Anh Vẫn Luôn Yêu Em

Chương 35: "Ông xã, anh phải dịu dàng một chút chứ."




Trước đây Mạc Dư Thâm chưa từng cầu nguyện, sinh nhật cũng không. Anh không tin vào những điều này.
Bây giờ Hề Gia kêu anh cầu nguyện, còn phóng ánh mắt chờ đợi của cô cho anh.
Mạc Dư Thâm thành kính ước nguyện, hi vọng quãng đời còn lại, Hề Gia được khỏe mạnh.
Sau đó Hề Gia cùng anh thổi nến.
Lửa tắt, một sợi khói xanh mang theo mùi cháy.
Hề Gia lấy nến ra, cắt hai miếng bánh ngọt, cô ăn miếng lớn, miếng nhỏ cho Mạc Dư Thâm, "Nếu ăn không hết thì để em ăn cho."
Mạc Dư Thâm không thích đồ ngọt, ngày xưa Khương Thấm mua bánh ngọt cho anh, anh chỉ ăn có hai miếng. Cái bánh này không quá ngọt, anh có thể ăn hết.
Tối nay cô vẫn chưa ôn tập bút ký liên quan đến Mạc Dư Thâm nên bây giờ không biết nên nói chuyện gì.
Bận cả một ngày ở đoàn phim, lỗ tai cũng ù ù cả một ngày, đầu đau muốn nứt, đến buổi tối thì trí nhớ càng kém. Cô không muốn nhìn bút ký chút nào.
Hai người yên tĩnh ăn bánh ngọt.
Mạc Dư Thâm đánh vỡ trầm mặc, "Em ăn ít thôi, ăn nhiều bơ sẽ khiến dạ dày không thoải mái."
Hề Gia: "Không sao đâu."
"Ngày mai cả đoàn đều nghỉ à?" Mạc Dư Thâm chủ động tìm chủ đề.
Hề Gia: "Làm gì có chuyện đó. Em xin nghỉ đó. Trước đó thức đêm tăng ca làm xong việc hết rồi."
"Về sau đừng thức đêm nhiều như vậy."
"Ừm, lâu lâu thôi."
Phòng ăn lại yên tĩnh trở lại.
Hề Gia ngước mặt, "Nếu anh cảm thấy chán thì có thể kể về công việc của anh cho em nghe, ví dụ như có chuyện gì khiến anh không hài lòng trong công việc không. Đêm nay em sẽ là thùng rác cho anh tâm sự."
Mạc Dư Thâm: "Không có gì không hài lòng."
Hề Gia gật đầu, lại nói: "Những thứ liên quan đến kinh doanh em không hiểu, cũng không giúp gì được cho anh."
Cô múc một miếng bánh kem cho vào miệng, "Sau này khi anh tái giá, vẫn nên tìm một người vợ có thể chia sẻ công việc giúp anh. Giống như ba mẹ em vậy. Mấy năm nay mẹ em thay ba em chia sẻ rất nhiều thứ."
Động tác trên tay Mạc Dư Thâm trì trệ, nhìn Hề Gia. Cô đang ăn kem socola trên bánh, không để ý đến nét mặt của anh.
Hề Gia ăn quá no, một cái bánh vậy mà ăn hết, trái cây cũng ăn thêm không ít.
Lên lầu, Hề Gia đến phòng chứa đồ tìm đồ ngủ, vẫn là hệ liệt ngựa con.
Mạc Dư Thâm pha nước tắm cho cô, vào phòng ngủ lại không thấy người đâu.
"Hề Gia? Vào ngâm bồn đi."
Hề Gia mặc đồ ngủ xong đi ra, "Đợi lát nữa đi, em ăn no quá, tiêu cơm xong rồi ngâm."
Mạc Dư Thâm nhìn quần áo trên người cô, "Trong phòng nóng như vậy mà em còn mặc dày như vậy làm gì?"
Hề Gia cài nút áo lên hết, chỉ chỉ bên ngoài, "Lên sân thượng đi dạo một chút."
Mạc Dư Thâm cũng theo cô lên sân thượng.
Sân thượng rộng mấy chục mét vuông, Hề Gia đi tới đi lui, tản bộ tiêu thực.
Mạc Dư Thâm tựa vào lan can, ánh mắt di chuyển theo bước chân của cô.
