Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 150:




150: Ngoài Manh Việc Gì Cũng Sai


Một lát sau,
Bên cạnh bể bơi, sau trận quyết đấu ngắn ngủi, hai thân ảnh trò chuyện vui vẻ.
Thỉnh thoảng vài tiếng tươi cười như chuông bạc lại khe khẽ nổi lên.
Đề tài rất đa dạng, từ tâm đắc vũ kỹ cho tới tin tức thế giới, tuy nhiên, dưới sự dẫn đường của một tên lãng tử nào đó, dần dần nội dung bắt đầu trở nên có phần kỳ quái.
“A a, ta ban đầu cũng không ngờ, kỵ sĩ luôn trầm mặc ít nói với bộ áp giáp bao trùm toàn thân tại Liên Minh, hóa ra lại là một vị tiểu thư xinh đẹp.
Điều này...!quả thật khiến ta nhớ tới một bằng hữu cũ.

“Ngươi...! quá khen.
” Đây thật sự là lần đầu tiên sau nhiều năm mới được người ca ngợi dung mạo, nàng đã sắp quên mất e thẹn có cảm giác thế nào.
Nghĩ tới đây, trên gương mặt Iris đã hơi phiến hồng.
Hấp dẫn! Ngắm nhìn nữ nhân trẻ tuổi lạnh lùng bắt đầu biết xấu hổ, đồ bơi bó sát người hiện lên thân hình quyến rũ thướt tha.
Alan bây giờ thật lòng cảm thấy chuyến khổ sai này cũng còn không tệ.
“Iris, ta cảm thấy ngươi có vẻ rất chú trọng nhiệm vụ lần này.
” Rất tự nhiên bắt đầu xưng hô thân mật, Alan như vô ý hỏi thăm.
“Có một người...!Ta nhất định phải ngăn cẳn hắn! ” Nét mặt vui vẻ lập tức biến mất, con ngươi Iris hiện lên vài tia thương cảm.
“Nếu xảy ra việc gì cần ta trợ giúp thì đừng do dự a.


Bước đầu công lược, luôn là phải trợ giúp đối tượng không phải ư? Alan rất tri kỷ đưa ra hứa hẹn, mặc dù tới khi đó giúp thế nào thì còn phụ thuộc vào tình huống rồi.
“Cảm tạ, ta sẽ ghi nhớ.
” Song đồng dị sắc hơi lập lòe, Iris lễ phép đáp lại.
Nữ sĩ, ta khẳng định rằng ngươi nghe không vào! Nhìn thấy vẻ mặt quyết liệt của đối phương, Alan thật sự bất đắc dĩ.
May mắn, đối với nữ nhân, hắn vẫn luôn rất kiên nhẫn.
“Iris, ngươi làm sao biết chắc rằng người mình muốn tìm ở tại Nhật Bản?” Câu này là hắn nói thật, Phản Loạn Quân đang gây rối ở khắp các nơi trên thế giới, tính sơ ít nhất phải ba bốn chục mục tiêu.
“Ta...!chỉ có cảm giác hắn nhất định ở chỗ này.
” Iris do dự một hồi mới đáp lại.
“Cảm giác?” Mí mắt Alan hơi nhảy lên.
Hay lắm, ngươi đoán đúng rồi! Tên điên thích chơi búp bê đó đích thật đang ở nơi này.
Không hổ là tỷ đệ, thần giao cách cảm đi.
Hắn thầm cảm thán, tiếp đó trong lòng lập tức dâng lên một chút tiếc nuối.
Xem ra...!dự định mời chào phải thất bại.
Không sai, Alan vốn dự tính đào góc tường của Liên Minh, có điều sau khi quyết đấu và trò chuyện, hắn lập tức từ bỏ nếm thử.
Iris tuy chưa tới nỗi ghét ác như ghét thù, nhưng nội tâm vẫn xem như là hiền lành...!muốn dùng Or-Gaule để thuyết phục nàng bỏ chính nghĩa lao vào hắc ám ôm ấp, căn cứ tình huống trước mắt quả thật rất khó.
...
Cùng lúc đó, biệt viện tại nhà Kurogane.
