Ánh Trăng Trong Lòng Quân

Chương 13: Lòng dạ sắt đá




Bởi thực lực Thiên Cù Tử quá ghê gớm, cho nên người ta cực kỳ hiếm được chứng kiến cảnh đối chiến của chàng, cũng vì thế mà chẳng ai muốn bỏ lỡ cả. Người Tiên tông Cửu Uyên chỉ đứng đó nhìn, không một ai có ý định ra tay hỗ trợ. Ngay cả Tái Sương Quy cũng chỉ nhân tiện gọi mấy mầm non tốt của Âm Dương viện tới xem học hỏi.
Đông người bàn tán, thế là nguyên nhân hôm nay Thiên Cù Tử đích thân ra tay cũng nhanh chóng bị bới ra… Nhị đệ tử Hề Vân Thanh gặp nạn trên đường hộ tống đệ tử mới trở về.
Tái Sương Quy quan tâm nhìn Hề Vân Thanh trước rồi mới nhìn sang Húc Họa bên cạnh cô nàng.
Hề Vân Thanh cũng hết sức hiếu kỳ về Húc Họa… dựa vào tốc độ kết trận ban nãy, nàng hiểu được Húc Họa không đơn giản như bề ngoài, nhưng sư tôn đã chính miệng sai nàng đi hộ tống, hẳn biết tường tận lai lịch của vị tiểu sư muội tương lai này.
Sư tôn đương nhiên có lý do riêng của mình khi không nói rõ ràng mọi chuyện. Hề Vân Thanh quyết định mặc kệ, nói với Tái Sương Quy: “Đại trưởng lão, đây chính là tiểu sư muội ở trấn Tiên Trà, linh căn thượng thượng phẩm. Đệ tử đang trên đường đưa nàng ấy về.” Nhớ tới phải bỏ ra ba nghìn lượng mới rước được người về, cô nàng vẫn còn hơi hậm hực.
Tái Sương Quy đi đến trước mặt Húc Họa, ông và Húc Họa từng có vài lần gặp gỡ, nhưng khi ấy Húc Họa mang dáng vẻ khoảng hai lăm hai sáu tuổi, nhan sắc đang ở độ chín muồi. Mà Húc Họa của bây giờ, cân nặng gấp đôi lúc trước, lại chỉ khoảng mười lăm tuổi, mặt mũi vẫn còn non, vì vậy còn lâu ông mới nhận ra được. Chẳng qua dù không nhận ra thì hương hoa quế đặc trưng của Ma khôi cũng đủ khiến ông hớn hở trong lòng, chưa kể đến linh căn thượng thượng phẩm, bao lâu rồi Tiên môn bọn họ không có được đệ tử mới nào như vậy?
Tái Sương Quy cười đến tít mắt, “Kỷ Họa à, lần này khiến con sợ hãi rồi. Chẳng qua về sau vào Tiên môn lấy hành thiện trừ ác làm đầu, phải chiến đấu vài bận là chuyện khó tránh khỏi. Cứ coi đây là nghi thức nhập môn đi.”
Thiên Cù Tử nghe vậy liền thoáng quay đầu lại, nhưng ánh mắt vẫn chưa từng dừng lại trên người nàng, chỉ hơi quét ngang rồi nhanh chóng lướt qua.
Húc Họa thầm kinh ngạc trong bụng… Tái Sương Quy hành xử cứ như không biết thân phận của nàng. Ủa, Thiên Cù Tử không nói cho ông ta biết ư?
Vì phòng ngừa trưởng lão và chưởng viện nảy sinh bất hòa, Tiên tông Cửu Uyên có quy định chỉ để sư phụ chân truyền của chưởng viện đảm nhiệm chức vị đại trưởng lão mỗi nhánh. Sao ông ta lại có thể không biết gì về chuyện này cơ chứ?
Húc Họa hoài nghi trong bụng, song ngoài mặt vẫn điềm tĩnh, khách khí đáp lại: “Bái kiến đại trưởng lão.”
