Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 129: Đại Boss Sau Màn






Ngăn trở trong lòng xung động, Alan mau chóng di chuyển.

Thoát ẩn thoát hiện, dùng niệm lực (Telekinesis) bẻ cong không gian để kết nối tọa độ, đây mới chân chính là thuấn di (Teleport), mỗi lần hiện hình đều cách xa cả chục cây số.

Ánh sáng rọi xuống trực tiếp bị ma lực khúc xạ, nhiệt lượng bị che giấu, khiến cho thân ảnh vô hình trong mắt người thường, và đương nhiên, là với cả những máy móc giám sát tân tiến như vệ tinh.

“Đáng tiếc...
” Mặc dù rất muốn sảng khoái làm một trận, nhưng lý trí lại lần nữa ngăn cản.

Ít nhất bây giờ chưa phải lúc, thân phận thành viên của Phản Loạn Quân, vẫn như là một quả bom hẹn giờ.
Động tĩnh lớn như vậy, rất nhanh sẽ có người chú ý tới.
Đối đầu với lính đánh thuê chi vương khét tiếng, toàn bộ thế giới sẽ tập trung con mắt vào trên thân Alan.

Qua nhiều lần thăm dò, hắn đã hiểu rõ đối thủ như Naseem, không nghiêm túc lấy ra bản lĩnh chân chính là khó thể nào chiến thắng.

“Công kích bình thường, dưới khả năng ‘sa hóa’ của đối phương là vô hiệu.
Dù có hạn chế được năng lực đó, gặp cái biến thân thành quái vật vẫn vô cùng khó xử lý, ma lực và phòng ngự tăng phúc tới một mức độ kinh khủng.
Tính ra, đã có một tia uy năng của bạch ngân sinh mệnh thể, nửa bước 【 hoàn mỹ】.

Trong nhiều sách vở, không khó để mà đoán ra được những quái vật trong truyền thuyết, là có liên quan tới Desperado.
Thế giới này tại thời đại thần thoại cũng không đơn giản, sinh vật cấp bậc bán thần, rất có khả năng từng tồn tại.

“Có điều, sức mạnh...
đánh đổi là lý trí và nhân tính sao? ” Nhớ lại thấy được trong mắt Naseem sự điên cuồng, Alan thầm than thở.

Tuy nhiên, trường hợp bắt buộc phải quyết chiến cùng tên miệng thối đó, Alan hoàn toàn không e ngại.

Đừng quên từ đầu trận đấu tới giờ, hắn chỉ toàn sử dụng vài kiếm kỹ để tấn công.
Hàng loạt năng lực đặc thù như can thiệp tự nhiên, nhân quả...
thậm chí ma pháp cường hóa cũng còn không dùng, vận dụng chưa tới hai thành sức mạnh mà đã đủ để ép vị lính đánh thuê kia phải xuất ra át chủ bài cuối cùng.

Thực tế là vậy, có điều chạy trốn tính ra vẫn thật mất mặt.
Với cái miệng bừa bãi của đối phương, ai biết sẽ thế nào chửi rủa mình.


“Naseem Al-Salem...

“Nếu thực sự mà xuất toàn lực, ta đảm bảo sẽ không chơi chết ngươi!” Alan nghiến răng.

Nhưng dù gì thì hắn vẫn phải cảm tạ Naseem, chính vì cuộc quyết chiến dở dở ương ương này, Alan hoàn toàn có nhận thức rõ ràng, thực lực của mình so với những cường giả đứng đầu nằm ở vị trí nào.

Nếu có mấy chữ để khái quát thì sẽ là...

Đã không có đối thủ!
Tuy được Liên Minh đánh giá là hạng A, hắn trong mắt của phần lớn những cường giả khác, cũng chỉ xem như là một người mới, con đường trưởng thành còn rất dài.
Nhưng thực tế sao...

Ma lực kinh thế hãi tục mà lại điệu thấp tới đáng sợ, kiếm kỹ siêu phàm nhập thánh, vẫn còn nắm giữ thuần thục đủ loại năng lực, từ khái niệm cho đến hệ nhân quả.
Nếu thế giới này có thứ gọi đại BOSS sau màn, thì cái kia lớn nhất khẳng định phải là nhị hoàng tử Alan Vermillion chứ không thể là ai khác.

Lặng lẽ cẩu bao nhiêu năm để tích góp, Alan chính là tự tin như vậy.
Kế hoạch sắp tới, cũng sẽ càng thêm yên tâm mà thi hành.

...

