Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 63: Bạn ngồi cùng bàn




Hôm nay sương mù dày dặc, mưa nhỏ lạnh giá. Bella rất vừa lòng chiếc xe mới của chị ấy, hiển nhiên đây là lần thứ nhất sau khi đến Forks, chị ấy vừa lòng điều gì đó. Cảm xúc chị rất dễ đoán, khác với thành phố Phoenix, chốn này ẩm ướt nhỏ hẹp, nơi nơi đều là rừng cây tốt tươi phủ đầy như nhà giam, nơi này còn có Charles - người mà chị luôn lúng túng khi tiếp xúc, đủ loại tình cảm mâu thuẫn đều biến thành ưu sầu trên đôi mày nhíu lại của chị.

Tôi hy vọng có thể giúp chị thích ứng được với Forks, tuy rằng những cơn mưa và rừng rậm nơi này cũng không khiến người khác thích.

Bella có một mái tóc dài màu nâu sẫm, mái tóc dày tựa hồ còn mang theo ánh dương của thành phố Phoenix. Đôi mắt chị đồng màu với tôi, khi nhìn người khác rất trầm tĩnh, làn da trắng nõn. Thoạt nhìn, chúng tôi ngoại trừ màu tóc khác biệt, đều có làn da trắng bệch và ánh mắt tương tự như nhau, còn có tính cách trầm mặc ít lời, rõ ràng là chị em.

Khi chị ấy thử lái xe đến trường, tôi lái chiếc xe Ford của mình chạy theo sau chị, sau đó chúng tôi lại có thêm một điểm tương đồng, đều có một chiếc xe cũ nát như nhau.

Tôi hy vọn chị ấy không ngại lời đồn đãi, nhiệt độ tin đồn bát quái của nhà Cullen mãi mới nguội dần. Mà trường trung học Forks bỗng có thêm một gương mặt xa lạ, còn đến từ một thành phố lớn hoàn toàn bất đồng với nơi này, sẽ làm cho trường học bàn tán sôi trào lên.

Tôi nhìn thấy Bella lái xe an toàn vào bãi đỗ xe, tôi đã đưa chị ấy bản đồ trường học từ trước, có vẻ cảm nhận phương hướng của chị cũng không tệ lắm. Tôi cũng dừng xe lại, cầm túi xách, mở cửa xe, bước ra ngoài, tự nhiên dùng mũ chùm che mưa nhỏ, thuận tay vòng dây tai nghe điện thoại lên cổ.

Hơi nước nồng đậm quay bốn phía quanh bạn, sẽ làm cho bạn có ảo giác ngay cả lỗ chân lông mình đều ngâm nước. Tôi sờ sờ mũi, trộm ho khan vài tiếng, mùa đông này thật sự kéo dài.

Ngón tay bởi vì tiếp xúc đến không khí mà cứng ngắc, tôi nhịn không được vẫy vẫy tay. Bãi đỗ xe vừa vặn đến thời gian náo nhiệt nhất, tôi than nhẹ một hơi, thở ra một đoàn sương trắng trong không khí, nếu đến sớm hơn thì sẽ yên tĩnh hơn chút.

Bella mở cửa xe xuống dưới, chị ấy kéo khóa túi xách của mình, mặc áo khoác nhung dài tay, quần bò nhạt màu, còn có áo khoác vàng nhạt như sa mạc của bang Arizona. So với nơi âm u thâm lục như Forks thì cách ăn mặc này khác một trời một vực. Chị ấy không quá thích ứng dẫm lên vũng nước dưới chân mình, vốn sống ở thành phố một năm chỉ có ba, bốn lần mưa, còn cả ngày khác trong năm là ngày nắng, so với chốn nhỏ bé ngày nào không mưa mới là ngày kỳ quái này, đương nhiên chị ấy không thích ứng ngay được.

Bởi vì gương mặt lạ của Bella, nhanh chóng có người chú ý đến chị. Tôi nhìn thấy ánh mắt của mọi người mang theo ngạc nhiên, bọn họ tựa hồ cảm thấy nên đến một thiếu nữ mang theo sắc thái của ánh mặt trời với làn da bánh mật khỏe mạnh. Nhưng đáng tiếc, học sinh chuyển trường mới đến này thoạt nhìn không hề hoạt bát, thậm chí ngay cả làn da cũng tái nhợt không hiểu nổi.

Bella chú ý đến những ánh mắt quá rõ ràng này, chị ấy không thoải mái nhíu mày. Trong tay chị còn cầm tấm bản đồ tôi đưa, đi đến bên người tôi. "Có vẻ như bạn học mới rất nhiệt tình." Bella rất mẫn cảm đối với ánh mắt người khác, chị ấy miễn cưỡng cười cười, có thể không ngờ rằng bản thân mang đến nhiều sự chú ý như thế.

"Chị nên tha thứ cho những người trẻ tuổi sinh ra ở nơi ngay cả MCDonald đều không có, chỉ có cây Sam, cuồng nhiệt đối với những chuyện mới mẻ này. Chờ đến khi chị quen thuộc Forks thì họ cũng sẽ quen thuộc lại chị thôi." Tôi gải bộ vô tình nói, hy vọng chị không bị ảnh hưởng bởi những ánh mắt vây xem này. Phải biết rằng chuyện gia đình Cullen chuyển đến nơi đây tạo ra nghị luận sôi nổi, đến tận đầu năm nay mới kết thúc. Nếu không muốn bị chú ý trong khoảng thời gian ngắn thì chỉ có thể cầu nguyện có thêm một học sinh xui xẻo nào đó chuyển trường đến đây, tuy nhiên điều đó là không thể, nếu không có nguyên nhân thì không có ai muốn đi học ở nơi nhỏ bé đến đáng thương này cả.