Tái Sương Quy gật đầu lia lịa, hiển nhiên hết sức hài lòng với tân đệ tử Ma khôi sở hữu căn cốt thượng giai này. Đừng thấy bây giờ chỉ là một đệ tử mới nhập môn mà khinh thường, về sau nếu cô nàng này cùng người Âm Dương viện sinh hạ vài đứa trẻ, ối chà chà… Tái Sương Quy chìm đắm trong viễn cảnh đẹp mà sướng lâng lâng.
Nhưng bên này chỉ mới đối đáp được một câu, đầu kia Mộc Cuồng Dương đã chạy tới.
Lúc Mộc Cuồng Dương vừa nhấc chân, tất cả mọi người có mặt đều lùi lại. Húc Họa không biết cho nên vẫn đứng tại chỗ, thế là đành trơ mắt nhìn Mộc chưởng viện sải bước về phía mình, sau đó giơ bàn tay vỗ *bốp* vào vai nàng.
Ngay cả với khổ người bồ tượng hiện giờ, Húc Họa vẫn bị đối phương đập ngã dập mặt…
Nụ cười hết sức cởi mở trên mặt Mộc chưởng viện lập tức đông cứng, Tái Sương Quy kinh hoàng, vừa định tiến lên thì một bóng dáng khác đã xẹt tới trước ông. Sau khi được dỡ dậy, Húc Họa phun đất cát phì phì ra khỏi mồm miệng, chỉ mới một khắc không đề phòng mà bả vai nàng đã suýt vỡ nát rồi.
Thật sự không hiểu nổi, tại sao… Mộc chưởng viện lại tấn công nàng? Nàng chỉ là một đệ tử mới nhập môn, chưa kịp làm gì hết mà! Muốn thăm dò tu vi của nàng ư?!
Một bàn tay đặt lên đầu vai Húc Họa, mùi mực nhàn nhạt lượn lờ ở đầu chóp mũi khiến thần trí nàng thanh tỉnh hơn được chút, giọng nói cực nhẹ nhàng của Ngọc Lam Tảo vang lên bên tai: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Một tia linh khí theo năm ngón tay y chậm rãi tiến vào cơ thể nàng, làm dịu cảm giác đau buốt. Bây giờ nàng không có linh lực, cho nên chẳng kịp chuẩn bị đỡ một chưởng vừa rồi, sau khi cảm thấy khá hơn nàng mới hỏi: “Tại sao cô ta lại muốn giết ta?” Khoảng cách quá gần, nàng bị đau nên bất giác nói bằng giọng mũi.
Ngọc Lam Tảo cười cười, bất đắc dĩ đáp: “Mộc chưởng viện trời sinh tính hào sảng, trước giờ luôn vậy, không có ác ý đâu.”
Húc Họa không tin nổi, cú chưởng đủ làm tan xương nát thịt vừa rồi mà là một cái chào hỏi?! Tu dưỡng tốt đến mấy cũng muốn chửi cha mắng mẹ mà!
Tất cả người có mặt đều cố nín cười, Thiên Cù Tử quay đầu lại, thoáng liếc qua bàn tay vẫn còn đặt trên vai Húc Họa của Ngọc Lam Tảo rồi trầm giọng nói: “Đệ tử nhập môn cần trải qua đo lường linh căn chính thức, đứng xem chiến đấu cũng không có ích gì, còn không mau trở về Âm Dương viện?”
Hề Vân Thanh nghe xong liền vội vàng *dạ* một tiếng, xoay người chuẩn bị mang Húc Họa trở về. Còn Húc Họa thì lại thấy tức giận, Ngọc Lam Tảo vẫn chưa thu tay về, nàng còn muốn được độ thêm chút linh lực đấy!
Thiên Cù Tử nghe thấy Hề Vân Thanh đáp lời song mặt lại càng lạnh dữ hơn, “Vân Thanh, đưa người trở về đi!”
Hề Vân Thanh cuống quýt bảo Húc Họa: “Chúng ta đi trước thôi.”