Sân thượng là kiểu mở rộng, gió thổi lạnh thấu xương, Hề Gia đội nón lên nốt.
Chân mày Mạc Dư Thâm nhăn lại, nhìn cái sừng dựng đứng trên nón của cô. Ngựa mà cũng có sừng nữa hả? Anh hỏi Hề Gia: "Cái gì trên nón của em vậy?"
Hề Gia: "Bộ này là hệ liệt kỳ lân." Cô cầm cái sừng, nhắm ngay Mạc Dư Thâm, "Nhắm chuẩn, phát xạ."
Mạc Dư Thâm: "....."
Hề Gia tự chơi một mình một lát rồi lại yên tĩnh lại.
Mạc Dư Thâm vẫn không hiểu, hỏi cô kỳ lân là gì.
Hề Gia không nói rõ, "Khi nào anh có con gái rồi chắc sẽ thích những thứ này. Đến lúc đó tự nhiên biết."
Nói đến con gái, trong nội tâm của Mạc Dư Thâm như có một khối mềm mại chạm vào. Anh đưa tay sờ cái sừng đó, "Sau này em có thể cùng con gái mặc đồ đôi."
Hề Gia cầm đuôi ngựa nghịch, đuôi ngựa rất dài, cô cầm nó ở trong tay cọ cọ cái cằm của Mạc Dư Thâm.
Phần đuôi mô phỏng rất thật, lông mềm lại, cọ ở cằm rất ngứa.
Mạc Dư Thâm ngả người ra sau tránh.
Hề Gia lại quấn đuôi lên cổ tay mình. Cô như vậy, không sinh được con, lại còn không biết có nguy hiểm đến tính mạng hay không. Không biết có thể ở cùng anh được mấy năm nữa?
Con gái của anh, không nhất định là con gái của cô.
Mạc Dư Thâm nắm chặt cái sừng trên nón cô, dùng sức lắc lắc, "Không nhất thiết phải sinh con gái, con trai cũng được. Chỉ cần là em sinh, trai gái anh đều thích."
Hề Gia cầm đuôi ngựa cọ cọ, đồ ngốc này, còn tưởng cô buồn vì không sinh được con gái.
Cô hòa hoãn không khí, "Yên tâm, em sẽ sinh con gái cho anh. Cho dù sinh ba đứa con trai rồi vẫn sinh thêm một đứa con gái nữa."
Hề Gia để tay của anh lên lan can rồi nằm bò xuống, chống cằm lên đó.
Mạc Dư Thâm nhớ tới mấy tháng trước, cái ngày cô đến sân bay đón anh, đêm đó anh đến quán bar khuyên Khương Thấm đến khuya mới về, cô cũng dựa vào lan can như vậy mà chờ anh.
Đêm nay trăng không sáng, trong sân tịch mịch một màu đen.
Hề Gia nhìn bãi đỗ xe nên kia, hoảng hốt bỗng thấy quen thuộc., "Ông xã."
"Sao?"
"Có phải trước kia em cũng thường hay lên sân thượng không?"
"Còn nằm sấp trên lan can nữa."
"Vậy có phải lúc đó anh vẫn chưa về nhà không?"
"Ừm."
Hề Gia gật đầu, vậy thì đúng rồi, "Chắn chắn lúc đó em đang chờ anh về."
Hô hấp của Mạc Dư Thâm có chút đình trệ, Hề Gia nhích gần vào ngực anh, anh thuận thế kéo Hề Gia vào lòng.
Sân thượng cũng tịch mịch như trong sân.
Ai cũng không nói chuyện.
Có một loại cảm giác tháng năm bình yên.
Một lúc sau Mạc Dư Thâm lại hỏi Hề Gia có nghe ghi âm không?
Hề Gia gật đầu, "Nghe hết hai cái, đều thích cả."
Hề Gia hơi ngước mặt lên, đối mặt với Mạc Dư Thâm.
Anh rất tự nhiên cúi xuống hôn cô một cái.
Gió ở sân thượng thổi rất to, Mạc Dư Thâm ôm nửa người Hề Gia, chuyển thân một cái, dựa lưng vào lan can, cản gió cho Hề Gia.
Hề Gia ôm chặt Mạc Dư Thâm, hơi thở trên người anh mang theo tính xâm lược, hấp dẫn từng tế bào trên người cô.
Hô hấp của hai người đều loạn.
