Ánh Trăng Sáng

Chương 2:




5
Trong bữa tiệc khai máy, ai cũng có thể thấy Lục Diệp có tâm trạng không tốt.
Tống Lệ mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, tinh tế và quyến rũ như một bông hồng.
Cô ấy cười thuần khiết, khác một trời một vực với ngày hôm đó.
"Chị Tô, sau này xin được chiếu cố ạ."
Lục Diệp, người ở cách đó không xa, dường như cuối cùng đã tìm thấy Tống Lệ, bước từng bước tới.
Tống Lệ đau khổ thở dài, "Anh Diệp không chịu xa em nửa bước, anh ấy lo rằng em sẽ bị bắt nạt."
"Nhưng em phải cảm ơn chị Tô, nếu không nhờ chị em sẽ không thể đến gần anh Diệp như vậy."
Lục Diệp thờ ơ liếc nhìn tôi, vươn tay ôm lấy eo của Tống Lệ.
"Đi thôi, đừng để người khác chờ."
Giọng điệu dịu dàng như người yêu.
Tống Lệ đỏ mặt gật đầu.
Khi Chu Diên đi tới, anh ấy thấy tôi vẫn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của họ, liền hỏi: "Em có hối hận không?"
Tôi lắc đầu, "Không hối hận."
Khi tôi rời đi một cách dứt khoát nhất, tôi đã sẵn sàng để Lục Diệp ghét tôi.
Nhìn vào tình hình hiện tại, nó tốt hơn tôi tưởng.
Tôi được xếp cùng bàn với Lục Diệp và Tống Lệ.
Giọng nói nũng nịu của Tống Lệ truyền đến, "Anh Diệp, em không uống được nữa, anh uống giúp em một chút được không?"
Tôi nhìn qua.
Trợ lý đạo diễn mới nâng ly chúc mừng nửa chừng, dừng lại trước mặt Tống Lệ với vẻ mặt xấu hổ.
Lục Diệp nhíu mày, tránh đi tay của Tống Lệ, "Không uống được thì đừng uống."
Em ấy lại cụng ly với trợ lý đạo diễn, "Cậu vất vả rồi."
Trợ lý lau mồ hôi trên trán, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.
Sắc mặt Tống Lệ trở nên khó coi.
Lục Diệp gắp cho cô ấy một miếng tôm ngọt bắc cực, "Hôm nay vừa cập bến, ăn đi."
Sắc mặt của cô thậm chí còn tệ hơn.
Nam diễn viên trẻ ở một bên rụt rè nói: "Lục tổng, chị Tống bị dị ứng hải sản."
Đôi đũa của Lục Diệp dừng lại.
Tống Lệ gượng cười, "Không sao, em thích tôm, không ngờ anh Diệp còn nhớ."
Cô ấy có vẻ tức giận và ăn hết bánh mì của Lục Diệp.
Ngay sau đó, những nốt phát ban đỏ xuất hiện trên khóe miệng của cô.
Các trợ lý rối rít dìu cô ra phòng nghỉ phía sau.
Lục Diệp cũng đi theo.
"Có vẻ như Lục tổng thực sự thích Tống Lệ, sự lo lắng được viết hết lên khuôn mặt anh ấy."
"Tống Lệ thật may mắn, có thể bám Lục tổng bằng khuôn mặt của mình!"
"Đừng nói, đừng nói, còn có người ở đây."
Giữa tiếng ồn ào, tôi nhân cơ hội nhặt một ít tôm ngọt bắc cực.
Giòn và ngọt.
Đây là món ăn yêu thích của tôi.
6
Uống hết ly này lấy ly khác, cuối cùng tôi uống được 3 ly
Tôi che cái đầu choáng váng, nói với trợ lý rồi đi lên sân thượng để hít thở không khí.
Khi đi ngang qua phòng nghỉ, tôi nghe thấy tiếng đối đáp trầm lặng bên trong.
