
Tạ Trì chỉ cười, không nói gì.
Nghiêm Kính đợi mình bình tâm lại, khẽ hỏi: “Anh Tạ à giờ chúng ta phải nghĩ cách đập sàn thang máy sau đó xuống giếng thang máy à?”
Bởi vì Nghiêm Kính tham gia toàn bộ quá trình, cậu có cùng tiến độ nhiệm vụ tuyến chính với Tạ Trì, chỉ là độ thăm dò kịch bản thuộc về Tạ Trì hết.
Nghiêm Kính cũng không tham lam, cậu hiểu đạo lý không khoan kim cương không ôm đồ sứ, Tạ Trì có thể dẫn cậu theo đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, huống hồ anh còn rất chăm sóc cậu.
Đối với việc xuống giếng thang máy này, Nghiêm Kính ôm nỗi lo không nói rõ thành lời.
Giếng thang máy là không gian chừa lại trong lúc xây dựng để thang máy vận hành, không khác gì nhiều so với miệng giếng thường, miệng giếng lớn hay nhỏ căn cứ theo kích thước của thang máy, bình thường vuông vức, chiều sâu dựa theo độ cao của tòa nhà, tòa nhà càng cao, giếng thang máy càng sâu.
Nghiêm Kính ngẫm nghĩ độ cao tòa nhà và tình hình dưới giếng thang máy, cậu run lên: “Anh Tạ à, tòa nhà công ty tận mười mấy tầng, giếng thang máy ít nhất phải ba mươi mét, không có đèn thì chớ, còn có thi thể của nữ quỷ..”
“Tạm thời không xuống.” Tạ Trì thản nhiên nói.
Anh không vội hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính của bộ phim, tiến độ nhiệm vụ tuyến phụ bị tụt lại một khoảng so với tuyến chính, cần anh đi thăm dò.
Nhiệm vụ tuyến chính cũng thiếu một điểm mấu chốt.
Hiện tại nữ quỷ đã cho anh cách để xóa bỏ lời nguyền, nhưng tuyệt đối sẽ không nói cho anh chân tướng chuyện xảy ra mười tám năm trước, điều này Tạ Trì có thể xác định rõ ràng, cho nên lúc anh thu xúc xắc lại, không chút do dự ném hết đi.
Mỗi phương pháp thu thập tin tức trong phim kinh dị nhất định có giới hạn, điều này để giữ tiến độ kịch bản, nếu nữ quỷ nói ra hết, thì còn đóng phim kinh dị cái nỗi gì nữa.
Trong thể loại phim ma giải mã bình thường chỉ có hai trọng điểm đột phá kịch bản, một là tìm được chân tướng sinh ra ma quỷ, còn lại là tìm được biện pháp sống sót (giải trừ lời nguyền).
Nữ quỷ đã nói rõ cho anh vế sau ―― xuống thang máy để thi thể của ả lại hiện ra dưới ánh mặt trời, nhưng không thể thành thật kể anh nghe tiếp chân tướng mười tám năm trước, anh phải nghĩ biện pháp để tiến hành kịch bản, tìm ra chân tướng năm đó.
Thực ra nhiệm vụ tuyến chính của “Oán linh váy đỏ” rất rõ ràng, tra ra chân tướng và hóa giải lời nguyền, Tạ Trì chỉ cần hoàn thành hai điểm này là có thể hoàn thành viên mãn nhiệm vụ tuyến chính, điều này cũng hoàn toàn phù hợp với độ khó của phim tân thủ.
Điều khiến Tạ Trì đau đầu là nhiệm vụ tuyến phụ, yêu cầu của nhiệm vụ tuyến phụ rất kỳ lạ ―― thăm dò bí mật anh đầu cổ suy yếu.
Không phải thăm dò lý do anh đầu cổ sinh ra, mà là lý do anh đầu cổ suy yếu.
Anh đã có hướng nghĩ về lý do anh đầu cổ sinh ra, còn lý do nó suy yếu thì chưa có phương hướng.
Cổ trùng đang yên đang lành, tại sao lại mất màu, biến thành màu đen không có gì kì lạ, độc tính giảm mạnh mới là điểm trọng tâm.