Mạc Dư Thâm buông Hề Gia ra, "Về phòng tắm đi."
Hề Gia cảm giác được, anh muốn. Cô cố ý đùa anh, "Em chuẩn bị ngâm bồn tắm một tiếng."
Mạc Dư Thâm liếc cô một cái, "Sao em không ngâm đến sáng mai luôn đi."
Hề Gia cười, "Ngâm bồn lâu quá không tốt cho da. Em quyết định đi chậm một chút, sáng mai đến phòng tắm rồi ngâm một tiếng."
Nửa ngày nhích một bước nhỏ. Sau đó lại lùi hai bước.
Mạc Dư Thâm nắm chặt đuôi ngựa của cô, túm cô đi vào.
Hề Gia bị anh kéo, đi lùi về, "Ông xã, anh phải dịu dàng một chút chứ."
Nửa tiếng sau, đèn trong phòng ngủ đều tắt.
Hề Gia lúc này mới triệt để lĩnh giáo được Mạc Dư Thâm dịu dàng là như thế nào. Cái loại ôn nhu dìu dắt như vậy, cô xuýt chút nữa là nhịn không được.
Ngày trước, ở phương diện này anh luôn mạnh mẽ bá đạo, mỗi lần như vậy còn không quên nhìn vào mắt cô hỏi cô là của ai.
Nói một câu, chạm thẳng vào đáy lòng.
Đêm nay, mỗi nụ hôn của Mạc Dư Thâm rơi xuống đều rất trêu người.
Anh mút lấy môi cô, thập phần kiên nhẫn.
Hề Gia chống đỡ không đặng, trong lòng run lên.
Cô ôm chặt anh, sức mạnh của anh mang lại cho cô một cảm giác an toàn vô danh.
"Ông xã."
"Hm?"
Bình tĩnh trở lại, trên người Hề Gia toàn mồ hôi, cô gối đầu lên tay Mạc Dư Thâm, không sức lực động đậy. Cô cứ lo lắng không thôi, "Ông xã, có khi nào một ngày nào đó em quên luôn chuyện này không?"
"Sẽ không." Mạc Dư Thâm lau mồ hôi trên chóp mũi cho cô, "Bây giờ ký ức của em chỉ có mấy tiếng, nhưng lại nhớ rõ anh xài kích cỡ nào còn gì."
Hề Gia: "....."
"Có hả?" Nói xong chính mình cũng bật cười.
Ngày hôm sau.
Hề Gia ngủ đến tự nhiên tỉnh, không cần ôn tập bút ký, không cần suy nghĩ kịch bản, khiếm khi được thảnh thơi như vậy.
Buổi sáng Mạc Dư Thâm đến công ty một chuyến, có văn kiện cần chữ ký của anh.
Mấy ngày gần đây, nội bộ công ty cuộn trào sóng ngầm.
Chuyện Mạc đổng tặng cổ phần đã tam sao thất bản truyền ra ngoài.
Thư ký Đinh không đoán được rốt cuộc Mạc đổng muốn làm cái gì. Chuyện tặng cổ phần đã qua được một tháng mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Làm cho người khác bàng hoàng.
Tam sao thất bản ngày càng nhiều.
Năm phút trước, thư ký Đinh vừa nhận được cuộc gọi từ trung tâm nghiên cứu và phát triển dược phẩm, cúp điện thoai, anh không dám đi báo cáo với Mạc Dư Thâm.
Mạc Dư Thâm ký xong văn kiện, chút công việc gấp cũng xử lý xong, tắt máy tính chuẩn bị về nhà ăn cơm trưa với Hề Gia.
Thư ký Đinh gõ cửa đi vào, "Mạc tổng, bên trung tâm nghiên cứu vừa mới gọi điện thoại tới."
Mạc Dư Thâm nhìn thư ký Đinh, từ sắc mặt có thể nhìn ra được là tin không tốt. Anh đoán được, "Kết quả thí nghiệm thất bại sao?"
Thư ký Đinh gật đầu.
Mạc Dư Thâm: "Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi." Âm thanh khống tránh khỏi khàn khàn.
Anh đứng dậy đi qua ghế sô pha tựa lưng vào, từ cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới.
Dòng xe cộ nối nhau không đứt, ồn ào náo nhiệt.
Mười hai giờ.
Mạc Dư Thâm cầm áo khoác lên, rời công ty.
