Ánh Trăng Trong Lòng Quân

Chương 41: Nghi thức tạm biệt




Kho từ ngữ lễ phép của tiểu ác ma thật sự là một vấn đề lớn… xem ra Nhiếp Hồng Thường chỉ dạy nó mỗi hai cách xưng hô dành cho Phật tu mà thôi, không phải hòa thượng đầu trọc thì là lừa trụi lông.
Húc Họa đích thân ra đón và nhận lỗi với Bất Động Bồ Đề. Bất Động Bồ Đề không đến mức đi so đo với một đứa trẻ, cho nên mỉm cười theo vào trong. Hai người đi tới bên cạnh bàn rồi ngồi xuống đối diện nhau. Húc Họa hỏi: “Không biết đại sư đến đây vì chuyện gì?”
Bất Động Bồ Đề đáp: “Chẳng dám dối gạt Khôi thủ, Bất Động Bồ Đề mặt dày đến đây, theo lệnh gia sư vốn là để bảo vệ Khôi thủ khỏi sự quấy rối của những người khác. Nhưng xin thú thật, bần tăng cũng ngưỡng mộ tài hoa của Khôi thủ, muốn mời Khôi thủ xem giúp một bộ công pháp.”
Húc Họa nhẹ phe phẩy quạt xếp, nàng chưa bao giờ là người biết khiêm tốn cả, ở bất kỳ nơi nào đều có thể tỏa hào quang vạn trượng, cho nên lập tức nói: “Đại sự không cần phải khách khí, bổn tọa xưa nay luôn hiếu kỳ với đủ loại công pháp, rất vui lòng được gia tăng thêm kiến thức.”
Bất Động Bồ Đề lại chắp tay trước ngực hành lễ, sau đó móc trong áo ra một bộ tâm pháp dành cho Phật tu.
Húc Họa cảm thấy hơi lạ, lúc này hẳn nên là Thiên Cù Tử tới mới đúng, nhưng Cửu Uyên lại phái chưởng viện Phật tu đến, không rõ là với dụng ý gì. Tuy thắc mắc trong bụng, song nàng vẫn tỉ mỉ xem xét bộ tâm pháp Bất Động Bồ Đề đưa. Tiểu ác ma mang nước vào rồi biết điều ngồi xuống bên cạnh, không ồn ào làm phiền tới nàng.
Đương nhiên có lý do Thiên Cù Tử mới không thể tới. Sau khi Húc Họa rời khỏi buổi tiệc, Tái Sương Quy ép buộc khách khứa ở lại, không cho đuổi theo Húc Họa, ngoài ra còn thiết lập trận pháp quanh nơi ở của nàng, làm nó biến mất. Đám khách lẩn quẩn tìm khắp uyển cư cũng không tới gần được. Muốn tìm được chỗ nàng ngụ, nhất định phải giải trừ pháp trận do Điển Xuân Y đích thân thiết lập.
Mấy vị chưởng viện và các trưởng lão bàn bạc hết sức căng thẳng, Thiên Cù Tử biết rõ là bàn về Húc Họa, đương nhiên không thể bỏ đi.
Đại trưởng lão Đao tông Phó Thuần Phong luôn ngồi trên ghế, chưa từng đứng dậy lần nào, nhưng giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc: “Học thức của người này uyên bác như biển, không thể thả cho nàng ta đi dễ dàng như vậy.”
Đạo tông Ngọc Lam Tảo nhíu mày, làm vậy tuy không được quân tử cho lắm, song thật sự không thể phủ nhận, Phó Thuần Phong nói rất đúng. Y nói: “Nhưng Khôi thủ Họa Thành cầm thiệp mời mà đến. Chúng ta muốn giữ người ta lại không cho đi, nói thế nào cũng cần đưa ra một lý do thỏa đáng.”
Điển Xuân Y trầm ngâm nói: “Thật ra muốn tìm lý do cũng dễ thôi. E rằng Thái Sử Trường Lệnh cũng không hy vọng nàng ấy bình yên trở về, Họa Thành có lão ta chủ trì đại cục, sẽ không tự tiện sinh sự. Mà bất luận Ma tộc có đồng ý hay không, chí ít tới giờ bọn chúng vẫn chưa dám trực tiếp tấn công lên tới Cửu Uyên.”
Thật ra thì mặc kệ là cớ gì, toàn bộ Huyền môn đều biết vì sao Cửu Uyên tạm giam Khôi thủ Họa Thành, lý do chỉ là một tấm màn che mà thôi. Cân nhắc lợi ích của tông môn, đây là biện pháp vô cùng cần thiết.