Một người trung niên đang chăm chú nhìn vào vô số những màn hình rộng lớn, ánh mắt rốt cuộc hiện lên một tia kinh ngạc.
“Bladelord...! trong số các Blazer hạng A, cũng phải tính cực kỳ xuất sắc.
” Kurogane Itsuki cho ra nhật xét chân thật.
Hắn bắt đầu coi trọng người trẻ tuổi đã lên làm phân hội trưởng tại Vermillion.
Và thực tế, việc Iris đưa ra quyết đấu, vẫn là do Itsuki đề nghị.
“Chiến lược có lẽ cần chút điều chỉnh.
” Hắn khẽ lẩm bẩm.
Không phải muốn mưu đồ xấu gì, mà chỉ là Itsuki thật sự nhận thấy mình cần hiểu biết rõ hơn về thực lực của tất cả thành viên quan trọng, để tiện cho việc sắp xếp kế hoạch một cách hợp lý.
Đối với người gia chủ nhà Kurogane này mà nói, năng lực càng mạnh, trách nhiệm càng lớn.
Dùng mọi biện pháp để giữ vững được trật tự mà Liên Minh cũng như gia tộc đã cất công xây dựng chính là nghĩa vụ không thể chối bỏ.
Vì vậy, đừng nói là hoàng tử của một quốc gia nhỏ, bất cứ thứ gì đều có thể lợi dụng và hy sinh, kể cả bao gồm chính bản thân hắn.
Không một ngoại lệ!
...
Trong một gian phòng sang trọng,
Alan đang dùng bữa trưa và còn là cùng hai thiếu nữ quen thuộc.
Có điều, dáng vẻ hai người lúc này...!thật sự tương đối thê thảm.
Đôi mắt Charlotte xuất hiện hai vệt thâm đen như gấu trúc do mất ngủ, tóc tai nhiều chỗ rối loạn vẫn chưa được chải vuốt hoàn toàn, hoàn toàn cho thấy tinh thần thiếu nữ có bao nhiêu sa sút.
Về phần tiểu loli nhà Kazamatsuri sao...
“Hức...!hức...!” Rinna vừa nức nở vừa ăn lấy đồ ăn, cặp mắt đã trở nên đỏ bừng.
“Đại...!đại tiểu thư, xin ngài đừng khóc nữa a!” Cô hầu gái với khuôn mặt vô biểu tình đã bắt đầu bối rối.
Bất đắc dĩ thả xuống trên tay dao ăn, Alan giả vờ tò mò thăm hỏi:
“Rinna, có ai ức hiếp ngươi sao?”
Câu nói như kích nổ thùng thuốc súng, thiếu nữ tóc hồng rốt cuộc không chịu nổi lập tức nhào vào lòng hắn.
“Oa, Đỏ chi thủ hộ giả, tên đao phủ một tay đến từ địa ngục đó thật đáng sợ! Hắn còn dám...!còn dám hung ta!!”
Không hổ là ngươi, đại tiểu thư Chuunibyou, tới giờ vẫn chưa quên lời thoại.
Cảm thụ được ôn hương nhuyễn ngọc dựa sát, Alan thật sự chỉ có cảm tưởng như vậy.
“Đừng khóc, ngươi bây giờ đã trở về nhà sao.
Ngài Kouzou thật quá đáng, muốn huấn luyện ở nơi nào cũng được, đâu cần thiết phải đi xa như vậy.
” Alan theo thói quen thực thi quyền hành của lãnh đạo, bắt đầu quăng nồi.
“Đúng...!hức...!đúng vậy, nơi đó một đám phàm nhân...!hức...!chưa thể lý giải được sự vĩ đại của vực sâu...!”
“...!” Alan trầm mặc.
Thành thật mà nói, bản hoàng tử hoàn toàn không thể lý giải! Ngươi ngoài bán manh thì việc gì cũng sai a.
“Còn có Sphinx, hức...!vật thủ hộ đáng yêu như vậy, bọn họ nỡ lòng nào...!hức.

Nhớ tới người phụ thân thường xuyên ở tại nước ngoài, bỗng nhiên ép buộc bản thân tới tham gia một khóa huấn luyện Blazer, chưa kể tới hàng ngày vẫn phải học tập đủ loại khóa trình, trong lòng thiếu nữ lại dâng lên ủy khuất.