Vài ngày sau,
Nhật bản,
Bệnh viện tư nhân Yakushi,
Nói là bệnh viện, thực chất đây giống với một phòng nghiên cứu hơn, tập trung vô số các thiết bị y khoa tân tiến nhất trên thế giới, chi phí hàng năm được đầu tư lên tới hàng trăm triệu đô la.

“257, 258, ...”
Mồ hôi tuôn trào xen lẫn huyết dịch, cảm thụ từng khúc xương bắt đầu có dấu hiệu tan vỡ, bắp thịt bị bong ra, thiếu niên tóc vàng vẫn không dừng lại, tiếp tục dùng nắm tay kéo lấy chiếc tạ.

Moroboshi Yuudai, từng là một Blazer trẻ tuổi tràn đầy hứa hẹn, tiếc rằng nhiều năm trước, trong một tai nạn hắn đã bất hạnh mất đi toàn bộ hai chân, bắt buộc phải từ bỏ việc trở thành một kỵ sĩ.
Và điều khiến cho Yuudai đau khổ hơn là, em gái của mình từ đó về sau luôn lâm vào tự trách, thậm chí bị tổn thương tâm lý khiến cho không thể nào mở miệng nói chuyện được nữa.

Nàng, cũng như bao đứa trẻ khác, chỉ đơn giản là muốn đi tới công viên trò chơi cùng người thân mà thôi a.
Một ước nguyện nhỏ nhoi đáng yêu như thế, có sai hay sao...

“Xin lỗi, ca ca!” Đó là câu nói cuối cùng kèm theo nước mắt mà Yuudai nghe được.

Nhiều lần hắn rất muốn hét to rằng ‘ta vẫn ổn’ nhưng với thân hình tàn tật, lời an ủi lại có vẻ như tràn đầy châm chọc.

Yuudai, tuyệt đối không thể chấp nhận được một kết cục như vậy!
Cho nên khi nghe được tin đồn có bác sĩ trong bệnh viện đang mở dự án nghiên cứu phương pháp khôi phục tứ chi đã mất, hắn lập tức một thân một mình bò tới nơi này xin được chữa bệnh, cam tâm tình nguyện trở thành vật thí nghiệm.

Và trời không phụ lòng người,
Hai chân, đúng thật đã được tái tạo một cách kỳ tích, có điều giá cao lại là tố chất thân thể của hắn, xương cốt lẫn cơ bắp trở nên vô cùng suy nhược, so với người già mắc bệnh loãng xương còn yếu ớt, nhưng vẫn bắt buộc phải dùng rèn luyện cao độ để mà kích thích hồi phục.

“299...300!”
“Gaaa! Cuối cùng cũng xong!!!”
Cảm thụ được từng cơn đau như muốn xé rách tim gan, hai tay đã rướm máu, thiếu niên lại lần nữa nở nụ cười hào sảng.
Vì hắn biết rằng, trả giá sẽ không hề uổng phí, mình...
cách hồi phục lại gần hơn một bước nữa!
Có điều, do trong cơn hưng phấn, hắn có vẻ quên mất cơ thể đã đạt tới giới hạn.

“Crack!!!” Vừa mới đứng dậy, do dùng sức quá mạnh, xương ống chân lập tức rạn nứt, mất thăng bằng ngã về phía trước.

Nếu không có một bàn tay đột ngột giữ lại, có lẽ khuôn mặt cũng tính là khá anh tuấn của thiếu niên sẽ phải lại lần nữa trải qua chỉnh hình.

“Yuudai, ta đoán...
ngươi lại lần nữa luyện tập thêm ngoài lịch trình đi.” Alan có chút bất đắc dĩ nói.

“Alan đại ca!!” Thiếu niên vui mừng lên tiếng.

“Nói bao nhiêu lần, ta không phải đại ca của ngươi.
Xem như đều là kỵ sĩ trực thuộc Liên Minh, gọi tiền bối được rồi.

“Vậy Alan tiền bối, ở sâu tận đáy lòng, ngươi mãi mãi vẫn là đại ca ta!”Ánh mắt Yuudai trở nên vô cùng nghiêm túc.

Người thanh niên trước mắt, lúc mình khó khăn nhất, trong khi những người còn lại đều khuyên từ bỏ, thì hắn mỗi lần gặp mặt vẫn luôn đưa ra an ủi và khích lệ.
Mặc dù lời động viên kiểu như:
“Ngươi rất có muội khống chi hồn, cố gắng lên thiếu niên, đừng bỏ cuộc!”
Hay có khi là...

