Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 115: Đại Bị Đồng Miên Tề Nhân Chi Phúc






“Khụ..
khụ...
” Đang vui vẻ uống rượu, nam tước trẻ tuổi bỗng chốc liên tục ho khan.

“Nam tước đại nhân!!” Fie cuống quýt kêu la hấp dẫn mọi người lực chú ý.
Veronica và Roseline đang âm thầm tranh đấu cũng phải tạm ngừng.

“Alan đại nhân!!!”
“Alan, ngươi...
vẫn ổn chứ?”
Tuy khuôn mặt đã trở nên hơi trắng bệch, nam tử tóc đen vẫn khoát tay ý bảo rằng mình không sao.
Có điều, trên tấm khăn lụa trắng một vệt đỏ tươi là như thế bắt mắt.

“Không có việc gì to tát, thương thế còn chưa lành hẳn mà thôi.
” Giọng nói ôn hòa trấn an một chút mọi người, Alan yếu ớt thở dài, trong con ngươi hiện lên vài tia thương cảm.

“Giữ được một mạng đã là may mắn hơn những người khác nhiều...

Tyler trước hết không nhịn được mà cúi đầu.
Alan trước kia quyết định ứng chiến một thân một mình, không muốn liên lụy binh lính hay kỵ sĩ.
Thử hỏi có thể gặp được vị nào lãnh chúa tốt hơn như thế ư?
Garret siết lại nắm tay thật chặt.
Hắn hiểu rõ hơn ai hết chiến trường tàn khốc, lần nữa thầm hận bản thân tại sao không phải là Ma Pháp Kỵ Sĩ.

“Alan ...
” Roseline cũng như Veronica mới sực nhớ đến chiến trường thì thật vô cùng hung hiểm.
Alan tuy mạnh mẽ so sánh với thiên quân vạn mã...
lại có vẻ lộ ra vô cùng nhỏ bé.

Hai vị thiếu nữ chỉ cảm giác trong lòng dâng lên từng cơn xúc động, cặp mắt đã bắt đầu ẩm ướt.


“Bị thương nặng như vậy...
còn cố ra vẻ khỏe mạnh làm gì a?” Giọng nói Roseline lần nữa trở nên nghẹn ngào, xen lẫn chút oán trách.

“Alan đại nhân...
” Veronica đột nhiên cảm thấy thật xấu hổ, thân là một kỵ sĩ, đã không giúp ích được trên chiến trường, vậy mà giờ đây lại khiến cho chủ quân phải phiền lòng vì những chuyện ghen tuông vụn vặt.

“Các ngươi lo lắng quá, ta chắc chắn rất nhanh sẽ khôi phục! Khụ...
” Alan vỗ vỗ bộ ngực đảm bảo, đổi lấy lại là một trận ho khan liên tiếp.

“Xin đừng tiếp tục làm bậy !!!” Hàng loạt những tiếng rít gào lớn nhỏ vang lên.

“Ách...
” Nam tước đại nhân giơ hay tay tỏ vẻ đầu hàng.

“Được rồi, ta nghĩ...
mình quả thật cần nghỉ ngơi một chút.

Vừa dứt lời, Alan nhanh chóng đứng dậy.
Có vẻ như hắn không muốn cho người khác tiếp tục chứng kiến bộ dáng yếu ớt của mình vào lúc này, thật mất mặt.

“Để..
Để ta đỡ ngươi.
” Roseline lập tức rời khỏi ghế, Veronica thấy thế cũng không nói một lời đi theo.

Tranh chấp cái gì, giờ phút này đã bị hai vị thiếu nữ vứt sau đầu.
Mọi thứ đều không có quan trọng bằng sức khỏe của người mà mình yêu mến.

Garret và Tyler cũng lễ phép cáo từ, mau chóng rời khỏi dinh thự.

Ngắm nhìn nam tước đại nhân nhà mình được dìu đi vào nghỉ ngơi, ánh mắt già nua của bà Carmen thoáng hiện ra ý cười, nàng có lẽ là người duy nhất ngoài cuộc loáng thoáng đoán được mọi chuyện chưa chắc như mặt ngoài.

Tuy có hơi oán trách nam tước trẻ tuổi cũng khiến mình đầu tiên phải lo lắng một trận, nhưng vẫn lựa chọn giả vờ không biết.

“Việc của người trẻ tuổi nên để bọn họ tự giải quyết tốt hơn...
” Hầu gái lớn tuổi than thở.

Bên cạnh đó, Carmen cảm thấy Alan làm vậy đúng thật sẽ có khả năng giúp hòa hoãn lại quan hệ căng thẳng giữa hai vị tiểu thư, đây cuối cùng là một chuyện tốt.

Trong một góc khác,
“Ngô...
nước sốt thật ngọt.
” Tiểu loli thú nhân dùng chiếc lưỡi nhỏ nhắn khẽ liếm chiếc khăn mà Alan lưu lại.

“Còn có mùi của nam tước đại nhân.
Đây có hay không tính là khen thưởng a?”
Dưới cái nhìn tỏ vẻ khó hiểu của thiếu nữ tai mèo Paula, trên khuôn mặt Fie hiện lên một nụ cười ranh mãnh, sau đó thận trọng cất kỹ chiếc khăn tay vào.

Diễn kịch cái gì, nàng trước giờ vẫn khá chuyên nghiệp.
Phối hợp với ảnh đế Alan lừa gạt một chút hai vị thiếu nữ đang yêu trở nên mù quáng, hoàn toàn không thành vấn đề!
...