Mọi người bàn bạc kế tiếp nên làm thế nào, chỉ có Tái Sương Quy và Mộc Cuồng Dương là luôn chú ý tới Thiên Cù Tử… bởi vì bây giờ cũng chỉ có hai người bọn họ biết về quan hệ giữa chàng và Húc Họa.
Thiên Cù Tử im lặng không tỏ vẻ gì, lúc cả đám người vắt óc suy nghĩ lý do, chàng bỗng đứng dậy, nói: “Dường như chư vị đã quên rồi, Khôi thủ Họa Thành chính là khách do ta dùng thiệp Bạc Thiềm Ngọc Hoa Yến mời đến. Tiên tông Cửu Uyên được xưng là danh môn chính đạo đứng đầu Huyền môn, nếu như thấy lợi quên nghĩa, tỏ ra đạo mạo mà lại hành xử hèn hạ, có thể không khiến người đời khinh thường hay sao?”
Lời của chàng thật sự hơi nặng, mặt các trưởng lão đều biến sắc, nhóm chưởng viện vốn da mặt dày mà cũng đồng loạt im lặng không nói gì.
Tái Sương Quy nghiêm mặt, cứng rắn nói: “Hề chưởng viện, trước mặt đồng môn, xin chú ý lời lẽ.”
Thiên Cù Tử không buồn để ý tới lời trách cứ của sư tôn, “Từ khi ta bắt đầu nhập đạo tới nay, sư tôn luôn lấy đạo lý ở hiền sống phải dạy dỗ ta. Lễ, nghĩa, nhân, trí, tín cũng luôn là tiêu chí hành xử. Bây giờ chỉ vì một ít lợi ích trước mắt, trưởng lão cả chín nhánh lại lập tức quay lưng với những tiêu chí này. Thiên Cù Tử không thể không hoài nghi về lập trường chính tà của Cửu Uyên.”
Từng câu từng chữ của chàng sắc bén như lưỡi dao, Tái Sương Quy sững sờ. Bao nhiêu năm qua, bất kể là khi tông chủ vẫn còn, hay là khi các chưởng viện cùng nhau quản lý, Thiên Cù Tử luôn cung kính có thừa đối với mấy vị trưởng lão của chín nhánh. Tuy là chưởng viện, song chàng vẫn một mực lấy lễ của vãn bối dành cho họ, có bao giờ dùng những lời lẽ sắc bén, thậm chí có phần hơi bất kính thế này đâu?
Mà sở dĩ Cửu Uyên được hòa thuận như hiện giờ, chính là bởi vì người có thực lực nhất luôn biết tiến lùi bao dung.
Nhưng hôm nay, vị đó lại đột nhiên vứt bỏ chủ trương đoàn kết sư môn, không chút lưu tình xé toạc tấm màn khách khí ngăn giữa bọn họ, mỗi câu mỗi chữ đều gần như là mắng chửi, khiến ba mươi sáu vị trưởng lão không cách nào xuống đài.
Tái Sương Quy tức giận đến mức râu ria run rẩy… bọn họ nói tới nói lui, nhiều lời như vậy cũng chỉ vì một nữ nhân mà thôi, mà đề nghị này có chỗ nào không tốt cho ngươi đâu hả? Giữ nàng ta lại trên núi, chẳng phải ngươi sẽ có thể ngày đêm thân cận với người ta hay sao?
Đại trưởng lão Diệu Âm tông cũng trầm giọng nói: “Hề chưởng viện nói vậy hình như không được ổn cho lắm.”
Nhưng một Thiên Cù Tử luôn khoan dung hiền hậu lại lạnh lùng hỏi vặn lại: “Không ổn chỗ nào? Là Thiên Cù Tử xuyên tạc ý, hay là hiểu sai dụng tâm của chư vị?”
Bị chàng dồn ép, đại trưởng lão Diệu Âm tông nghẹn họng không đáp được. Đại trưởng lão Khí tông cũng xám ngoét mặt, đề nghị vừa rồi của Phó Thuần Phong, trưởng lão chín nhánh đều vô cùng tán thành, vì vậy ông ta nói: “Hôm nay Hề chưởng viện quá nóng tính rồi. Họa Thành vốn là một nhánh của Ma tộc, xưa nay đối địch với Huyền môn. Nàng ta đã quyết định đến dự tiệc thì phải chấp nhận đón đầu với nguy hiểm.”