"Hy vọng như thế." Bella hít sâu, để hóa giải cảm xúc khẩn trương khi đi vào nơi xa lạ của chị ấy, lông mi chị run nhè nhẹ vài cái, sau đó mới nói với tôi: "Claire, tự chị đi làm thủ tục nhập học là được rồi, chị muốn tự bản thân tìm được văn phòng trường."

Tôi do dự vài giây mới chỉ về dãy 1 của trường, vách tường màu nâu lập lòe trong màn mưa bụi mông lung. "Chị có thể nhận được thời khóa biểu môn học và bản đồ trường ở nơi đó, nếu như chị có ý kiến về chương trình học, có thể nhờ cô Cope giúp chị."

"Cảm ơn em." Chị ấy đeo túi sách lên vai, mái tóc nâu dài dán lên hai má tái nhợt, chị hơi mất tự nhiên lặp lại: "Chị rất cảm ơn em, trong trường học này, em là người duy nhất chị quen biết." Cách biểu đạt tình cảm của chị ấy rất giống Charles, mang theo nét mất tự nhiên ẩn nhẫn nào đó.

Tôi nhìn sườn mặt xinh đẹp của chị, cảm thấy có một người thân như thế là một chuyện thật tốt. Nhưng sự tình của nhà Cullen vẫn gây cho tôi một áp lực thực chất, tôi nghĩ mình phải buông xuống cảm giác này, dù sao . . . Tôi cười cười với chị Bella, nhìn thấy chị ấy xoay người đi về hướng dãy nhà số 1.

Sau đó, tôi quay đầu buồn rầu đi qua bãi đỗ xe, thật ra chưa phát sinh chuyện gì cả, nhưng tôi ngày càng lo âu. Có cảm giác có một thứ gì đó, chạy như điên ở nơi tôi không biết, nhưng không thể nói rõ lý do vì sao.

Thật sự là một cảm giác hỏng bét mà, tôi nheo mắt nhìn lên không trung u ám của Forks đang trôi nổi trên đỉnh đầu tôi, hơi thở tươi mát lạnh lẽo của khu rừng xa xa trường học đang hỗn loạn trong không khí. Tôi lại bắt đầu ho khan, che miệng mong không ảnh hưởng đến người khác.

Mike Newton dừng xe ở phía đối diện tôi, cậu ta mới bước xuống từ trên xe, nách còn kẹp một chiếc ván trượt, miệng ngậm chìa khóa. Cậu ta ăn mặc như người du lịch từ bên ngoài tới, xem ra là trực tiếp phối hợp từ cửa hàng gia đình, mũ lưỡi trai trên đầu còn có hoa văn quốc kỳ.

Khi cậu ta đóng sầm cửa xe lại, vừa mới cười đập tay chào hỏi cùng Tyler bên cạnh, tựa hồ theo thói quen liếc mắt nhìn xung quanh một chút, vị trí của tôi vừa vặn trong tầm mắt cậu ta. Tôi đứng đó vô cảm đối diện với Mike, không biết sao tươi cười đó đọng lại trong nháy mắt, cậu ta nhìn về sau lưng tôi, trừng lớn mắt, tôi hoàn toàn không hiểu nổi rốt cuộc anh chàng này bị làm sao vậy.

Giây tiếp theo, cậu ta kinh hoảng chỉ vào người tôi hô to: "Claire, chạy mau."

Tôi đã nghe được thanh âm bánh xe nghiền nát vật gì đó, tiếng dập nát chói tai như nổ mạnh. Trong đầu có thanh âm cảnh báo bén nhọn chợt lóe, nhưng cơ thể tôi không có đủ sức để chạy trốn. Một chiếc xe Ferrari màu đỏ lấy với tốc độ điên cuồng như hỏa tiễn, lấy một phương thức muốn đâm chết người nghiền nát thảm cỏ trên bãi đỗ xe, chạy về phía tôi.

Sau đó tôi nghe thấy có ai đó hét lên một tiếng, là Jessica hoặc là bạn học nữ khác, dù sao âm sắc của các cô gái khi thét chói tai không khác nhau là bao. Xem ra tình huống này thật sự kinh khủng, tất cả mọi người đều cho rằng tôi sau nháy mắt sẽ biến thành hậu quả tan xương nát thịt do tai nạn xe cộ, bởi vì chiếc xe kia hoàn toàn không có ý định dừng lại, mà tôi không có sức chạy đi, lại không có siue6 nhân nào đó bất ngờ đến cứu tôi.

Ta vốn nghĩ dám dùng loại tốc độ lái xe này ở trấn Forks chỉ có mỗi gia đình Cullen, nhưng xem ra tôi đã sai rồi, kẻ trái với quy tắc giao thông nơi nào cũng có.

Tiếng phanh xe vang lên làm cho người ta hoảng hốt, túi sách trong tay tôi rớt xuống đất, tôi mới phát hiện ngón tay mình đã đông cứng từ khi nào. Bánh xe ma sát mạnh với mặt đường làm nước bùn văng tung tóe, giày tôi trực tiếp gặp nạn, đôi chân là sức lực duy nhất giúp tôi có thể đứng vững. Đầu xe cấp tốc quay một vòng, tạo thành đường cung đỏ tươi lóe lên bóng loáng.

Xe cách tôi chưa đầy nửa mét, nếu như người lái nó không kịp phanh xe lại, thì tôi đã bị đụng bay hoặc là bị nghiền nát rồi.

Con ngựa gỗ biểu tượng trên đầu xe sắc nhọn đáng sợ như lưỡi hái tử thần vậy, tôi mới phát hiện bản thân đã dạo chơi một vòng quỷ môn quan. Tay không chịu khống chế túm chặt vạt áo khoác, lạnh sống lưng. Ngẩng đầu mờ mịt nhìn về phía người lái, mưa dần to khiến tôi không thể nhìn rõ ràng người ở bên trong.