Chuyện chảy máu mũi vẫn còn chưa xong.

Tất cả các diễn viên tụ tập lại một chỗ, Tạ Trì cũng không thể điềm nhiên ngủ ngon như không có việc gì.
Trong lúc hút thuốc, Tạ Trì ngáp một cái, đứng trước cửa sổ sát đất vắng vẻ ở tầng năm, bình tĩnh nhìn đôi tình nhân nói nói cười cười dưới đường. Cậu chàng cao gầy kia đi nhanh, thi thoảng lại dừng lại, dưới sự dỗi hờn của người yêu, mỉm cười đợi cô chạy về phía mình.
Dường như là cặp tình nhân vừa mới rơi vào bể tình, lúc trao môi hôn dưới ánh đèn đường còn rụt rè ngó đông nhìn tây.
Cửa sổ sát đất phản chiếu vẻ mặt lặng lẽ của Tạ Trì.
“Aiii.” Điếu thuốc bất tri bất giác rút ngắn lại, Tạ Trì bị bỏng thuốc, hơi nhoi nhói, anh đang định đi rửa tay rồi ngồi xuống, trong đầu lại vang lên giọng nói ấm áp quen thuộc, mang theo chút dụ dỗ: “Tạ Trì, ngoan nào, đi ngủ đi, đổi cho anh.”
Tạ Trì giật mình hai giây: “Anh dậy rồi à?”
Tạ Tinh Lan dừng lại một chút, khẽ cười hai tiếng trêu chọc: “Cảm giác cậu bạn trai đang nhớ anh, nên tỉnh dậy.”
Cậu bạn trai.
Khóe môi Tạ Trì cong lên, giở trò xấu: “Ai thèm nhớ anh.”
Tạ Tinh Lan khựng lại hai giây, giọng nói hờ hững, nhưng lời nói lại quá đỗi bùi tai: “Thế thì anh nhớ em.”
Tạ Trì nghe được lời mình muốn nghe, lập tức thỏa mãn.
“Hút ít thôi, nghe lời, ngủ đi.” Lúc nhắc lại, giọng Tạ Tinh Lan trở nên nghiêm túc, mang theo sự nghiêm nghị không thể chen vào, nếu như hắn có thể xác, nhất định sẽ đè lên người Tạ Trì, dạy dỗ anh một trận, ép anh phải nhắm mắt ngủ.
Tạ Trì cong môi: “Biết rồi.”
Cô nàng người mới tóc xoăn quyến rũ Giang Nhụy trông thấy Tạ Trì đứng một mình bên cửa sổ hồi lâu, đảo mắt bưng cốc nước đi tới muốn bắt chuyện, hòng moi ra vài tin tức.
Dù sao ban nãy anh có vẻ rất dịu dàng dễ nói chuyện.
“Anh Tạ, anh không nghỉ ngơi à?” Giang Nhụy ân cần nói.
Tạ Tinh Lan khẽ chau mày lại, không hề trả lời, vừa xa cách lại vừa lạnh lùng.
Giang Nhụy không ngờ anh lại phản ứng như vậy, bất chấp bảo: “Anh Tạ à, anh giỏi thật đấy! Nhiệm vụ tuyến chính sắp 50% rồi, mà hôm nay mới là ngày thứ hai.”
Giang Nhụy càng nói càng xấu hổ, không ôm hy vọng Tạ Trì để ý tới mình, không ngờ “Tạ Trì” lại lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, bảo rằng: “Điều này tôi biết rõ, không cần cô phải nói.”
Tiểu Trì của hắn chẳng lẽ còn không giỏi?
Giang Nhụy ngẩn người ra: “………” Điều này hoàn toàn khác với dự đoán ban đầu của cô.
Đáng lý Tạ Trì phải tỏ vẻ khiêm tốn chứ?
Mấy anh chàng tài giỏi đều tự luyến à?
Ở bên kia, anh chàng đen gầy vì bẩn tay mà đi rửa, lúc mở tủ dưới bồn rửa tay tìm xà phòng, đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn trắng bệch duỗi ra khỏi ngăn tủ, túm lấy ngón tay anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.