Thiên Cù Tử hoàn toàn lờ đi sự không vui trong giọng của ông ta, bắt bẻ ngược lại: “Lời ấy của đại trưởng lão Diệu Âm tông thật sự rất buồn cười. Chúng ta đích thân mời bằng hữu để rồi tùy ý giam cầm? Chẳng lẽ thiệp mời Bạc Thiềm Ngọc Hoa Yến chỉ là trò đùa của trẻ con? Hay Tiên tông Cửu Uyên đều là tiểu nhân bội tín?”
Bị người khác chỉ thẳng vào mũi mắng mỏ như vậy, sắc mặt của các trưởng lão đều khó coi vô cùng.
Đại trưởng lão Đạo tông Hành Hương Tử lên tiếng giảng hòa: “Mọi người cũng chỉ suy nghĩ cho tông môn mà thôi, Hề chưởng viện cần gì tức giận đến vậy.”
Thiên Cù Tử vẫn nói: “Ta cho rằng cái gọi là tâm ngay ý thẳng không nên chỉ nói ngoài miệng mà phải thể hiện bằng cả hành động.”
Đại trưởng lão Kiếm tông Thu Thảo Sinh lạnh lùng hỏi: “Thế theo ý Hề chưởng viện, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
Thiên Cù Tử nhìn thẳng về phía ông ta, hỏi ngược lại: “Bạc Thiềm Ngọc Hoa Yến truyền từ đời này đến khác đã hơn nghìn năm, chẳng lẽ Thu trưởng lão vẫn không rõ quy tắc tiễn khách sau khi tiệc tàn? Còn cần bổn viện nói rõ sao?”
Thu Thảo Sinh hoàn toàn không ngờ sẽ bị chàng bắt bẻ bằng cách như vậy, lập tức không nhịn được nữa, “Trong lúc tông chủ vẫn còn lâm nguy ở cửa sông Nhược Thủy, Hề chưởng viện rốt cuộc hết chịu nổi, muốn nhảy ra chỉ giáo bọn ta à?”
Trưởng lão của tám nhánh còn lại đều im lặng. Mảnh dằm mà mọi người chôn giấu trong lòng suốt năm trăm năm qua cuối cùng vẫn xé thịt đâm ra tới bên ngoài, khiến máu chảy đầm đìa, nằm lồ lộ trước mắt họ.
Thiên Cù Tử từ tốn lấy ngọc bội chưởng viện Âm Dương bên hông xuống đặt trên bàn, “Thiên Cù Tử thân là vãn bối, vốn nên được chư vị trưởng lão chỉ giáo mới phải. Hôm nay vãn bối nhất thời xúc động nên nói năng lỗ mãng, nhưng đây đều là lời tận đáy lòng của vãn bối, xin các vị chớ quên lời thề ban đầu của mình.”
Tái Sương Quy không nhịn được nữa, gằn giọng quát: “Thiên Cù Tử, ngươi làm vậy là có ý gì?!”
Thiên Cù Tử nói: “Chí hướng khác biệt thì không cần chung đường nữa. Trưởng tộc Họa Thành là do vãn bối mời tới, vậy vãn bối sẽ hộ tống nàng bình an trở về.” Dứt lời chàng phất tay áo bỏ đi.
Tái Sương Quy đương nhiên không thể để mặc chàng đi như vậy, vừa đuổi theo vừa quát: “Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Thiên Cù Tử ra hiệu cho ông dừng bước, “Lòng ta đã quyết, sư tôn đừng tốn công khuyên nữa.”
Dứt lời chàng nhanh chân rời khỏi đó, cả đám quay sang nhìn nhau… là ý gì? Mộc Cuồng Dương hoàn hồn trước tiên, lúc nãy cô nàng mải suy nghĩ về lời sư tôn nói với mình, vốn không hề chú ý tới màn tranh cãi này. Bây giờ nàng mới đứng dậy, đảo mắt nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Mặc kệ các trưởng lão nghĩ thế nào, ta chỉ có một câu muốn nói, Húc mỹ nhân là khách của ta và Thiên Cù Tử. Nàng ấy mang đầy đủ tay chân mà đến, vậy thì phải hoàn hảo vô thương trở về. Ai không đồng ý, mời hỏi ta trước.”
Nói xong nàng quay đầu sang đỡ Phó Thuần Phong, muốn cùng y rời khỏi nơi này. Phó Thuần Phong gạt tay nàng ra, người ủng hộ giữ Húc Họa ở lại nhất chính là y đấy, bởi vì giản lược pháp chú thật sự có lợi cho Đao tu vô cùng.