Hiện trường trở lên hỗn loạn, từ lúc xe vọt vào trường đến lúc phanh lại chỉ mới trôi qua vài giây, sau đó một chiếc xe Volvo màu bạc dùng tốc độ không hề kém cạnh chiếc Ferrari kia tiến vào. Chiếc Volvo đỗ lại phía sau chiếc Ferrari, Edward dùng sức mở cửa xe, anh ấy hung bạo đến mức tôi sợ cửa xe sẽ bị anh ấy làm hỏng. Tôi không biết có phải anh ấy quên mất ở đây còn có con người khác hay không, bởi vì anh trực tiếp nhảy lên nóc xe Ferrari, nhanh chóng chạy về phía tôi, dẫm lên nóc xe đỏ của người ta nhảy đến bên cạnh tôi.

Tôi nên may mắn khi con người cũng có thể làm được động tác như anh ấy, động tác thoăn thoắt như vận động viên hàng đầu vậy, mọi người hẳn là đã quen việc gia đình Cullen 'phi thường' rồi.

"Edward." Tôi cảm thấy kinh ngạc trước dáng vẻ thô bạo liều lĩnh của anh ấy, anh đã bắt lấy tay tôi, sắc mặt âm trầm đáng sợ. Từ khuôn cằm căng thẳng đến đôi môi run rẩy đều đang nói cho tôi biết có chuyện gì đó đã xảy ra.

"Claire, em . . . " Edward khó khăn mở miệng, trông anh ấy rất đau đớn, muốn nói gì đó với tôi. Lờ nói biến thành dao nhỏ đấu đá trong cổ họng anh, làm cho anh hơi phát điên.

"Edward, anh biết trước khi có phương pháp tốt hơn thì đây là quyết định ổn thỏa nhất mà." Alice nhảy ra từ chiếc Volvo, cậu ấy tao nhã mà nhanh chóng chạy tới, đẩy Edward ra.

Tôi cảm thấy mình đã chìm vào vũng bùn nghi hoặc, thái độ của Edward và Alice dường như đang . . . cãi nhau.

Chuyện này không có khả năng, loại cảm giác này quả thực hoang đường, hai người đó thân nhau như thế mà.

"Em xác định không còn cách nào khác sao?" Edward hùng hổ hét lớn một tiếng, anh ấy dắt tay tôi, kéo tôi ra sau lưng, tránh xa Alice.

"Anh biết em không phải thần, Edward, em chỉ có thể nhìn thấy kết quả, mà không có cách nào chân chính thay đổi. Chỉ cần quyết định đấy không thay đổi, thì kết quả sẽ không thể nào khác được, điều em có khả năng làm là thuận theo nó." Mái tóc đen của Alice bị mưa xối ướt sũng, làn da bị nước mưa trong suốt chảy xuôi hiện ra nét trắng bệch đến dọa người, giọng nói sốt ruột giải thích gần như sắc nhọn, đâm vào người Edward, làm anh ấy run rẩy.

"Cho dù kết quả kia chính là điềm xấu đáng sợ?"Edward không hề nghe lời giải thích của cậu ấy, phẫn nộ nói.

Gia đình Cullen xuất hiện, làm bốn phía quanh tôi càng thêm hỗn loạn. Mike vốn muốn tiến lên, nhưng khi nhìn thấy tình huống này lại dừng bước, còn những bạn học còn lại như Taylor hay Angela đang do dự không biết có nên tiến lên ngăn cản Edward đang nổi điên hay không.

"Đó không phải điềm xấu, đó đã là kết quả tốt nhất rồi, ai cũng đều cho rằng như thế." Alice hạ giọng, ánh mắt cậu ấy trong suốt mà kiên định.

"Anh không cho rằng như thế, không phải mỗi người đều cảm thấy đó là kết quả tốt nhất, bởi vì chúng ta không hề có sự lựa chọn nào khác thôi." Edward tức giận cúi đầu, anh ấy hơi không khống chế được cảm xúc của mình.

Chiếc xe Jeep của Emmett cũng xuất hiện ở bãi đỗ xe, anh ấy nhô đầu khỏi xe, tay dùng sức vỗ vào thân xe. Lớn tiếng nói với chúng tôi: "Alice! Đủ rồi!"

Jasper nhảy xuống từ chiếc xe Jeep đó. sắc mặt anh lạnh lùng, âm u nhìn Edward. Dùng tốc độ không ai có thể ngăn cản để đến bên cạnh Alice, nắm tay và nói thầm bên lỗ tai Alice điều gì đó.

"Em không sao, Jaz." Alice bình tĩnh lại, cậu ấy nhìn tôi, đôi mắt trong suốt hiện lên một lớp sương mù, khiến vẻ mặt cậu ấy trở lên tối nghĩa khó hiểu. "Không, em vẫn cho rằng đó là kết quả tốt nhất rồi."

Edward vô cảm, anh ấy không hề hé răng, dắt tay tôi bước đi. Alice thuận tay nhặt lên túi sách rơi trên mặt đất của tôi ném lại đây, Edward không thèm quay đầu lại, vươn tay chụp gọn.

Đã không còn ai để ý chiếc xe Ferrari suýt chút nữa đâm chết người kia, càng nhiều người chú ý đến cuộc 'nội chiến' nhà Cullen hơn. Tôi hoàn toàn không hiểu nổi họ đang tranh cãi điều gì, quay đầu lại vẫn thấy chiếc Ferrari đỏ kia vẫn còn đậu tại chỗ, Alice và Jasper tránh xa, Emmett hung hăng trừng mắt liếc nhìn chiếc xe đó.

Tôi kinh ngạc khi anh ấy nhìn chiếc xe đó ác ý như vậy, sau đó chị Rosalie kéo anh ấy đi mất, dường như có thứ gì đó đang đuổi theo họ.

Chiếc xe Ferrari vồn đang im lặng kia đột nhiên mở cửa, một mái tóc vàng xuất hiện bên cửa xe, tôi còn chưa kịp thấy rõ ràng thì đã bị Edward kéo vào hành lang.