— QUẢNG CÁO —

Phụ thân nghiêm khắc cái gì, ghét nhất rồi!
Nghĩ tới đây, thiếu nữ len lén liếc mắt nam tử trẻ tuổi trước mặt, người mà thường xuyên bầu bạn tâm sự với mình.
“Chỉ có hắn thật sự tốt với ta...!” Cảm giác được phần lưng chịu người vuốt ve, Rinna hơi ngượng ngùng cúi đầu.
Thiếu nữ bất tri bất giác dâng lên cảm kích với kẻ chủ mưu thật sự đằng sau vụ thiết lập trại huấn luyện, tự động bỏ qua vẻ mặt đau khổ của cô hầu gái thiếp thân.
“Đại tiểu thư...!Làm ơn đừng bị kẻ xấu lừa gạt a!” Charlotte khóc không ra nước mắt.
Khác với Rinna còn chưa hết ngây thơ, trực giác mách bảo vị hầu gái này rằng Alan hoàn toàn là biết tất cả mọi chuyện.
Lần nữa chịu đựng ánh mắt như kim đâm từ Charlotte, hắn âm thầm cảm khái.
Ban đầu cũng do Alan cao hứng mới đề nghị Kouzou dẫn hai nữ nhi tới chỗ huấn luyện.
Nói tới việc huấn luyện Blazer, phải đề cập tới một loại công nghệ của thế giới này, khoang con nhộng IPS, một loại thiết bị hồi phục vết thương cấp tốc, dù là đầu bị cắt lìa trong thời gian ngắn vẫn có thể kỳ tích nối lại, chi phí tuy đắt đỏ nhưng với tài lực khổng lồ hiện tại của Phản Loạn Quân thì không thành vấn đề.
Thế nên, trên cơ sở chỉ cần không đem người chơi chết, Wallenstein và nhiều chuyên gia thiết kế số liệu đã lên những kế hoạch huấn luyện phải nói là cực kỳ tàn khốc.
Nhưng mà, đối với hai đứa con gái nhà Kazamatsuri thì...!Sara thể chất quá yếu, không thể rèn luyện cao độ lẫn chiến đấu, và nàng cũng chỉ lo im lặng vẽ tranh nên chưa có ai dư lực đi quản.
Còn về phần Rinna, được rồi, nói tới toàn là nước mắt.
Tóm lại là...!đánh thì đánh không được, mắng cũng mắng không xong.
Wallenstein đành...!đem tiểu thư nhà Kazamatsuri nhốt phòng tối.
Nhưng làm vậy chỉ bắt buộc thiếu nữ phản kháng ngày càng kịch liệt.
Trải qua nhiều lần Rinna thả vật nuôi cắn người lung tung, độc thủ kiếm sĩ thật sự cảm thấy phiền vô cùng.
Chứng kiến da mặt Wallenstein mỗi ngày đều biến đen, Alan đành phải bất đắc dĩ trả hàng về.
Chứ nếu không, hắn cảm giác trại huấn luyện đang nghiêm túc, họa phong sẽ có nguy cơ thay đổi, lúc sau còn thế nào thi hành nhiệm vụ, chọc cười chết địch nhân?
Kết quả chứng minh cho thấy quyết định này hoàn toàn đúng đắn, trong bọn nhỏ vốn xuất hiện chút xao động, thấy có cá nhân phản kháng nhanh chóng bị ‘thủ tiêu’, lập tức trở nên đoàng hoàng rất nhiều..

151: Khôi lỗi vương

Buổi tối,
Ngắm nhìn cảnh đêm trong thành phố qua khung kính, nam tử tóc đen cảm thấy nội tâm bình tĩnh đến lạ thường. Có điều hắn hiểu rất rõ, đây chỉ là lặng yên trước bão táp mà thôi.
“Người bên chúng ta toàn bộ đã dời đi sao?” Alan nhẹ nhàng hỏi thăm vị chủ tịch bên cạnh.