Vậy mà đứa đệ tử này lại ngoan quá chừng, giẫm đạp lên thể diện của y ở ngay trước mặt mọi người. Nhưng nói thế thôi, y cũng chẳng tức giận gì lắm, dù sao cũng không phải là lần đầu.
Mộc Cuồng Dương đầu gỗ không nhận ra sư tôn nhà mình đang khó chịu, thế là nói luôn: “Vậy ta đi trước đây.” Dứt lời cô nàng nhìn thoáng qua ngọc bội chưởng viện của Thiên Cù Tử nằm trên bàn, do dự một thoáng rồi chỉ vào ngọc bội hình thanh đao tượng trưng cho vị trí chưởng viện Đao tông đeo bên hông mình, hỏi: “Có phải để nó lại giống Thiên Cù Tử không?”
Phó đại trưởng lão thật sự muốn hộc máu rồi, quát khẽ: “Ngươi điên rồi hả?!”
Mộc Cuồng Dương *ồ* một tiếng rồi chạy tót theo Thiên Cù Tử.
Phó Thuần Phong giận suýt đứt gân máu, Thiên Cù Tử người ta để lại ngọc bội chưởng viện mà đi, ngươi rốt cuộc có hiểu hàm nghĩa của hành động đó hay không vậy?! Ngươi… haiz…
Chưởng viện Âm Dương viện và Đao tông đồng thời rời khỏi buổi tiệc, ba mươi sáu vị trưởng lão đều trầm mặc.
Tái Sương Quy phẫn nộ không chỗ phát tác, đại trưởng lão Kiếm tông Thu Thảo Sinh cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu, “Vãn bối bây giờ thật sự là nói nặng một câu cũng không được!” Ông ta biết rõ chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, Thiên Cù Tử mà thật sự rời bỏ tông môn thì ông ta phải gánh trách nhiệm vì lời nói khi nãy của mình.
Ai ngờ được chứ, người xưa nay luôn lấy đại cục làm trọng như Thiên Cù Tử lại có hành động như vậy!
Tái Sương Quy trầm giọng nói: “E rằng trong lòng Thu đại trưởng lão không chỉ có một câu nói nặng này.” Thu Thảo Sinh vốn đã bất an trong lòng, nghe vậy liền quay sang nhìn, Tái Sương Quy nói tiếp: “Có thể nói toạc ra như vậy, hẳn chuyện này đã canh cánh trong lòng Thu đại trưởng lão từ lâu lắm rồi. Bây giờ nếu Thiên Cù Tử bỏ đi thật, chắc cũng vừa hay đúng ý Thu đại trưởng lão.”
Dứt lời ông cũng không ở lại thêm nữa, đứng dậy bỏ đi. Phó Thuần Phong hỏi những người còn lại: “Thật sự phải đi tới nước này chỉ vì một Khôi thủ Họa Thành sao?”
Chín vị đại trưởng lão đều biết tình hình không ổn, nhưng làm gì có mặt mũi đuổi theo cơ chứ? Phật tông Bộ Phạn Liên nói: “Thu trưởng lão, Cửu Uyên xưa nay lấy hòa thuận làm đầu. Ngươi là một trong các đại trưởng lão, càng phải thận trọng lời nói việc làm hơn ai hết. Ngần ấy năm qua, Thiên Cù Tử có từng mạo phạm các vị chút nào không? Bình tĩnh cùng nhau bàn bạc là được, cần gì dùng giọng điệu soi mói quy chụp như thế?”
Thu Thảo Sinh đã sớm thấy hối hận, nhưng lời đã ra khỏi miệng rồi, còn rút lại được sao?
Tại uyển cư dành cho khách, Húc Họa và Bất Động Bồ Đề đang nghiên cứu Phật pháp thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, Thiên Cù Tử nhanh chân đi vào.
Húc Họa mỉm cười hỏi: “Trông mặt Hề chưởng viện không được vui, vì sao thế?”
Bất Động Bồ Đề lại chú ý tới sự vắng mặt của ngọc bội chưởng viện bên hông chàng… đã xảy ra chuyện gì rồi?
Thiên Cù Tử đi tới kéo tay Húc Họa, mặt lại quay sang nói với tiểu ác ma: “Đi với ta.” Dứt lời chàng lôi kéo Húc Họa trực tiếp xuống núi.