Húc Họa thử hoạt động bả vai, quay đầu nhìn thoáng qua Mộc Cuồng Dương. Mộc Cuồng Dương không có chút giác ngộ về rắc rối mình vừa gây ra cả, còn toét miệng cười vô cùng lưu manh với nàng. Húc Họa cũng có nghe nói về ‘danh tiếng’ của vị chưởng viện Đao tông này, đành phải gượng cười đáp lại.
Nàng từng nói mình không thích nam nhân… Giọng Thiên Cù Tử càng thêm gay gắt, “Mau đi!”
Hề Vân Thanh tựa chú thỏ bị chủ nhân khiển trách, suýt nhảy bật lên vì sợ, lập tức lôi kéo Húc Họa lên ngự kiếm, cuống cuồng bay trở về Âm Dương viện.
Đám người Âm Dương viện kết thúc buổi tham quan học hỏi, tạm thời không nhắc tới việc Thiên Cù Tử bắt giữ Hạ Tâm Bích, cử người đến Giang Hà kiếm phái tìm người đối chất, mọi chuyện còn lại đều xử ký theo quy định của Tiên tông. Hề Vân Thanh sắp xếp Húc Họa vào tiểu viện bên cạnh mình.
Tiên Tông Cửu Uyên dẫu gì cũng tọa lạc ở linh sơn, cho nên hoa cỏ xanh mướt, khí hậu vô cùng dễ chịu. Húc Họa cảm thấy tốt hơn ở nhân gian không biết bao nhiêu lần, chỉ là nếu bả vai không đau nhức dã man thì sẽ mỹ mãn hơn. Nàng cởi áo ra, đầu vai đã bầm tím…
Đương nhiên rồi, chịu một chưởng của Mộc Cuồng Dương, ngay cả Phó Thuần Phong cũng phải điều dưỡng hết mấy ngày mới khỏe lại đấy.
Tiên tông Cửu Uyên không có Y tu sao? À, Y tu đang bận xem chiến đấu hết rồi.
Thế là Húc Họa lại tức tối mắng mỏ Thiên Cù Tử thêm một trận, cũng may Hề Vân Thanh đã đi tới Y tông lấy thuốc nên không có ở đó. Đến khi Húc Họa bôi thuốc xong thì đã sắp tới giờ Tý (11h đêm đến 1h sáng), bị ảnh hưởng bởi tác dụng của Nước Mắt Thần Nữ và máu dâm xà, cả người nàng liền uể oải, chẳng muốn động đậy nữa, cho nên ngủ thiếp đi.
Thiên Cù Tử xử lý xong chuyện của Giang Hà kiếm phái thì trời đã khuya lắc khuya lơ. Chàng đương nhiên vẫn nhớ Húc Họa bị thương, nhanh chóng điều động Thần Ma Chi Tức truyền hình ảnh, liền thấy được cảnh Húc Họa đã giữ nguyên quần áo mà ngủ rồi.
Ngày hôm sau vừa tờ mờ sáng Húc Họa đã bị gọi dậy. Hôm nay đệ tử mới nhập môn phải đến điện Thái Sơ để được kiểm chứng linh căn rồi chọn công pháp tu luyện phù hợp.
Húc Họa vẫn ù ù cạc cạc… Là sao, bộ Thiên Cù Tử thật sự định để nàng gia nhập Âm Dương viện ư?
Nhưng Thiên Cù Tử vẫn một mực chẳng có biểu hiện gì. Trên điện Thái Sơ, tứ đại trưởng lão và chưởng viện đều đích thân tới, mà lần này đệ tử nhập môn ngoài nàng ra thì còn thêm một người nữa. Người này có thân phận khá đặc biệt… là Doãn Như Bình*, con gái của trai chủ Tảo Tuyết Trai.
*Từ gốc là Nhứ Bình, nhưng đọc khó quá nên đổi thành Như Bình nhé.
Hai người đứng cạnh nhau, Doãn Như Bình sở hữu dáng vóc mảnh mai yêu kiều, thành ra khiến Húc Họa trông càng thêm khổng lồ. Có phông nền tốt như vậy, Doãn Như Bình đương nhiên vô cùng hài lòng.