Đây quả thực là một buổi sáng . . . hỏng bét đến không thể nào hỏng bét hơn. Chúng tôi đã gây ồn ào, có lẽ thầy hiệu trưởng đã hay tin, hy vọng thầy bỏ qua cho chúng tôi vì không có ai bị thương cả.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy, Edward?" Bọn họ nhất định đã xảy ra chuyện, chúng tôi đã lẫn vào giữa đám đông học sinh, thời tiết âm u dưới ngọn đèn có một cảm giác quỷ dị.

Edward xoa, cào, cấu mái tóc của anh ấy, dính đầy mưa, anh ấy buông tay tôi ra. Trên khuôn mặt có quầng thâm rõ rệt, là dấu hiệu đói khát mỏi mệt, điều này làm anh trông cực kỳ bạo lực và nguy hiểm. "Claire, có một số việc . . . Chết tiệt." Anh đột nhiên dừng lại bước chân, nắm chặt tay, cắn chặt răng. Tôi nên may mắn anh không đấm thẳng vào tường, bằng không tôi không thể nào giải thích vì sao một nắm đấm của anh ấy có thể đấm thủng cả tường.

"Anh và Alice đang cãi nhau à? Có chuyện gì cần em hỗ trợ không?”

Rất dễ dàng nhận ra Edward đã xảy ra tranh chấp với những thành viên khác trong gia đình, hơn nữa vẫn còn chưa giải quyết đã đem 'chiến hỏa' đến trường học rồi.

"Thế chẳng phải là mưu sát sao?" Biểu tình trên khuôn mặt Edward dần dữ tợn, anh ấy vội vàng dùng tay ôm mặt như đang áp lực điều gì, cực kỳ lo âu.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Carlisle có biết không?" Anh ấy như vậy làm cho người ta cảm thấy bất an, tôi không thể tưởng tượng rốt cuộc gia đình Cullen đã xảy ra chuyện gì, mới làm cho họ trở nên điên cuồng nóng nảy như thế.

"Cha đứng về phía Alice, không, anh có nên cảm thấy may mắn khi ít nhất chị Rosalie vẫn còn đứng ở phía trung lập không? Anh không muốn trở thành đồng minh với chị ấy một chút nào cả." Edward buông tay, cảm xúc anh lộ ra bên ngoài nói cho tôi biết anh gặp phải phiền toái lớn. "Cứ tùy tiện quyết định như thế . . . "

"Quyết định cái gì vậy ạ?" Tôi sốt ruột hỏi, chúng tôi đang đứng trên hành lang, cực kỳ khiến người khác chú ý.

Bỗng nhiên đôi mắt của Edward trở nên giống như Alice, quỷ dị mà thâm trầm. Anh ấy nhìn tôi, nét do dự xuất hiện trên mặt anh ấy. "Không, không có gì." Anh cứng rắn trả lời như vậy, hận không thể lập tức đánh nát nghi vấn của tôi: "Chuyện này không liên quan đến em, Claire."

"Em biết, em không thể quản nổi chuyện của mọi người." Tôi biết lời Edward nói là sự thật, nhưng thái độ ngăn cách rõ ràng của anh ấy làm tôi thấy không thoải mái. Trong khoảng thời gian này, áp lực không thể nói thành lời còn có bất an không biết ra sao, giảo thành một khối nước bùn không thể nào nuốt xuống dưới ngữ khí lạnh lùng của anh ấy, nghẹn đến mức tôi muốn phun ra.

Tôi xoa xoa mi tâm nhíu chặt của mình, tự nhủ với bản thân không được phát tiết cảm xúc ác liệt này với người khác. Tôi nhẫn nại nói: "Em nên vào lớp học rồi, nếu anh cần sự giúp đỡ, có thể nói cho em biết, em nghĩ rằng hai chúng ta là bạn, Edward."

Eward hình như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng không nói thêm điều gì, anh ấy đưa túi sách cho tôi nói: "Claire, không cần quá tin tưởng người khác." Anh ấy thì thào tự nói, dường như khiến người khác không nghe rõ anh ấy đang nói cái gì: "Ma cà rồng . . . đều không đáng tin."

Tôi ôm túi sách, trầm mặc nhìn bóng lưng anh ấy bước đi.

Rốt cuộc bọn họ đã gặp phải chuyện gì? Tôi đang tính sau khi tam học sẽ đến nhà Cullen làm khách, ít nhất tôi phải nói chuyện với Carlisle một lần, xác định bọn họ không gặp phải phiền toái lớn nào.

Tôi bắt đầu chạy chậm về phía lớp học của mình, xem ra tôi sẽ đến muộn. Sau khi sửa sang lại đầu óc hỗn loạn của mình, tôi mới phát hiện mình đã quên cái gì.

Tôi vậy mà quên mất Bella, tôi vốn nên giúp chị ấy tìm được phòng học trong thời khóa biểu của mình. Ảo não vỗ vỗ trán mình, có vẻ như tôi đã bị dọa choáng váng rồi.

Vào tiết học tiếng Anh, mưa ngoài cửa sổ như một con sư tử phẫn nộ, điên cuồng rít gào không ngừng. Tôi nhìn cửa sổ vì ánh sáng mà mang màu lục nhạt, nó dính đầy vết mưa như đường đạn giã vào đầu kẻ địch vậy.

Thầy Mason đã hơn năm mươi tuổi, sắc tóc như đám mây trên trời quang vậy, trắng nùng. Thoạt nhìn thầy ấy hơi hà khắc, đương nhiên hầu hết thời gian, thầy sẽ không làm cho bản thân thoạt nhìn hà khắc, mà là thầy ấy hà khắc thật sự.