Hôm nay đường về tắc nghẽn, Mạc Dư Thâm về nhà có chút muộn. Hề Gia không biết trưa nay anh sẽ về nên cô đã ăn cơm trước, đang nằm nghỉ trên phòng.
Mạc Dư Thâm đẩy cửa phòng ngủ, tiếng nhạc vang ầm trời. Hề Gia đang nằm trên ghế sô pha nhìn điện thoại.
Anh đóng cửa lại, đi xuống sân, gọi điện thoại cho Hề Gia.
Hề Gia đứng lên, bật nhỏ âm lượng. Tiếng ù tai càng ngày càng nặng, phải bật nhạc to mới có thể cưỡng chế tiếng ù.
"Alo, ông xã."
Mạc Dư Thâm: "Anh về rồi, buổi chiều đưa em đi dạo phố."
Hề Gia chạy lên sân thượng, Mạc Dư Thâm đang tựa ở cửa xe, cô vẫy vẫy tay với anh, ngắt cuộc gọi, hỏi anh: "Anh không bận à?"
Mạc Dư Thâm gật đầu.
Hề Gia làm một dấu OK, quay người về phòng thay quần áo.
Lần này động tác nhanh nhẹn, chưa đến mười phút cô đã xuống lầu.
Hôm nay Mạc Dư Thâm lái xe, anh mở cửa phụ cho cô ngồi vào.
Hề Gia: "Hôm nay em không cần mang não ra ngoài, cho nó ở nhà nghỉ ngơi một ngày."
Mạc Dư Thâm: "Được thôi, anh thay em ghi nhớ."
Mạc Dư Thâm không đi trung tâm thương mại, anh chở cô đến một siêu thị lớn gần nhà. Sắp đến tết rồi, siêu thị toàn phát nhạc xuân, trong siêu thị người đến nườm nượp, tất cả đều đi sắm tết.
Hề Gia rất ít khi đi siêu thị, càng không biết trong nhà thiếu thứ gì vì cái gì cũng có. "Chúng ta mua gì bây giờ?"
Mạc Dư Thâm cũng không biết, "Người ta mua gì thì chúng ta mua đó."
Hai người họ đi theo một đôi vợ chồng trung niên, bọn họ lấy thứ gì, Hề Gia đều lấy theo cái đó.
Mạc Dư Thâm đẩy xe đi sát phía sau Hề Gia.
Trong siêu thị ồn ào. Hề Gia cũng không cảm thấy nôn nóng. Bây giờ cô sợ nhất là những nơi yên tĩnh, trong lỗ tai đều là những tiếng ong ong, bị tiếng ồn ào của mình làm nhiễu đến tâm phiền ý loạn.
Năm giờ, bọn họ thắng lợi từ siêu thị trở về.
Hề Gia về đến nhà liền đi lên lầu, thay lễ phục, trang điểm. Cô và Diệp Thu hẹn gặp nhau lúc 7 giờ.
Ở phòng khách dưới lầu, quản gia nhìn đống túi lớn túi nhỏ, bình thường trong nhà đều không cần những thứ này.
Mạc Dư Thâm ra hiệu cho quản gia, "Không cần thì tặng cho mọi người."
Anh lại phân phó: "Đem đổi tất cả bóng đèn trong nhà đi, đổi loại tối nhất. Con mắt của Hề Gia sẽ từ từ sợ ánh sáng."
Quản gia gật đầu, không biết nói gì mới phải.
Mạc Dư Thâm ở phòng khách xem TV, nhìn chằm chằm màn hình nhưng nội dung không vào đầu.
Nghe tiếng, anh quay đầu.
Hề Gia mặc đầm dài, giống như tiên nữ.
Cô chỉ cần lên đồ thời thượng một cái là sẽ trở thành tiêu điểm trong đám đông.
Đêm nay chỉ diện đầm dài đơn giản, coi như là khiêm tốn sắc đẹp của mình.
Mạc Dư Thâm tiễn cô đến sân, nói mật khẩu thẻ ngân hàng cho cô, rất đơn giản, Hề Gia rất nhanh liền nhớ kỹ.
"Thích cái gì mua cái đó."
Hề Gia: "Yên tâm, em am hiểu nhất là dùng tiền." Cô vẫy tay.
Ô tô chạy ra khỏi sân, Hề Gia đóng cửa kính lên.
Trên đường, Hề Gia nhận được cuộc gọi từ Chu Minh Khiêm.