Tái Sương Quy luôn có kỳ vọng cao với đệ tử nhập môn, cho nên bắt đầu tuôn ra mấy câu động viên khách sáo.
Húc Họa ôm bụng đầy thắc mắc, ngước mắt lên nhìn lướt qua Thiên Cù Tử đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa. Thiên Cù Tử nhặt được cái nhìn này, da thịt liền như bị dao cứa, căng thẳng đến mức mười đầu ngón tay đều cứng ngắc, thế nhưng mặt mũi vẫn không chút biểu cảm, vô cùng nghiêm chỉnh, nghiêm chỉnh đến mức lãnh đạm, không có bất kỳ độ ấm nào.
Đánh giá linh căn thì đánh giá linh căn vậy! Húc Họa không để ý đến Thiên Cù Tử nữa, dẫu sao bây giờ cũng chưa phải là lúc trở về, ít nhất phải chờ đến khi khôi phục tu vi đã. Tình hình ở Họa Thành hiện giờ thế nào vẫn còn là ẩn số, nhưng e rằng có rất nhiều người không hy vọng thấy nàng còn sống trở về.
Doãn Như Bình tiến lên, bước vào trận trước tiên. Phù chú trong trận pháp lay động, chỉ chớp mắt sau Liên Hành đã kiểm tra nàng ta từ đầu tới chân, nhanh chóng hiển thị kết quả. Nàng ta đứng giữa trận pháp, da thịt như trong suốt để lộ xương cốt, kinh mạch chi chít toàn thân mang màu lam sẫm… là linh căn trung thượng.
Tái Sương Quy ra hiệu bảo nàng ta lui ra, đến lượt Húc Họa tiến vào. Lần này dường như trận pháp tốn hơi nhiều thời gian xem xét. Mấy vị trưởng lão đều chau mày, rốt cuộc chờ được kết quả, nhưng Húc Họa đứng trong trận pháp lại hoàn toàn khác biệt với các trường hợp nghiệm linh căn khác. Toàn bộ máu thịt xương cốt của nàng đều biến thành màu lam sẫm, tựa như phỉ thúy thượng hạng, lại thêm ma tức màu tím đen lẩn quẩn khắp nơi, hoàn toàn không thể đoán được phẩm chất của linh căn.
Tái Sương Quy đứng bật dậy, chưa từng thấy thể chất thế này bao giờ. Ông nhìn thoáng qua Thiên Cù Tử, Thiên Cù Tử cũng hơi ngoài ý muốn… Cho dù là Ma khôi thì thể chất cũng sẽ không quá khác biệt với Ma tộc và Tiên môn mới phải, như vậy là sao?
Tim Tái Sương Quy nhảy nhót lung tung trong lồng ngực, bất kể là gì thì linh căn luôn có tác dụng đúc thể, đệ tử mới này nhất định là kỳ tài tuyệt thế! Ông lắp bắp: “Kỷ Họa… sẽ do Hề chưởng viện thu làm đệ tử chân truyền, mọi người thấy sao?”
Ba vị đại trưởng lão còn lại đều không có ý kiến, nhân tài như vậy, để chưởng viện tự mình dạy bảo đương nhiên là sắp xếp thích hợp nhất không thể nghi ngờ.
Húc Họa cau mày, phải bái Thiên Cù Tử làm thầy, cho dù là tạm thời nàng cũng không muốn. Vừa nghĩ tới phải gọi lão thất phu này là sư tôn, nàng liền thấy bứt rứt khó chịu khắp người.
Thiên Cù Tử ngồi trên chủ tọa bỗng trầm giọng nói: “Không được.”
Chính chủ cự tuyệt?! Tứ đại trưởng lão đều biến sắc, Thiên Cù Tử cụp mắt nhìn xuống đất, chậm rãi nói: “Cứ tạm thời để nàng ấy ở lại Âm Dương viện tham quan học hỏi, chuyện bái sư… sau này hẵng bàn lại.”