“Ta đang suy xét, có nên đề nghị chuyển ngươi sang khoa chỉnh hình nước Đức để điều trị bổ sung!”
Nghe có vẻ...
không giống với lời quan tâm lắm.

Mà thôi, quan trọng hơn, Yuudai từ trong miệng bác sĩ điều trị cho mình biết rằng bệnh viện tư nhân này thành lập là vì hoàng gia Vermillion bỏ vốn đầu tư.
Chi phí trị liệu đắt đỏ cho bản thân, Alan cũng là người trước hết phê duyệt.
Hơn nữa đối phương vẫn thỉnh thoảng chỉ điểm hắn kiến thức võ thuật, khiến cho trong khoảng thời gian không thể trực tiếp luyện tập vẫn có khả năng tiến bộ, không tới nỗi giậm chân tại chỗ.

Ơn nghĩa như thế, kêu ra một tiếng ‘đại ca’, hoàn toàn không có gì ngại ngùng.

“Nhưng mà ta ngại!!! ” Alan mà biết được Moroboshi Yuudai nghĩ gì, đảm bảo sẽ lập tức chửi bậy.
Cũng không phải mỹ thiếu nữ, đừng có nhận thân thích lung tung, nghe là thấy nổi hết da gà.

“Đúng rồi, Alan đại...
tiền bối, ngươi hôm nay tới gặp bác sĩ Kiriko đi?”
Bị Alan trừng mắt, Yuudai rất thức thời sửa giọng, nhưng đột nhiên lại sực nhớ ra điều gì, trong lòng dâng lên một trận rùng mình.

“Al...
Alan tiền bối, xem như tiểu đệ ta cầu xin ngươi, làm ơn đừng bao giờ nói cho Kiriko rằng ngươi tới nơi này trước hết là tới gặp ta đó, nếu không nàng chắc chắn sẽ ghe...

“Chắc chắn sẽ thế nào?” Giọng nói có chút vui vẻ vang lên, nhưng vào tai Yuudai không khác nào ác ma nỉ non.


Cứng ngắc quay đầu, dù là đau đớn khi cố sức luyện tập cũng chưa khiến sắc mặt thiếu niên trắng bệch tới vậy.

“Kiriko, ta...

Đi tới là một thiếu nữ chỉ lớn hơn Stella chừng 2, 3 tuổi.
Mái tóc ngắn và con ngươi màu lục, trên miệng treo lên mỉm cười nhàn nhạt.
Yakushi Kiriko, bác sĩ trưởng của bệnh viện, đồng thời còn là người phụ trách điều trị cho Yuudai.

Vừa xuất hiện, ánh mắt Kiriko lập tức khóa chặt nam tử tóc đen, hiện lên vài tia u oán.

“Hoàng tử điện hạ, ta cứ tưởng ngươi quên mất ước định của chúng ta rồi? Tới cũng không biết kiếm ta đầu tiên...”
“Quá bận rộn, không có biện pháp đành phải trễ vài ngày, bác sĩ của ta.

Giang lên hai tay tỏ vẻ đầu hàng.
Alan thẳng thắn, chạy đi chạy lại giữa Vermillion và Phản Loạn Quân xử lý đủ thứ chuyện, thực tế rất mệt mỏi.
Còn việc thăm Yuudai, chỉ là theo thói quen tiện đường.

“Hừ...
” Thiếu nữ bĩu môi, nàng cũng rất bận rộn có được không, có hàng tá bệnh nhân cần chăm sóc.

“Đi theo ta!” Phất lên cánh tay ra hiệu cho Alan, thân ảnh mảnh mai dẫn đầu đi trước, nhưng mới đi vài bước lại đột nhiên quay đầu lại.

“Đúng rồi, thuốc giảm đau tại bệnh viện đã hết, vì thế tuần tới trị liệu, ngươi chịu khó một chút nha, Yuudai-kun.
” Thiếu nữ hướng về phía thiếu niên tóc vàng đang miễn cưỡng nở nụ cười, nháy mắt một cái.

“Ha ha...
không vấn đề...
” Hắn có thể nói gì đó, biểu lộ trên mặt trở nên so khóc còn khó coi.

“Tất cả đều vì để cho nàng lần nữa nở nụ cười.
Thế nên chút đau đớn cỏn con này, không thể nào làm khó được ta đâu! ” Trong lòng điên cuồng gầm thét, Yuudai nắm chặt nắm đấm, chưa hề để ý xương cốt các đầu ngón tay lại bắt đầu kêu rên.

“Koume-chan, hãy chờ ca ca!”


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.