Tôi rất ít thất thần trong tiết học của thầy, chỉ có thể cố gắng cúi đầu nghe giảng, và ghi chép. Còn suy đoán không biết thầy sẽ giao cho chúng tôi nghiên cứu tác phẩm nổi tiếng nào trên thế giới khi tan học đây.

Không trung thật sự quá mức âm u, ngay cả đèn điện trong phòng học đều cho người ta một cảm giác rét lạnh. Cho dù chúng tôi có hệ thống sưởi ấm do những người dân nộp thuế trong thị trấn mua nhưng cũng không thể cho tôi đủ ấm áp.

Tôi ngồi ở góc trong cùng, giống như con chuột co rúc trong đường hầm tối tăm. Không ai muốn ngồi với tôi, đặc biệt khi tôi trở nên thân thiết với gia đình Cullen thì hiện tượng này càng thêm nghiêm trọng.

Mưa to ngoài cửa sổ hơi làm tôi phân tâm, thanh âm kịch liệt gõ cộc cộc như muốn đập vỡ cửa sổ. Tôi ngồi gần cửa sổ, tâm phiền ý loạn nhìn ra ngoài trời. Rừng rậm xa xa đã bị màn mưa to làm cho mơ hồ, cả thế giới đều hỗn loạn, tôi đã không còn phân biệt rõ màu sắc của Forks nữa rồi. Giọng nói của thầy Mason dường như biến thành thanh âm ong ong của UFO, tôi cảm thấy ngẫu nhiên thất thần một lúc cũng không sao, dù sao sách giáo khoa vị thầy giáo này hy vọng chúng tôi đọc, tôi đã sớm đọc thuộc rồi.

Ngón tay đông cứng lén lút vươn ra, chạm lên song cửa sổ thủy tinh, tôi không có cảm thấy mát lạnh nào, có thể tay tôi cùng nhiệt độ lạnh lẽo với song cửa sổ ấy.

Tôi định vẽ lên cửa sổ, một bức tranh với khuôn mặt tươi cười hoặc là một quả táo chẳng hạn.

Bên tai dần im lặng, thầy giáo dừng giảng bài, tôi cảm thấy do thầy lớn tuổi rồi cho nên phải dành chút thời gian để nghỉ ngơi. Nhưng bạn học vốn đang nói chuyện riêng cũng im lặng, khiến thầy hơi giật mình.

Sau đó tôi nghe thấy thanh âm ho khan mất tự nhiên của thầy Mason, thầy cố gắng áp xuống sự kinh ngạc trong giọng nói: "Học sinh chuyển trường? Trò đến từ . . ."

"California."

Giọng nói này rất xa lạ, âm sắc thiên hướng trung tính, lại mượt mà như tơ lụa một cách kỳ lạ, phiêu tán trong không trung trong phòng học, như tiếng thì thầm nhỏ vụn bên tai.

Tôi hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy bản thân dường như nghe thấy âm thanh nào ở đâu đó rồi.

"Vậy em giới thiệu mình một chút đi." Thầy Mason nhanh chóng định thần lại, không vui nói.

Tôi ngẩng đầu, có một người đứng ở cửa, ánh sáng trong lớp có một giây mất đi tác dụng của nó. Gương mặt của anh ta quá mức tái nhợt, bạn sẽ không cho rằng đó là do ảnh hưởng của bóng đèn đâu. Đây là một người xa lạ, bạn chưa từng gặp qua anh ta trước kia, bởi vì nếu đã từng ngẫu nhiên gặp nhau, tin tưởng không có bất kỳ ai có thể quên anh ta.

Mái tóc ngắn màu vàng mềm mại dán trên trán anh ta, sợi tóc hỗn loạn và màu sắc của đôi gò má cùng nhau hiện lên một cảm giác tinh xảo. Tôi phát hiện ra đôi mắt của anh ta là một màu đen thuần túy, điều này làm cho tôi nhớ đến màu sắc đôi mắt vì đói khát của Edward hồi sáng, nhưng chỉ giây sau, tôi biết bọn họ không giống nhau.

Khắn quàng cổ màu đỏ được tùy ý quấn quanh trên cổ, áo bành tô màu đen đơn giản không có bất cứ họa tiết cá tính nào, trên khuôn mặt anh ta cũng không có biểu tình dư thừa nào, thậm chí là lạnh lùng. Anh ta vô cảm khoác một chiếc túi sách tối màu, đứng trước mặt thầy Mason, thân thể đứng thẳng tắp, như là tư thế đã được trải qua huấn luyện quân đội, không mang theo chút lơi lỏng hay lười biếng nào.

Anh ta thậm chí không cúi đầu, chỉ lạnh lùng rũ xuống mi mắt, lấy ánh mắt khiến người khác không thoải mái đến cực điểm đánh giá thầy giáo.

"Anh ấy xinh đẹp quá." Một bạn học nữ không nhịn được run người lên, thấp giọng đánh giá với người bên cạnh.

Lớp học bắt đầu xuất hiện thanh âm ồn ào bàn tán, chuyện này trước đây khó có thể nhìn thấy. Đối với học sinh chuyển trường đột nhiên xuất hiện, bạn không thể chờ mong học sinh với cuộc sống nhàm chán như nước lặng ở nơi đây sẽ không hề quan tâm, không gợn sóng, mặc kệ đề tài này trôi qua.

Tôi không thể không thừa nhận, dùng từ 'xinh đẹp' này để miêu tả một người đàn ông, thật sự rất thích hợp.

Thầy Mason không nhịn được lùi về sau vài bước, nhưng thầy ấy kịp phản ứng lại, nhẫn nhịn lặp lại yêu cầu: "Em phải tự giới thiệu mình với cả lớp chứ!" Có đôi khi vị thầy giáo này rất hà khắc vô tình, hễ lên lớp là mặt đen lại, còn hay khích thích tính phản nghịch không suy nghĩ của học sinh nữa.