Đó là Tống Lệ và Lục Diệp.
Tống Lệ nghẹn ngào nói: "Anh Diệp, anh sẽ cưới em chứ? Họ đều nói em hèn mọn, li3m mặt làm người thế thân, em thật sự chịu không nổi..."
Trong sự im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Lục Diệp lạnh lùng lại tàn nhẫn nói:
"Tống Lệ, ngay từ đầu chúng ta đã thỏa thuận, tôi sẽ cho cô tài nguyên, cô chắn hoa đào cho tôi, đừng vượt qua thoả thuận.Thế thân cái gì, đề nghị cái gì, phát tán tin tức cầu hôn, cô cho rằng tôi nhìn không ra suy nghĩ nhỏ của cô sao? "
Tống Lệ ngừng khóc, "Anh Diệp, trước kia rõ ràng anh không thèm để ý."
Cô như nhớ ra điều gì đó, vội vàng bối rối hỏi:
"Là bởi vì Tô Kiều Y trở về sao? Anh còn yêu cô ấy sao?"
Lục Diệp không nói.
Tống Lệ hét lên: "Dì Lục sẽ không đồng ý!"
Giọng điệu của Lục Diệp thiếu kiên nhẫn.
"Tôi không cần có sự đồng ý của bà ấy!"
Cánh cửa phòng khách mở ra, một mùi khói nồng nặc toả ra.
Sau một thời gian ngắn, tôi gần như nghẹt thở.
Lục Diệp đóng sầm cửa lại, quay lại và nhìn thấy tôi.
“ Chị…"
Vẻ mặt Lục Diệp phức tạp, lùi bước.
Một lúc sau, em ấy lấy trong túi ra một lọ khử mùi và xịt lên người.
Tôi vẫn chưa hết choáng.
Thật bất ngờ, Lục Diệp vẫn giữ những thói quen nhỏ mà chúng tôi có khi ở bên nhau.
Mùi khói cay nồng từ từ tan biến.
Lục Diệp tiến lên, đứng cách tôi hai bước, "Vừa rồi chị nghe được cái gì?"
Thật khó để tôi miêu tả biểu cảm của Lục Diệp, xen lẫn với sự mong đợi, không muốn và tự ti, cuối cùng là do sự bình tĩnh che đậy.
Nhưng dường như chỉ cần gõ nhẹ là tất cả sẽ vỡ tan.
Em ấy muốn tôi nói điều gì đó.
Nhưng tôi có thể nói gì đây?
Nói rằng em ấy vẫn ngây thơ và ích kỷ như ngày nào?
Hay về người mẹ đáng tự hào của em ấy, người không thể không vâng lời?
Tôi đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, và hốc mắt của tôi trở nên nhức nhối.
“ Lục Diệp, chị chưa nghe thấy cái gì hết.” Tôi vô thức lui về phía sau một bước, xa lánh một cách lịch sự.
Biểu cảm của Lục Diệp lập tức trở nên lạnh lẽo.
7
Phim "Nữ Phụ Phản Công" bắt đầu khởi quay.
Cảnh quay đầu tiên là của tôi với Tống Lệ.
Nữ phụ pháo hôi Lâm Thư Dao tái sinh trở lại, khi cô lại bị người chị độc ác của mình do Tống Lệ thủ vai bắt nạt và xúc phạm, cô đã chọn cách phản kháng.
Nhưng Tống Lệ rõ ràng là không đúng.
Cảnh động đẩy tôi xuống đầu tiên vẫn quay mãi mà chưa được
Tôi đã ngã lần thứ sáu.
Tống Lệ cười thành tiếng, sau đó vội vàng che miệng, đáng thương xin lỗi.
"Thật xin lỗi, em thấy chị Tô diễn quá buồn cười, không nhịn được."