Tức là sao? Chỉ có đệ tử ngoại môn mới du học tham quan mà!
Tiên tông Cửu Uyên từ xưa nay có lưu truyền hình thức tham quan học hỏi, nhưng đây chỉ dành cho mấy con cháu nhà giàu tư chất không đủ nhưng không thể đuổi thẳng cổ, vì nể mặt phụ huynh mà không thể không truyền dạy sơ sơ mấy chiêu cơ bản rồi cho hành tẩu thế gian, làm chút việc lặt vặt. Để giữ sĩ diện cho mấy vị có tiền kia, bọn họ mới lấy mỹ danh là ‘tham quan học học’ cho hình thức này. Thế nhưng các buổi học đều diễn ra ở Trai Tâm Nham, do đệ tử nội môn thay phiên quản lý, ngay cả sư phụ chính thức cũng không có.
Tái Sương Quy cau mày, nhưng trước mặt đệ tử không tiện chất vấn chưởng viện, ông đành nói: “Đã vậy Kỷ Họa cứ tạm thời đến Trai Tâm Nham nhập học trước đi.”
Húc Họa cũng chẳng ngạc nhiên khi Thiên Cù Tử từ chối, y biết rõ thân phận của nàng, nếu thu nàng làm đồ đệ, dù ít hay nhiều cũng rất khó bảo đảm công pháp bí truyền của Âm Dương viện sẽ không bị lộ. Trai Tâm Nham chỉ dạy sơ sơ vài bài cơ bản, không cần đề phòng nàng ăn cắp tuyệt chiêu.
Nàng thi lễ rồi *vâng* khẽ đáp lại.
Tái Sương Quy lại hỏi: “Còn Doãn Như Bình, theo ý chưởng viện thì nên sắp xếp thế nào?”
Thiên Cù Tử chỉ thoáng nhìn qua Doãn Như Bình, “Tam trưởng lão thấy sao?”
Có ý đùn trách nhiệm cho Tam trưởng lão Yến Hồi Lương đây mà. Đại đệ tử Yến Trần Âm của ông vẫn chưa thu nhận đệ tử chân truyền, linh căn trung thượng phẩm cũng không tệ lắm, tuy là nữ đệ tử… nhưng chớ vội xem thường… cứ nhìn Mộc Cuồng Dương đi.
Yến Hồi Lương gần như không chút do dự nói: “Gần đây quả thật Trần Âm đang tìm kiếm đệ tử, đã vậy ta xin thay nó tạ ơn chưởng viện.”
Tất cả đều đang vui vẻ vì sự sắp đặt này, Doãn Như Bình bỗng yểu điệu cất giọng: “Hề chưởng viện, khi còn bé Như Bình thường xuyên nghe gia phụ nhắc tới Tiên tông Cửu Uyên, lời lẽ gia phụ dành cho Hề chưởng viện càng nhiều kính ngưỡng hơn ai hết. Từ nhỏ Như Bình đã bắt đầu mơ ước, khó khăn lắm mới chờ được cơ hội được vào Âm Dương viện như bây giờ, cho nên Như Bình có một thỉnh cầu, xin Hề chưởng viện thu Như Bình làm đồ đệ.”
Giọng nàng ta vừa trong trẻo vừa ngọt ngào, tứ đại trưởng lão đều nhíu mày, Doãn Như Bình lại quỳ rạp xuống đất, dập đầu liên tục, “Thỉnh cầu chưởng viện thu Như Bình làm đồ đệ.”
Thiên Cù Tử trầm giọng hỏi: “Ngươi cảm thấy đại đệ tử chân truyền của tam trưởng lão Âm Dương viện ta không xứng làm sư phụ ngươi sao?”
Giọng nói chàng vừa nghiêm nghị vừa khắc nghiệt, Doãn Như Bình lập tức rưng rưng nước mắt, sợ đến tái mét mặt, “Không… không phải, Như Bình không có ý đó. Như Bình chỉ… từ bé đã ngưỡng mộ chưởng viện, cho nên muốn được vào dưới trướng chưởng viện…”
Thiên Cù Tử lãnh đạm nói: “Trước khi ngươi rời nhà, Doãn trai chủ không hề dạy ngươi quy tắc của Âm Dương viện ư?”