Nhưng hiển nhiên vẫn có người căn bản không để mình bị 'quay vòng' như thế, vị học sinh chuyển trường này đến gần thầy giáo, thoạt nhìn anh ta không hề quan tâm vị trưởng bối trước mặt đang nói cái gì. Anh ta nâng lên cằm, mặt vô cảm nhìn quét qua mọi người. Tôi chú ý anh ta nhìn qua đây, trong đôi mắt lạnh như băng có một cảm xúc khiến người ta không hiểu thấu, tôi kỳ quái phản ứng của bản thân, bởi vì không hiểu vì sao lại cảm thấy quen thuộc.

Nhưng giây tiếp theo lại rõ ràng bản thân chưa từng gặp anh ta trước đây, trực giác tôi cũng có nhiều lúc sai lầm, tôi cũng không dám quá tin vào nó.

Sau đó anh ta thu hồi tầm mắt, trên khuôn mặt hiện lên một tia quái dị không kiên nhẫn. Giống như anh ta là một người ngoài hành tinh đi nhầm nơi, không hề có hứng thú nhẫn nại nghiên cứu bất cứ thứ gì của Địa Cầu.

Tôi nghĩ rằng anh ta sẽ thuận theo yêu cầu của thầy Mason, dù sao học sinh đối nghịch lại với thầy giáo ngay tiết học thứ nhất cũng không phải sự tích anh dũng gì. Nhưng anh ta lại trực tiếp lơ đi thầy giáo, hai tay nắm chặt đút vào túi quần, đi qua thầy giáo mà bước vào lớp học. Sợi tóc mềm mại theo động tác tự tại của anh ta mà xõa ra, che khuất đôi mắt xinh đẹp ấy, anh ta hơi không quen mà nheo lại.

Sắc thái trên người anh ta không hợp với nơi này, chúng tôi trong nháy mắt biến thành bối cảnh mơ hồ cho anh ta rồi. Anh ta không hề có một tia tò mò hay vô thố cảu học sinh mới, môi mỏng màu đỏ nhếch lên trông thật chua ngoa.

Tất cả chúng tôi đều trợn mắt há hốc mốm mà nhìn tên ôn thần với cảm giác tồn tại mãnh liệt này dường như xông vào lớp, đi đến lối đi nhỏ giữa lớp, cả khuôn mặt của thầy Mason đều tối sầm.

Tôi cảm thấy chuyện này thật không khéo, tốt nhất không nên có quan hệ nào với người này, quả thật là một phiền toái lớn. Lại cúi đầu đọc sách, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, nếu như thầy Mason rít gào trước mặt cả lớp, hoặc là học sinh chuyển trường này động tay thì hiện trường sẽ rất hỗn loạn.

Không biết vì sao, tôi không dám nhìn khuôn mặt xinh đẹp quá đáng của anh ta, luôn cảm thấy vẻ không kiên nhẫn đó rất hung hăng.

Có bạn học bên cạnh hít một hơi lạnh không dám tin, tôi còn không kịp phản ứng, thì chiếc ghế dựa bên cạnh đã bị kéo ra, học sinh chuyển trường kia trực tiếp ngồi xuống.

Hô hấp tôi cứng lại, ngón tay cầm bút không cẩn thận run lên. Khóe mắt liếc thấy bạn học ngồi trước lén quay đầu lại để nhìn bàn tôi, chuyện này chưa từng xảy ra trước kia.

Nếu như vừa rồi chỗ ngồi của tôi vẫn là đường hầm âm u của chuột, thì hiện tai đã biến thành hệ ngân hà ngàn người ngắm nhìn, lòe lòe sáng lên.

Tôi có thể tưởng tượng ra tương lai trường học này bởi vì học sinh chuyển trường ngồi bên cạnh tôi đây mà sôi trào.

Lời đồn đãi còn kinh người hơn vận tốc ánh sáng, không đến ngày mai, mỗi người ở trấn Forks sẽ biết, ngoại trừ chị Isabella ra, thì trường trung học Forks còn có thêm một học sinh chuyển trường khác nữa đến từ California, một thanh niên xinh đẹp đến không thể tin nổi.

Điều này càng làm cho tôi không dám ngẩng đầu lên, thầy giáo đang trừng tôi, không, đang trừng người ngồi cùng bàn với tôi.

Đâu đó có một mùi hương cực kỳ tươi mát quanh quẩn quanh mũi tôi, lúc đầu tô tưởng rằng đó là nước hoa, nhưng tôi không biết phải là nước hoa đắt tiền đến mức nào mới mang lại hiệu quả đặc thù này. Tôi nhịn không được hít sâu một hơi, yết hầu ngứa ngáy, tuy nhiên tôi vẫn còn khó khăn nhịn xuống, hiện giờ tôi không muốn khiến cho mọi người chú ý.

Khi bạn đã quen ngồi một mình, thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện một người bạn ngồi cùng bạn xa lạ, thì sẽ có cảm giác áp lực mất tự nhiên.

May mắn thay thầy giáo không muốn vì một học sinh không nghe lời mà phá hỏng giờ lên lớp của mình, thầy ấy cuối cùng vẫn rất khoan hồng độ lượng không so đo với học sinh chuyển trường, nhưng sau khi tan học sẽ phát sinh chuyện gì thì không ai biết được.

Lớp học lại khôi phục trật tự dĩ vãng, tuy rằng không ai chú ý nghe giảng bài cả. Bên tai tôi đều là âm thanh khe khẽ nói nhỏ, một ít ánh mắt phân tâm cố ý hay vô tình liếc nhìn người bên cạnh tôi. Ngược lại người ngồi bên tay phải tôi đó lại im lặng đến đáng sợ, ngay cả thanh âm nhỏ nhất cũng không có. Nếu không phải tôi biết có người ngồi xuống ghế dựa, tôi sẽ nghĩ tôi vẫn ngồi một mình đến bây giờ.