Nhìn dáng vẻ vội vàng của chàng, Húc Họa không nhịn được hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thiên Cù Tử mím môi không đáp, cũng may cử chỉ vừa rồi của chàng rốt cuộc trấn áp được chín vị trưởng lão, dọc đường chẳng ai dám ngăn cản bọn họ cả. Bằng không nếu phải xuất thủ đánh nhau thật, e rằng sẽ khó tránh khỏi thương tổn. Dẫu gì cũng là đồng môn, chẳng ai muốn cảnh nồi da nấu thịt cả.
Húc Họa ngoan ngoãn theo Thiên Cù Tử xuống núi, thật ra không cần chàng nói, nàng cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì. Chắc hẳn Cửu Uyên có kẻ muốn ép nàng ở lại, Thiên Cù Tử không đồng ý, cho nên quả quyết đưa nàng xuống núi.
Húc Họa mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: “Bên hông Hề chưởng viện thiếu đi một vật thì phải?” Thiên Cù Tử không nói lời nào, Húc Họa hỏi tiếp: “Cãi nhau với trưởng bối trong sư môn sao?”
Thiên Cù Tử cúi đầu đáp: “Có chút bất đồng quan điểm thôi, không dám phiền Khôi thủ lo lắng.”
Tay vẫn được chàng cầm song Húc Họa cũng không rút về, trái lại còn dùng tay kia nhẹ vén gọn chút tóc mai hơi rối nơi thái dương chàng, khẽ gọi: “Huyền Chu.” Người Thiên Cù như thoáng bị điện giật, hơi run rẩy, bên tai vang lên tiếng nàng hỏi: “Bổn tọa chỉ hỏi một lần này thôi, ngài có đồng ý theo ta trở về Họa Thành không?”
Câu mời của nàng rõ ràng và dễ nghe vô cùng, thần thái cũng thành tâm thành ý hoàn toàn. Thiên Cù Tử như muốn chết chìm trong sự dịu dàng này, nhưng cho dù đang ý loạn tình mê, chàng vẫn phải buộc mình tỉnh lại, “Trưởng tộc, ta…”
Câu nói bị bỏ dở nửa chừng, mà cũng không cần nói thêm nữa.
Húc Họa dùng tay nhẹ che lấy môi chàng, vừa mỉm cười vừa khẽ lắc đầu, “Bổn tọa đi đây, cảm ơn Hề chưởng viện đã đưa tiễn.”
Thiên Cù Tử chậm rãi buông tay nàng ra, cảm giác mềm mại nơi tay nàng như đã khảm vào tim chàng, mãi vẫn không phai nhạt. Húc Họa chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú vô hạn của chàng hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: “Hôm nay từ biệt, ngày khác gặp lại là địch hay bạn e rằng khó biết được. Nhưng thịnh tình của Hề chưởng viện, Húc Họa đã ghi nhớ tận đáy lòng.”
Thiên Cù Tử cố gắng dời mắt khỏi người nàng, hỏi: “Trưởng tộc… vẫn quyết định mang người đi cứu Ma khôi?”
Húc Họa gật đầu, “Trách nhiệm ở trên thân, không thể đẩy cho người khác.”
Thiên Cù Tử cũng khẽ gật đầu, “Nếu nguy hiểm tới Huyền môn, Thiên Cù Tử thật sự không thể ngồi nhìn, mong Khôi thủ thông cảm.”
Húc Họa nghiêng đầu nói: “Lần trước hẹn tỷ thí với Hề chưởng viện một trận, nào ngờ bị nhiều chuyện cản trở, đến nay vẫn chưa thể toại nguyện. Tương lai nếu có cơ hội, hy vọng Hề chưởng viện đừng giấu tài.”
Thiên Cù Tử mím môi, “Nhất định.”
Tiểu ác ma bên cạnh nhìn mà thấy buồn nôn không chịu nổi, buột miệng hỏi: “Hai người đúng là… đi được chưa vậy, có cần ngủ với nhau thêm một lần coi như là nghi thức tạm biệt không?”
Nhóc con này!! Húc Họa vung chân lên định đá, tiểu ác ma đã nhảy sang một bên trốn, miệng cười toe toét. Húc Họa và Thiên Cù Tử nhìn nhau, đều lúng túng khôn tả.
Hai người đứng đó cả buổi, chẳng ai nói câu nào, cũng không ai bỏ đi.
Hề chưởng viện đỏ ửng mặt mày, lát sau vẫn không nhịn được nói: “Tại hạ cảm thấy… đề nghị này… không tệ… Còn Khôi thủ?”