Dời đi khác xa bỏ trốn, chờ phong ba tan rã rồi đông sơn tái khởi, nghiệp vụ ‘tẩy trắng’ nghe qua sao, thiết lập công ty bề ngoài đứng đắn dưới sự giúp đỡ của các tập đoàn chỉ là chuyện nhỏ. Bây giờ ở các căn cứ, hầu hết toàn sót lại chút ‘cặn’ cần được loại bỏ. Đem đi liều mạng với địch nhân không còn gì thích hợp hơn.
“Cách đây hai giờ đã hoàn thành. ”
Nghe tới đây, nam tử trẻ tuổi khẽ gật đầu.
“Tốt lắm!”
Chơi gián điệp, còn theo kiểu song trọng nằm vùng, Liên Minh thành công mới là chuyện lạ. Tuy nhiên sau chuyện này, Norman Creed khẳng định sẽ nghi ngờ và áp dụng nhiều biện pháp truy tra, nhưng vậy thì thế nào. Thành viên của Liên Minh cùng với kỵ sĩ tại Nhật Bản, đâu chỉ vạn người.
“Cũng thật làm khó ngươi, chủ tịch Kouzou... ” Giọng nói mang theo một tia áy náy, Alan nhìn thẳng vào người rất có khả năng trở thành cha vợ tương lai.
Điều này là thực tế, Alan ép buộc hắn phải hố một đám kỵ sĩ trong nước và lá mặt lá trái với bạn cũ, thủ tướng Tsukikage Bakuga, ngẫm lại thì thật sự có hơi quá đáng.
“Đây là điều ta nên làm, thủ lĩnh! ” Kazamatsuri Kouzou lúc này đặc biệt dùng kính xưng, nghiêm túc hồi đáp.
Vốn tự nguyện tiếp nhận vị trí trong 12 tông đồ, Kouzou vô cùng tán đồng việc duy trì một thế lực thứ ba tồn tại, tránh cho chiến tranh cỡ lớn giữa Liên Minh và Đồng Minh là cần thiết.
Bên cạnh đó, làm một trong những nhà tài phiệt quyền lực nhất trên thế giới, hắn không hề ngây thơ nghĩ rằng việc thực hiện lý tưởng... là có thể dễ dàng tránh khỏi hy sinh.
“Ta thật lòng rất cảm kích, ngài Kouzou! ” Alan lần đầu tiên chân thành nói lên cảm tạ.
Cũng không hoàn toàn bởi sự trợ giúp của đối phương từ trước tới giờ, mà là vì... vị chủ tịch này đã không khiến cho hắn phải khó xử. Một chút lãnh ý ẩn giấu trong mắt lập tức tản đi.
Người bình thường không thể nào tránh thoát được tâm nhãn, nếu phát hiện trong lòng Kouzou tồn tại do dự, Alan khẳng định là phải tới cứng. Trường hợp tệ nhất, hắn sẽ phải lựa chọn dùng bạo lực tuyệt đối cưỡng ép đối phương xuống đài, nâng đỡ một tên bù nhìn từ phân gia thuộc nhà Kazamatsuri đã bị tẩy não thay thế.
Cản trở con đường của bản thân, bất cứ ai đều không được!
Quan sát thân ảnh dịch chuyển biến mất, Kazamatsuri Kouzou thở dài một hơi, lòng bàn tay đã bị mồ hôi ướt đẫm.
Hắn chưa bao giờ quên rằng nam tử trẻ tuổi luôn thân thiện tươi cười này có bao nhiêu đáng sợ.
Thực lực cường đại tột đỉnh, tâm cơ thâm trầm!
Đến cả Tyrant, vị bá chủ từng khiến cho Liên Minh lẫn Đồng Minh chật vật không chịu nổi, phải tập hợp toàn bộ sức mạnh và một nửa cái mạng của Ryouma chỉ để phong ấn. Thế mà... lại bị Alan lặng yên làm chết.
Còn về phần trí tuệ, quá khứ lẫn trong suốt thời gian qua chứng kiến như vậy đã quá đủ rồi. Toàn thế giới bị một mình đối phương cho lừa gạt xoay quanh.
“Bakuga, thật xin lỗi... ”
Lý tưởng kế thừa từ Ryouma là một lý do, nghĩ tới hai đứa con gái ở nhà, tâm trạng Kouzou trở nên vô cùng phức tạp.