Tôi nhịn không được lòng hiếu kỳ, liếc mắt nhìn thoáng qua, kết quả lại phát hiện học sinh chuyển trường kia không thèm để ý đến thanh âm bốn phía, hai tay anh ta đặt trên bàn, cánh tay căng cứng dường như đang áp chế điều gì đó. Tôi phát hiện anh ta mang găng tay màu đỏ sậm, thoạt nhìn chất lượng làm bằng da rất tốt. Phía dưới cổ tay áo bành tô là nút tay áo sơ mi, nhìn chất liệu vải trắng đen ấy không giống hàng secondhand chút nào.

Tuyệt đối không phải học sinh nghèo, tôi yên lặng thất thần. Sau đó lại dời ánh mắt lên trên dọc theo cánh tay anh ta, cổ tay lộ ra còn trắng nõn nhẵn nhụi hơn so với tưởng tượng của tôi, màu trắng nõn này cho người ta cảm giác như anh ta chưa từng phơi ánh nắng mặt trời vậy. Tôi nhớ lại màu da của Bella, lại suy nghĩ về màu da của mình nhìn thấy trong gương, màu da của cả gia đình Cullen, đột nhiên cảm thấy làn da của Bella là khỏe mạnh nhất.

Toàn bộ người tái nhợt trên thế giới này đều tập trung ở Forks sao?

Tôi tiếp tục chép bài, giả bộ mình thật sự chăm chỉ học tập.

Tiếng mưa rơi làm tôi phân tâm, tôi hơi đau đầu, nhẫn nại không ho ra tiếng. Thuận tay vén lọn tóc dài ra sau tai, ánh mắt ngẫu nhiên liếc thấy người ngồi cùng bàn kia của mình không hề nghe giảng bài, bởi vì anh ta đang dùng một loại ánh mắt đáng sợ nhìn tôi chăm chú.

Đôi mắt màu đen lạnh như băng, chuyên chú đến đáng sợ.

Tôi không cách nào hình dung được anh ta đang nhìn cái gì, mang theo vui sướng nào đó không ai hiểu nổi, nhưng lại trộn lẫn tức giận âm u, giống như người bị chứng bệnh tâm thần phân liệt vậy.

Tròng mắt hắc ám ấy dường như không nhúc nhích, nhan sắc nồng đậm sâu hoắm như vực sâu.

Có vẻ như tinh thần anh ta không tốt lắm, hơn nữa không có một chút nhiệt hình hữu hảo nào. Có lẽ anh ta có ý kiến khi tôi ngồi chỗ này, thoạt nhìn anh ta là loại người không để ý đến sự tồn tại của người khác, xem mình là trung tâm thế giới.

Tôi không muốn chỉ liếc mắt nhìn anh ta một lần mà đã ra loại kết luận này, quá phiến diện.

Khó khăn thu lại ánh mắt của mình, ngồi chung với người cùng bàn như thế này quả thật khảo nghiệm năng lực giao tiếp mà. Tôi tiếp tục vẫn là Claire quái gở đi, không ai yêu cầu tôi tươi sáng nhiệt tình như ánh mặt trời xán lạn cả.

"Cô thích mấy kiểu tiết học như thế này à?" Đột nhiên anh ta mở miệng, thanh âm ấy cũng giống như bề ngoài xinh đẹp của anh ta vậy, không khàn khàn đặc trưng như thanh thiếu niên, từng từ đều mượt mà tiêu chuẩn, tốc độ câu chữ còn nhanh hơn cả MC.

Nhưng lại làm cho người ta không quá thoải mái, bởi vì đây không giống như câu hỏi tò mò, mà là . . . Tôi không hình dung được cảm giác quỷ dị này, càng giống như cấp trên của bạn dùng ngữ khí coi rẻ ra lệnh cho bạn.

Hy vọng đây chỉ là ảo giác thôi, có thể anh ta căng thẳng sau khi đến một nơi xa lạ thì sao? Tôi phát hiện mình vậy mà giải vây hộ anh ta, có thể do tôi thấy có một người bạn cùng bàn là một chuyện không tệ.

"Cũng tạm." Tôi hạ giọng trả lời, cây bút trên tay cũng không biết đang vẽ ngoằn nghèo gì trên vở, hy vọng thầy giáo không chú ý đến chỗ này.

Tựa hồ anh ta không quá hài lòng với câu trả lời của tôi, chẳng lẽ anh ta rất chán ghét đáp án ba phải sao? Hơn nữa, tôi phát hiện anh ta cách tôi quá gần rồi, ghế dựa sát bên cạnh tôi, hai người chúng tôi dường như ngồi sát cạnh nhau. Đây cũng không phải khoảng cách giữa hai người ngồi cùng bàn đâu chứ, hơn thế nữa còn là hai người xa lạ nữa.

Hiển nhiên bạn cùng bàn này không thấy như thế, anh ta tự nhiên nghiêng người, bàn tay mang găng tay để cạnh bàn, vào phòng học còn đeo găng tay giống như kẻ cổ quái vậy.

Tuy rằng trang phục của anh ta đều có vẻ rất cao cấp, nhưng không thể phủ nhận anh ta ăn mặc hơi dày, so với người sợ lạnh như tôi còn dày hơn. Phỏng chừng dưới lớp áo bành tô kia của anh ta không chỉ có mỗi một lớp áo, có thể còn có nhiều lớp nữa.

Có thể anh ta còn sợ lạnh hơn cả tôi thì sao, tôi lại thất thần.

"Tên?" Anh ta nhíu mày, không hề mỉm cười, hoàn toàn không có nhiệt tình nên có, chỉ mở miệng hỏi theo phép tắc.

Anh ta khiến cho tôi cảm nhận trước áp lực khi đi phỏng vấn sau khi ra ngoài xã hội, không có chút nhiệt tình dạt dào nào khi yêu cầu tự giới thiệu cả. Ngữ khí lãnh ngạnh này đanh thép mà soi mói, hơn nữa ánh mắt của anh ta không giống như bạn ngồi cùng bàn mà như cấp trên của bạn vậy.