Hôm nay Hề Gia không có ôn nội dung bút ký liên quan đến Chu Minh Khiêm nên không có ấn tượng gì về thái độ ác liệt đối với anh mấy ngày trước. Hiện tại cô chỉ nhớ Chu Minh Khiêm là đạo diễn mà cô yêu thích.
Vì vậy mà ngữ khí nói chuyện của cô rất tốt, "Chào anh, Chu đạo diễn."
Chu Minh Khiêm sững sờ, anh không quen Hề Gia ôn hòa như vậy, không biết cô lại đang diễn trò gì. Anh không có thời gian tào lao với cô "Có đang bận không?"
Hề Gia: "Không bận."
Chu Minh vào vấn đề chính, ngày mai muốn thêm một cảnh quay, anh muốn thêm kịch bản, nói buổi tối Hề Gia suy nghĩ sửa đổi cho tốt, sáng mai mở họp.
Hề Gia hỏi, phương hướng thay đổi là gì.
Chu Minh Khiêm nói cho cô những suy nghĩ của mình, cả tác dụng của cảnh được thêm.
Hề Gia nhớ kỹ, "Về nhà tôi sẽ sửa."
Chu Minh Khiêm hết hồn, nếu là trước kia, anh chỉ cần chất vấn kịch bản của cô thì cô sẽ xù lông với anh, tranh chấp giằng co một phen.
Hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy, đây là lần đầu tiên.
Cúp máy, Hề Gia suy nghĩ nên sửa như thế nào.
Bất tri bất giác đã đến khách sạn tổ chức hội đấu giá.
Diệp Thu đến sớm hơn Hề Gia, cô còn phải đi thảm đỏ, còn có khâu chụp ảnh ký tên nên không có đi vào cùng Hề Gia, hai người hẹn gặp bên trong.
Lúc Hề Gia đi vào lại gặp phải Mạc Liêm. Ký ức của cô đối với Mạc Liêm vẫn luôn dừng lại ở lúc học đại học, còn nhớ tên tiếng Anh của anh.
Mạc Liêm cũng nhìn thấy Hề Gia, anh ngừng chân.
Buổi tiệc tối nay được tổ chức bởi quỹ từ thiện của công ty Mạc Liêm. Là ông chủ nên tối nay anh cũng có mặt. Bất quá, không ai biết mối quan hệ của anh với quỹ từ thiện.
"Đã lâu không gặp." Hề Gia mỉm cười đi tới.
Mạc Liêm: "Chỉ có một mình à?"
Hề Gia: "Đến đây với bạn, cô ấy đang đi thảm đỏ." Cô hỏi, "Anh về nước khi nào?"
Mạc Liêm: "Hơn một năm trước."
Hai người sóng vai bươc vào sảnh.
Thư ký của Mạc Liêm nhìn chằm chằm Hề Gia, cô muốn nhắc anh là người này có liên quan đến Mạc Dư Thâm.
Không biết Hề Gia có phải mang ý dò xét đến đây không.
Thư ký nhìn về phía Mạc Liêm, mấy lần muốn nói lại thôi.
Mạc Liêm thấy được nhưng không tiếp ánh mắt của thư ký, tiếp tục nói chuyện phiếm với Hề Gia.
Thư ký thu lại ánh mắt, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được. Cô theo sau Mạc Liêm vào sảnh.
Vị trí của Mạc Liêm ở phía trước, xung quanh là các nhân viên công tác, không có người nước ngoài, "Ngồi cùng tôi ở đây không? Đã lâu rồi chúng ta cũng không gặp."
Hề Gia hiếm khi gặp lại được bạn cũ, còn có thể nhớ rõ người đó, "Được, chút tôi sẽ đi tìm bạn sau."
Mạc Liêm đưa cho Hề Gia một tách cà phê, "Bây giờ em đang làm gì? Vẫn làm huấn luyện viên à?"
Hề Gia lắc đầu, "Đổi nghề làm biên kịch."
Thật ra Mạc Liêm biết, anh giả bộ như lần đầu nghe nói, "Không tồi, biên kịch cũng rất thích hợp với em. Chẳng phải trước kia em luôn muốn làm biên kịch sao."
Hề Gia hỏi anh: "Còn anh thì sao? Sao lại trở về? Quan hệ với chú dì đã vãn hồi được chưa?"