Chu Diên kìm nén cơn giận của mình, "Chúng tôi không có thời gian mà cứ quay đi quay lại một cảnh với cô, cô nên điều chỉnh tâm trạng của mình càng sớm càng tốt, đừng để ảnh hưởng đến tiến độ."
Tống Lệ đảo mắt một vòng, cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, vỗ vỗ tay.
"Đạo diễn, dù sao Lâm Thư Nhạc tính tình hung ác, sao anh không cho làm lớn chuyện đi! Tôi cảm thấy đẩy Lâm Thư Dao còn chưa đủ, không bằng tát Lâm Thư Dao một cái, túm tóc đá vào bụng cô ấy! "
Cô đan hai tay vào nhau, nũng nịu nói: "Làm như vậy cảm giác nhân vật của tôi sẽ mạnh mẽ hơn. Đạo diễn, trời nắng nóng như vậy, phải quay đi quay lại nhiều lần, anh Diệp cũng sẽ lo lắng."
Sau khi nhắc tới Lục Diệp - nhà đầu tư chính của bộ phim, trợ lý và giám đốc điều hành do dự.
Họ nhìn Chu Diên với ánh mắt cầu xin, hy vọng rằng cảnh này sẽ kết thúc càng sớm càng tốt.
Bầu không khí ngột ngạt đến mức có thể nghe rõ tiếng ve kêu râm ran trên những tán cây bên ngoài.
Chu Diên mệt mỏi xoa xoa mi tâm, "Tạm dừng quay, chúng ta đi nghỉ ngơi trước đi."
Trợ lý đỡ tôi dậy, nức nở.
"Tống Lệ rõ ràng là nhằm vào chị Kiều Y, không có Lục tổng, chị ấy làm sao dám tự phụ như vậy!"
Tôi không biết có phải do tôi bị ngã quá nhiều lần hay không, mắt cá chân của tôi đau dữ dội.
Tôi gần như treo trên người trợ lý, bước đi chậm chạp.
Tống Lệ cười và bước tới, "Thật xin lỗi, chị Tô."
Khi đi ngang qua tôi, cô ấy cố nén cười và thì thầm vào tai tôi một cách khinh bỉ:
"Kiều Y, người chiến thắng cuối cùng là tôi."
Lời vừa dứt, vai của cô ấy hung hăng va vào tôi.
Tôi và trợ lý suýt thì ngã xuống.
Tôi buồn bực lắc đầu với trợ lý: "Đi thôi, chị muốn lên xe nghỉ ngơi."
Đứng trước xe bảo mẫu, tôi chợt thấy hồi hộp.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, là của Tô Đường Đường.
"Kiều Kiều, tớ có lỗi với cậu, hu hu, Lục tổng đã dụ dỗ tớ bằng chuyến du lịch bảy ngày ở Trang viên Hoa hồng... À không, đe dọa tớ! Tớ chỉ nói cho anh ta biết một chút tin tức về cậu thôi...."
Giọng điệu của cô ấy vô cùng tội lỗi.
Cửa xe đột nhiên bị kéo ra, sau lưng lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Diệp.
Lông mày tôi giật giật, tôi quay người bỏ chạy.
Bất ngờ, mắt cá chân đau của tôi trẹo đi, suýt chút nữa là tôi hôn đất.
Lục Diệp vươn cánh tay và tóm lấy eo tôi.
Sức mạnh của em ấy rất lớn, như thể em ấy muốn ôm tôi vào lòng.
Tôi tức giận đánh vào tay, vùng vẫy nói: "Lục Diệp, thả chị ra! Đừng để bị paparazzi chụp ảnh!"
Nếu ngày mai tôi được lên hot search, tôi nghĩ tiêu đề sẽ là…
Nữ diễn viên hết thời trở lại làng giải trí nhờ...
"Không buông."
Lục Diệp đau lòng ôm lấy tôi, tựa đầu vào vai tôi: “Em vừa buông ra, chị lại biến mất.”