Một bên là bạn tốt, một bên rất có thể là... con rể tương lai, chủ tịch tập đoàn Kazamatsuri vốn đã sớm hạ được quyết định sáng suốt nhất.
...
Trong một khu căn cứ dưới lòng đất,
Chứng kiến thân ảnh thần bí đột ngột xuất hiện cách đó không xa, thiếu niên với thân hình thấp bé, mái tóc để dài màu xám bạc lập tức đứng dậy.
“A a, thủ lĩnh, ta đang buồn chán thì ngươi đã đến. Có nhiệm vụ phải không? Nhất định là nhiệm vụ đi!” Đôi dị đồng giống hệt với Iris lập lòe quang mang.
Một trong 12 tông tồ của Phản Loạn Quân, Khôi lỗi vương Or-Gaule.
“Một, hai, ba. Đứng nghiêm, chào!” Lời nói vui vẻ vừa xong, hàng loạt những thân ảnh có mặt tại hiện trường đồng thời xoay người về phía trước, đưa tay chào kiểu quân lễ.
Dù không thể phát ra âm thanh, nhưng trên mọi khuôn mặt bất kể nam nữ đều hiện lên vẻ hoảng sợ tột độ. Liếc qua y phục trên thân, Alan biết đây là những Blazer trực thuộc phân bộ Nhật Bản.
Điều khiển khôi lỗi, năng lực độc hữu của Or-Gaule, một kỹ năng nhìn như đơn giản nhưng lại được đối phương cho phát huy tới một cấp độ nghe rợn cả người. Chỉ cần bị gieo ‘bánh răng’ thành công vào cơ thể, không một ai có thể may mắn thoát khỏi.
Đáng nói hơn, khôi lỗi vương Or-Gaule còn sử dụng năng lực tạo nên các ‘trung tâm’ chuyển tiếp tọa lạc ở khắp các nơi. Điều này cũng có nghĩa là, trong điều kiện ma lực đủ dùng, hắn rất dễ dàng điều khiển bất kỳ đối tượng nào đã bị khống chế trước đó trên phạm vi toàn thế giới. Lên tới hàng trăm chính trị gia và nhân vật quan trọng ủng hộ Phản Loạn Quân đều do một tay Or-Gaule kiểm soát.
Cũng chính vì lý do này, Alan mặc dù vô cùng chán ghét tên nhóc con trước mặt vẫn ráng để cho hắn sống tiếp tới giờ.
À mà, tính ra hai người còn là ‘đồng môn’ đây, đều được Wallenstein dùng đại kiếm thuyết phục lên thuyền giặc. Có điều, so với Alan từ đầu lẻ loi một mình, Or-Gaule dường như... thê thảm hơn chút.
...
Nước Pháp,
Nhiều năm trước vào một ngày đẹp trời, thiếu niên 10 tuổi như thường lệ đang khoái trá cười to, tiếc rằng khi dùng siêu năng lực làm người khác chịu đau khổ để giải buồn thì bất ngờ bị độc thủ kiếm sĩ đi ngang qua phát hiện.
“Đây là một nhân tài!” Đối mặt tên tiểu tử với sở thích khác người, Wallenstein đã có suy nghĩ như vậy, lại còn rất ác thú vị mà đập đối phương một trận đến mức cầu xin tha thứ, tiếp đó hắn đưa cho thiếu niên nhỏ tuổi hai lựa chọn.
“Một là tàn sát tất cả người trong thôn rồi gia nhập Phản Loạn Quân, hai là tháng sau lão tử quay trở lại giúp ngươi làm, tiện thể tặng thêm một kiếm. Chọn đi!” Theo thói quen bức cách mười phần lên tiếng, độc thủ kiếm sĩ dứt khoát xoay người rời đi.
Kết quả, đến chính Wallenstein đều không thể ngờ... thằng nhãi với cái tên Orleus Gaule lại như thế ‘chịu chơi’.