Đêm đã khuya,
Nằm trên chiếc giường rộng lớn quen thuộc, Alan cảm thấy nội tâm xao động do chiến tranh và mới đây bất đắc dĩ phải ra tay với một đám người vô tội, cũng trở nên yên tĩnh lại.

“Không chỗ nào bằng ‘ổ chó’ của mình, câu này...
quả thật có đạo lý.

Đang tính bắt đầu minh tưởng theo thói quen thì hắn bỗng nhiên giật mình, ánh mắt cổ quái hướng về phía cửa.

Vài âm thanh trầm đục gõ vào mặt gỗ vang lên.

Nhanh nhẹn bật dậy mở cửa, hoàn toàn khác biệt giống với người bị trọng thương.
Xuất hiện đầu tiên trước mặt Alan tất nhiên là Roseline.

“Alan...
” Giọng nói của nàng lúc này hơi mang theo một chút e thẹn.

Tuy nhiên cũng không phải bởi vì việc lớn mật tới phòng Alan vào buổi tối, đây dù sao không tính là lần đầu tiên.
Điều mà khiến cho thiếu nữ xấu hổ, thì phải nói đến một thân ảnh quen thuộc đi ngay tại phía sau.

“Veronica, cả ngươi cũng tới?” Alan yếu ớt nở nụ cười.

“Ta chỉ là...
có chút lo lắng cho ngài.
” Thiếu nữ Half-Elf nhỏ giọng nói, hào khí can đảm của du hiệp khi hành hung binh bính biến mất sạch sẽ.

Nàng thực ra ban đầu là tính lén lút sang thăm hỏi Alan một chút, lúc đầu hai người cùng dìu hắn vào phòng, có nhiều lời không tiện nói ra.

Tình thoại sao, ban đêm vắng người mới là thích hợp!
Nhưng ai ngờ Roseline cũng có ý tưởng giống nhau, giữa đường lại đụng phải, đúng thật là lúng túng.
Quay về thì càng không thể nào, chẳng phải đồng nghĩa với ‘chịu thua’ cho người khác?
“Chẳng lẽ các ngươi tính cùng ta...
?” Alan hơi lên giọng.

“Ngươi mơ tưởng!!!” Roseline trước hết không nhịn được mà gắt gỏng.
Muốn cho nàng và Veronica cùng nhau phục vụ, nghĩ hay lắm!
Thiếu nữ theo phản xạ giơ cao nắm đấm, muốn đánh vào người kẻ không đứng đắn trước mặt mình một cái, nhưng lại sực nhớ ra hắn còn đang bị thương mới bực bội thu tay lại.

“Nam tước đại nhân, ngài chẳng lẽ tính để hai vị nữ sĩ trong đêm khuya lạnh giá cứ đứng ở đây hoài sao?” Giọng nói Roseline trở nên lạnh mấy phần, xưng hô không còn chút nào thân mật, nhưng chiếc cổ trắng nõn bắt đầu đỏ rần lại khó mà che giấu.

“Thứ lỗi cho ta, hai vị tiểu thư xinh đẹp!” Dứt lời hắn nhanh nhẹn nhường đường.

Ngắm nhìn hai thân ảnh thướt ta, trên người chỉ khoác hai bộ áo ngủ mỏng manh gió thổi là có thể phá lần lượt đi vào, ánh mắt nam tử tóc đen hiện lên một tia ý cười.


Có vẻ như hai thiếu nữ đã đạt tới một nhận thức chung, nhìn xem, biết bao hòa thuận a!
Không uổng công bản thân ra sức diễn như vậy, Alan càng nghĩ càng bội phục chính mình.
Tình thánh tái thế e là cũng chưa chắc so với hắn làm được tốt hơn.

Nhưng tiếc rằng chưa được bao lâu,
Tâm trạng lão sói xám lúc này trở nên vô cùng đặc sắc.

“Này có hay không tính là mua dây buộc mình.

Cảm thụ được hai cỗ thân thể ấm áp nhu nhược không xương dựa sát vào người, Alan chỉ thấy trong cơ thể như bốc lên ngọn lửa vô danh không chỗ phát tiết.
Hai cánh tay theo bản năng muốn di động vuốt ve nhưng lại bị lý trí cản lại, cả người bứt rứt khó chịu.

“Bây giờ mà táy máy tay chân, việc giả bị thương không phải là chưa đánh đã khai sao?”
Hai vị thiếu nữ trước mắt này, tuy do lo lắng cho mình nên mới bị lừa, Alan chưa bao giờ nghĩ rằng bọn họ ngây thơ tới mức đó.

Chuyện lần này gạt qua được thì hai bên đều tốt, tương lai trái ôm phải ấp có hy vọng.
Còn lỡ bại lộ...
đảm bảo ít nhất cả tuần lễ nam tước đại nhân của chúng ta phải ôm gối mà ngủ một mình, tuyệt không có thương lượng.
Như vậy ai chịu được!
Trước mặt nữ nhân của mình, Alan cũng là muốn mặt đó a.

Thế nên, hắn chỉ có thể khóc không ra nước mắt.

Lặng lẽ hít sâu một hơi, Alan lại một lần nữa tự an ủi:
“Được rồi, dù gì các nàng đã miễn cưỡng hòa thuận, đây xem như là một khởi đầu tốt đẹp không phải sao? ”
Ngắm nhìn hai khuôn mặt xinh đẹp, thổ khí như lan tràn đầy khí tức thanh xuân, hắn thoáng mỉm cười:
‘Cộng bị đồng miên’ đã có, ‘tề nhân chi phúc’...
chẳng lẽ còn xa?
Mang theo chút chờ mong về tương lai, nam tước trẻ tuổi cuối cùng cũng dần chìm vào giấc ngủ.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.