Doãn Như Bình luống cuống chân tay, lắp bắp: “Không… không, phụ thân có nói… đều là lỗi của Như Bình… Như Bình…”
Nước mắt nàng ta rơi từng giọt như trân châu, xưa nay nước mắt mỹ nhân luôn là thần binh bất bại, đủ để chém sắt như chém bùn, nhưng đáng tiếc Thiên Cù Tử lại là dạng ‘đao thương bất nhập’, “Đã biết quy tắc mà vẫn vô lễ như thế, Âm Dương viện là chỗ ngươi có thể tùy hứng sao?”
Tái Sương Quy thở dài một hơi, bất kể là ở Tiên tông hay ở phàm thế, thậm chí là Ma tộc, hễ là đối diện với mỹ nhân thì ai cũng sẽ bất giác nói năng nhẹ nhàng hơn hẳn. Huống chi kia còn là mỹ nhân ngưỡng mộ kính trọng mình từ thuở nhỏ?
Thế nhưng Thiên Cù Tử lại là ngoại lệ.
Với bốn chữ ‘thương hương tiếc ngọc’, vị này có thể đọc có thể viết, song dẫu sống thêm một vạn năm nữa cũng không biết áp dụng bốn chữ này thế nào. Bởi vậy mới nói, không phải bỗng dưng mà Hề chưởng viện lại độc thân hơn nghìn năm qua. Kẻ khác ở trong tình huống này, đa số đều lấy dỗ mỹ nhân làm đầu, chơi trò sư đồ ngược luyến rồi, còn vị này lại ở đây lên lớp người ta như đang giáo huấn hàng cháu chắt.
Tái Sương Quy ho khẽ một tiếng, lên tiếng trước khi chàng chuẩn bị đuổi người ta về Tảo Tuyết Trai: “Đã biết sai rồi thì sao còn không mau bái sư?”
Doãn Như Bình chính là ái nữ của trai chủ Tảo Tuyết Trai, ở nhà chính là tiểu công chúa, nàng ta lại sở hữu linh căn xuất chúng, từ nhỏ đến lớn nhận đủ toàn bộ yêu thương chiều chuộng, đã bao giờ bị la mắng răn dạy thế này đâu? Chưa kể còn là từ chính miệng người mình mơ ước ngưỡng mộ từ thuở bé. Mặt nàng ta đầy nước mắt, hiển nhiên cõi lòng đã tan nát hết rồi. Nàng ta tới quỳ xuống trước mặt Yến Hồi Lương, thút thít rót trà, kính Yến Hồi Lương trước rồi lại kính Yến Trần Âm, tủi thân gọi một tiếng ‘sư phụ.’
Thiên Cù Tử không buồn để mắt tới nàng ta nữa, theo ý chàng thì đúng ra nên đuổi về Tảo Tuyết Trai, nhưng Yến Hồi Lương đã nhận trà nàng ta kính, đành vậy.
Húc Họa đứng ở một bên góp vui, không khỏi quan sát Thiên Cù Tử thêm lần nữa với ánh mắt khác.
… Lão thất phu này… đúng là không hề mảy may lay động trước sắc đẹp!
“Được bày tỏ lòng ái mộ công khai mà vẫn chẳng loạn.” Húc Họa lẩm bẩm.
“Còn phải xem là ai bày tỏ nữa.” Trên cổ nàng, Thần Ma Chi Tức khịt mũi coi thường, hơi lóe sáng một cái tựa như đang nhếch môi bày tỏ sự khinh bỉ của mình, chỉ thiếu nước *hứ* một tiếng rõ to nữa mà thôi.
Lão nam nhân kia dám đuổi Khôi thủ nhà nó ra ngoại môn tham quan học hỏi!
Chưởng viện cặn bã, giả tạo! Tu vi nghìn năm gì chứ, vẫn là đồ vứt đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.