“Ngươi m* nó không muốn chết thì không biết bỏ trốn hay báo cảnh sát sao. Lão tử chỉ muốn hù dọa ngươi một chút cho biết sợ, để sau này dễ điều giáo thôi? ”
Vậy mà... đúng thật dám làm, thậm chí tự tay tiễn cả thân nhân lên đường. Cực phẩm a! Hai chữ ‘Nhân tài’ đã không đủ để hình dung.
Ngoại hạng hơn là, đối phương còn vô tình trở thành một Desperado... Đây coi là thứ gì, sát phụ mẫu chứng đạo? Wallenstein khi ấy cũng bó tay rồi.
...
Tiếng nói ngây ngô vang lên cắt đứt Alan cảm khái.
“Đám đồ chơi này, ta không cần nữa rồi! Mọi người cùng chào tạm biệt a. ”
Ngay lập tức, toàn bộ Blazer thi nhau đưa tay nắm lấy đầu của chính mình, ra sức vặn thật mạnh.
Từng âm thanh trầm thấp do xương cổ bị bẻ gãy cũng như thân thể va vào sàn đất vang lên, còn là theo thứ tự Domino nghiêng đổ, chẳng khác nào... một loại ‘nghệ thuật’ chết chóc.
Chứng kiến thảm trạng do Or-Gaule gây ra, Alan chỉ khẽ cau mày.
“Ngươi nên biết... giữ lại bọn chúng, đối với việc nắm giữ các cơ sở ngầm tại Nhật Bản vẫn khá hữu dụng. ”
Đến mức độ này, Alan biết rất rõ mình xem như đã dấn thân vào hắc ám, cướp đi sinh mạng là điều khó mà tránh khỏi. Có điều, tên nhóc con này lại dám tự tiện đưa ra quyết định!
Thật sự... không tốt khống chế!
Ánh mắt dưới lớp mũ choàng hiện lên vài tia rét lạnh, sát khí tối tăm vô thức lan tỏa.
“Lần... Lần sau ta... sẽ chú ý. ” Cảm nhận trái tim kịch liệt nhảy lên, khôi lỗi vương miễn cưỡng nở nụ cười. Làm một Desperado, Or-Gaule hơn ai hết nhận thức được rõ ràng... chênh lệch hai bên to lớn đến mức đoạn tuyệt hắn ý nghĩ phản kháng.
Bỏ qua chút việc đã không thể nào cứu vãn, Alan chậm rãi thông báo.
“Kế hoạch tại Nhật Bản, đã có thay đổi! ”
“Liên Minh bắt đầu cảnh giác, lần này... hắc kỵ sĩ Iris Ascarid được điều tới tiếp viện. ”
“Tỷ tỷ, là tỷ tỷ đại nhân sao!” Or-Gaule kích động tới nỗi khuôn mặt đỏ bừng.
“Tỷ tỷ đại nhân, a ha a ha, ta nên làm thế nào để mở bữa tiệc chào mừng hai chúng ta gặp mặt đây... ” Tiếng cười như hài đồng tinh nghịch, nhưng ác ý tỏa ra mãnh liệt lại làm cho bất cứ ai cũng phải rùng mình.
Trái lại bên này, Alan có chút im lặng.
Không biết trời cao đất dày! Ngươi tưởng Nhật Bản là nhà ngươi chắc?
Một cái World Clock hoặc con loli bạo lực kia đã đủ Or-Gaule ăn một bầu. Khôi lỗi Vương tuy đã trở thành Desperado, nhưng sức chiến đấu chân thực vẫn tương đối bình thường. Bắt nạt mấy Blazer trong hạng C, hạng B và vài tên yếu gà trong hạng A thì còn được, gặp cường giả chân chính khẳng định là sẽ phải cắm.
Ài... Nhằm đảm bảo thằng nhãi này sẽ không đem chính bản thân cho chơi chết, hắn lại phải phí chút tâm sức để sắp đặt.
Còn về việc ép buộc đối phương rút lui? Làm vậy thì quá giả, có khác nào chưa đánh đã khai rằng bên Phản Loạn Quân cài tay trong, cũng nên nể tình công sức của Liên Minh một chút, không phải sao?
Bên cạnh đó, Iris cất công tới tận nơi này nhìn mặt em trai, chia rẽ thân nhân, cảm giác thật sự... tội lỗi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.