Mạc Liêm cầm tách cà phê lên, không nói gì.
Ngày trước anh có tâm sự với cô một chút hoàn cảnh của mình, không ngờ đến là cô vẫn còn nhớ.
Hề Gia thấy anh trầm mặc, "Anh vẫn còn hận bọn họ à?"
Mạc Liêm hoàn hồn, cười nhạt, thanh âm trầm thấp, "Vốn dĩ chưa từng yêu."
Hàng trước gần sân khấu, tiếng âm nhạc ồn ào vang lên. Hề Gia xoa xoa lỗ tai, không nghe thấy vừa rồi Mạc Liêm nói gì. Nhưng cô nhìn thấy Mạc Liêm mở miệng nói mấy chữ. Chắc là tiếng nhạc ảnh hưởng đến thính lực của cô.
Hề Gia chỉ chỉ lỗ tai, "Thính lực của tôi bị suy giảm, sắp không nghe được gì nữa."
Mạc Liêm khẽ giật mình, nhích ghế đến gần chỗ cô, nói lớn: "Về nước không liên quan đến bọn họ."
Lần này Hề Gia nghe được, "Trở về là tốt."
Mạc Liêm không nói gì, anh về nước là có liên quan đến tập đoàn Mạc thị, liên quan đến Mạc Dư Thâm.
Hề Gia nhẹ nhàng khuấy cà phê, không nói thêm lời thừa thãi nào, cô cũng không nhớ được những chuyện khác liên quan đến Mạc Liêm.
Mạc Liêm cũng trầm mặc.
Anh nhìn lên sân khấu, chủ đề của hội đấu giá đang được phát trên amnf hình lớn.
Chỉ có những lúc này, anh mới cảm giác được mình còn sót lại một chút lương tri thiện lành. Ngoài những lúc đó ra, nội tâm của anh đều bị u ám ti tiện chiếm đóng.
Không thể dung nạp cái khác vào.
Hề Gia gửi tin nhắn cho Diệp Thu: 【Cậu vào sảnh tiệc chưa? Tớ đi tìm cậu.】
Hiện tại Diệp Thu đang giằng co với người đại diện trong phòng chờ, không có chú ý đến tin nhắn trên điện thoại.
"Diệp Thu, cô có thể đừng có hằng hộc vô cớ tự đề cao bản thân mình có được không?! Cô đóng phim bao nhiêu năm rồi có được một tác phẩm ra hồn nào chưa?"
Người đại diện càng nói càng tức: "Cô tưởng mình vẫn còn mười tám hai mươi tuổi hả? Còn có nhiều thanh xuân để lãng phí sao. Cô đã hai mươi sáu rồi!"
Diệp Thu nhìn chằm chằm một góc trên ghế sô pha, không lên tiếng. Nhưng biểu lộ trên mặt và ánh mắt đã nói lên tất cả, cô không chấp nhận sắp xếp của người đại diện cho mình.
Người đại diện tranh thủ lấy cho cô được một vai diễn, là nữ hai. Từ khi cô đóng phim đến bây giờ mới được diễn đến nữ phụ hai.
Nhưng nhà sản xuất rất có thể là Sở Sam, cô không muốn nhận bộ này.
Sở Sam, đóa hồng trong làng sản xuất phim, cũng chính là người trong lòng Quý Thanh Thời.
Ánh mắt người đại diện như muốn ăn tươi nuốt sống cô, "Nếu không phải nhờ quan hệ tìm đến Sở Sam, cô nghĩ cô có cửa cầm kịch bản của cô ấy hả?"
Diệp Thu không tiếp lời.
Người đại diện nhìn đồng hồ đeo tay, đã đến giờ khai tiệc. Cô cho Diệp Thu một tối hậu thư, "Cô cũng có thể giở tính tình trẻ con không nhận. Nhưng sau này công ty cũng sẽ cắt giảm tài nguyên của cô. Hợp đồng của cô với công ty còn năm năm nữa là đến hạn. Cô cũng có thể cầm hợp đồng đi kiện, nhưng cô đền nổi không? Sau này cô không tài nguyên không diễn xuất, năm năm sau còn ai nhớ đến cô nữa."
Người đại diện cầm túi xách lên, "Tự mình suy nghĩ đi!" Nói xong cô xoay người đi.
"Rầm" một tiếng, cửa phòng nghỉ đóng lại.
*
#11042020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.