Đúng là ngượng chết đi được!! Tại sao loại chuyện này mà cũng phải trưng cầu ý kiến như đang bàn bạc chính sự quan trọng vậy?! Húc Họa quay mặt sang chỗ khác, khẽ cắn môi rồi nhỏ giọng đáp: “Bổn tọa cũng chẳng thấy có gì không ổn. Chỉ là bây giờ không tiện trở về, chúng ta lại đang ở chốn hoang dã bên ngoài…”
Ấy là chưa kể tới mười hai lớp áo đang trên người nàng, phiền phức vô cùng tận đấy, nàng cũng không muốn lại bị người ta phá đám nửa chừng.
Mặt Hề chưởng viện càng thêm đỏ, nhưng trong lòng đang chờ mong sốt ruột, chàng đành phải vắt óc nghĩ cách, “Khách điếm?”
Giọng Húc Họa nhỏ như muỗi kêu, “Cũng được.” Ngay sau đó nàng liền quay sang nói với tiểu ác ma: “Ngươi dẫn thị vệ về trước đi, chớ có tùy tiện đi lung tung rồi gây thêm chuyện đấy.”
Tiểu ác ma liếc nàng, “Biết rồi ạ.” Dứt lời nó nhìn thoáng qua Thiên Cù Tử, che miệng cười *khì khì* rồi chạy biến đi. Thiên Cù Tử đỏ lựng mặt, phải nói chứ, ấn tượng của chàng dành cho đứa con trai từ trên trời rơi xuống này thật sự không hề tệ.
Hai người cùng ra khỏi địa phận của núi Dung Thiên, Thiên Cù Tử tìm một khách điếm của nhân gian, thuê một gian phòng trên lầu.
Khách điếm này tọa lạc ở vị trí khá yên tĩnh, Húc Họa đẩy cửa sổ phòng nhìn ra ngoài, cây cỏ dưới sân tươi tốt vô cùng, trái cây trĩu cành. Sau lưng nàng, Thiên Cù Tử sai tiểu nhị mang nước nóng lên phòng, tự tay đổ nước vào thùng tắm. Húc Họa không dám liếc mắt nhìn cái nào, chàng đổ nước đầy thùng tắm xong mới nói: “Trưởng tộc tắm rửa trước nhé?”
Húc Họa đi vào sau bình phong, nhìn thấy hơi nóng bốc lên nghi ngút thì hết sức vui sướng, nhanh chóng cởi y phục bước vào thùng. Thiên Cù Tử canh giữ bên ngoài bình phong, nhìn thấy bóng dáng yêu kiều in trên bình phong, hô hấp không khỏi trở nên hỗn loạn.
Húc Họa vốc nước tưới lên vai, thấy chàng không có ý định vào, đành gọi khẽ: “Hề chưởng viện.”
Thiên Cù Tử ở ngoài vội vàng đáp lại: “Ta đây.”
Húc Hoạc há miệng muốn nói mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn ngượng, chỉ cúi đầu tắm rửa, không để ý tới người bên ngoài nữa. Qua bình phong, nàng loáng thoáng thấy được một bóng người y phục mộc mạc cúi đầu đứng đó, sống lưng thẳng tắp, thân hình cao lớn.
Nhịp tim mơ hồ tăng tốc, nàng lại khẽ gọi: “Huyền Chu.”
Thiên Cù Tử chỉ cảm thấy chóp mũi hơi nóng lên, lập tức tận lực kìm nén không để bị chảy máu mũi trong tình huống này. Trong lòng vừa cuống vừa vội, nhưng lại không thể để lộ ra ngoài, chàng chỉ có thể hỏi: “Trưởng tộc có chuyện gì sao?”
Vẫn không chịu vào, người này chịu đựng giỏi thật. Húc Họa cảm thấy ép buộc không hay cho lắm, cho nên dứt khoát không trả lời, tiếp tục tắm rửa.
Ở ngoài, Thiên Cù Tử chờ thêm một lúc, cuối cùng bồn chồn gọi: “Trưởng tộc…”
Húc Họa không vui hỏi: “Hề chưởng viện có chuyện gì sao?” Lấy nguyên văn của chàng đáp lại luôn.
Thiên Cù Tử sốt ruột đi qua đi lại mấy bước, mở miệng mấy lần cũng không nói nên lời, song cuối cùng vẫn vứt mặt mũi sang một bên, đánh liều nói: “Trưởng tộc thứ lỗi, tại hạ vô ý mạo phạm, nhưng tại hạ thật sự… không chờ được nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.