Tôi sững người một lúc và chợt nhớ về ba năm trước.
8
Lần đầu tiên tôi gặp bà Lục, ấn tượng bà để lại cho tôi không mấy tốt đẹp.
Bà nhấp một ngụm cà phê, nhếch mép: “Tôi nói chuyện này, cô Tô, tôi thấy cô không xứng với A Diệp. A Diệp sau này sẽ thừa kế nhà họ Lục, và cần một người vợ có thể giúp đỡ mình chứ không phải một diễn viên chỉ có cái mã. "
Lời nói của bà rất khắc nghiệt.
Nhưng tôi vẫn ngoan cố nói lại, “Tôi tin Lục Diệp.”
"Cô tin lời A Diệp, nhưng lại tới gặp tôi?"
Một từ của bà ấy đã phá vỡ sự bình tĩnh giả vờ và tự lừa dối của tôi.
Bà Lục tùy ý gõ bàn, "Hai người sẽ không đến được với nhau đâu, tôi và cha nó sẽ không chấp nhận. Nếu Tô tiểu thư cứ quấn lấy, thử đoán xem cuối cùng A Diệp sẽ chọn cô hay chúng tôi?".
Bà ấy mỉm cười thương hại.
"Nếu cô Tô yêu A Diệp, cô sẽ không để thằng bé phải đưa ra quyết định đau lòng, phải không?"
Mặt tôi lập tức tái mét.
Bà Lục nhìn tôi, như vô tình đề cập, "Tôi nghe nói rằng cô nhi viện mà cô sống khi còn nhỏ sắp phá sản vì không còn nhà đầu tư? Cô Tô, tôi sẽ đầu tư 5 triệu tệ, và tôi có thể tiếp tục quyên góp trong tương lai."
Năm triệu nhân dân tệ có thể cho hơn một trăm đứa trẻ chỗ che mưa che nắng, lại có thể giúp viện trưởng giải quyết nhu cầu cấp bách mà không cần lê tấm thân ốm yếu đi khắp nơi cầu cứu đến tóc bạc phơ.
Năm triệu nhân dân tệ là số tiền mà tôi, một diễn viên trẻ mới ra mắt, không thể kiếm được sau khi dành cả năm trời để quảng cáo và đóng phim truyền hình quên ăn quên ngủ.
Tôi nhắm mắt lại, "Điều kiện là rời khỏi Lục Diệp?"
Bà Lục cuối cùng cũng nở một nụ cười thỏa mãn.
Ánh nắng ngoài cửa sổ rất chói mắt, khiến nước mắt tôi trào ra, "Được."
Ngày tôi đi cũng là một ngày nắng tuyệt đẹp.
Ngay khi tôi tiễn Lục Diệp đến cửa, em ấy vẫn nắm tay tôi và muốn một nụ hôn.
“Đừng làm loạn nữa.” Tôi không nhịn được vỗ vỗ em ấy một cái, “Cả công ty đều chờ em đến họp đó.”
Lục Diệp bất mãn buông tay, "Vậy chị chờ em trở về."
Sáng nào em cũng nói vậy.
Nhưng tôi không dám trả lời
Thư ký cách đó không xa đang thấp giọng thúc giục.
Tôi thắt lại cà vạt cho em ấy lần cuối và mỉm cười, "Làm việc thật tốt nhé"
Nụ cười của tôi dần tan biến khi tôi nhìn chiếc xe rời đi.
Lục Diệp không biết rằng có một chiếc vali đã được đóng gói cẩn thận nằm trong phòng cho khách bên cạnh.
Tôi đã chặn tất cả mọi người và lên máy bay ra nước ngoài.
Sau đó, Tô Đường Đường nói cho tôi, đêm đó Lục Diệp phát điên, bất chấp mưa to lục soát toàn bộ Giang Thành.
Tôi rời đi, không một tung tích.
Thậm chí không một lời nào được để lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.