Tôi cảm thấy mình có quyền lợi không để ý đến người bạn cùng bàn không hề thân thiện này, điều kiện tiên quyết là bạn có thể chịu được áp lực.

"Xin chào!" Thanh âm tôi nhỏ bé đến mức ngay cả bản thân đều không nghe được, tự giới thiệu lúc giữa tiết học như thế này không thích hợp chút nào. "Claire Miller." Giới thiệu xong xem như hoàn thành nhiệm vụ, tôi lập tức quay mặt đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Bên cạnh im lặng một giây, mới truyền đến giọng nói thờ ơ bình thản của người kia, "Rick Doyle.". Nghe giống như đang nói một cái tên không quan trọng vậy, nếu không phải thanh âm của anh ta hoa lệ như nhung tơ thì khẳng định đây là một lần tự giới thiệu thất bại.

Giống như không có gì phải làm tiếp theo, tôi sờ sờ móng tay của mình, vẫn nhiệt độ lạnh lẽo như thế. Cơn mưa của trấn Forks căn bản không hề dừng lại như mong muốn, bổ nhào vào song cửa sổ cùng với nhiệt độ mùa đông.

Tôi cảm thấy vị học sinh chuyển trường này cách tôi quá gần rồi, mất tự nhiên nhích nhích ghế ngồi, muốn xích lại gần bên phía cửa sổ hơn. Thì một bàn tay ngang qua bả vai tôi, bắt lấy lưng ghế, ngăn cản động tác của tôi.

Tôi không nói gì nhìn bao tay da màu đỏ trên lưng ghế, giật giật miệng, cuối cùng vẫn nhịn xuống, ngồi tại chỗ. Bây giờ đang trong tiết học, tôi thật sự không muốn ảnh hưởng tồi tệ này tiếp tục nữa.

Người tên Rick này rất tự nhiên thu tay lại, đối với anh ta mà nói thì động tác vừa rồi hoàn toàn không đáng giá nhắc đến, cũng không cảm thấy nó gây phiền nhiễu cho người khác.

Tôi quyết định vẫn nên học cho tốt thôi, mặc kệ tên kia đi. Thả xuống lọn tóc dài sau tai, che khuất gương mặt, cúi đầu bắt đầu chép bài.

Anh ta không hề lấy ra tập sách hay bút viết nào, tựa hồ mục đích đi học duy nhất là đến đây đánh giá bạn cùng bàn của anh ta. Cho dù tôi dùng mái tóc dài để ngăn cách ánh mắt của anh ta nhưng cũng có thể cảm nhận cái nhìn chăm chú này.

Tôi nhìn nét bút nghệch ngoạc của mình, anh ta nhìn tôi, rất nhiều bạn học khác tò mò nhìn anh ta, thầy giáo thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn qua với một ánh mắt nghiêm khắc.

Đúng là một tiết học hòa thuận trôi chảy mà, tôi nuốt xuống đau đớn của cơn ho khan, cực kỳ chờ mong tiếng chuông tan học vang lên.

Không có khả năng bạn ngồi cùng bàn mỗi tiết đều quái dị như thế, tôi đã bắt đầu hy vọng nhìn thấy bạn ngồi cùng bàn của tiết tiếp theo rồi.

Thời gian trở lên hỗn loạn và khó chịu, đến nỗi tôi phải cho rằng có khi tốc độ của nó đã rơi rớt ngoài đường rồi cũng nên, thật sự quá mức chậm chạp rồi. Khi tôi nghe thấy tiếng chuông, thân thể đã theo phản xạ mà đứng lên, là người đầu tiên thu dọn tập sách nhanh nhất lớp, lập tức bước ra ngoài.

Tôi gấp không chờ nổi mà muốn thoát khỏi áp lực mà người bạn cùng bàn mới này mang đến cho tôi, đúng vậy, không biết vì sao khi anh ta ngồi bên người tôi, tôi lại có một cảm giác khẩn trương quái dị.

Chuyện này trước nay chưa từng có, không phải cảnh cáo lạnh băng mà gia đình Cullen mang đến cho tôi trước đây, cũng không phải trốn tránh đau đớn khi gặp được nguy hiểm, mà là một cảm giác buồn bực lo âu. Có thể do anh ta quá mức cường thế tự cho là đúng, tôi không quen ở chung với loại người như vậy, tôi kết luận như thế.

Tiết học tiếp theo của tôi ở dãy thứ 4, là tiết chính trị của thầy Jefferson, thấy ấy thân thiện hơn thầy giáo tiếng Anh rất nhiều.

Bước chân của tôi nhanh hơn bình thường, nhưng tôi nhanh chóng phát hiện điều không phù hợp, bởi vì tôi quá khiến mọi người chú ý. Chuyện này không có khả năng, tôi nghĩ học sinh của trường Forks này vốn đã quen nhìn bộ dáng âm trầm của tôi rồi, sẽ không phân thêm bất kỳ lực chú ý nào đến người tôi nữa chứ.

Tôi thấy bọn họ chỉ trỏ sau lưng tôi, học sinh nữ càng hưng phấn hơn. Tôi có dự cảm không hay quay đầu lại, nhìn thấy bạn cùng bàn mới của tôi kia đang đi theo sau lưng tôi, anh ta không hề có sự quan tâm dư thừa nào đối với việc mình đã tạo ra náo động này, vẻ ngoài xinh đẹp như thiên sứ, cũng không làm cho anh ta trông thân thiện hơn, một nụ cười đều keo kiệt lộ ra ngoài.

Anh ta nhìn thấy tôi quay đầu lại, rốt cuộc lạnh lùng nhếch lên khóe miệng, lộ ra nụ cười tuyệt đối không thể gọi là thân thiện. Biểu cảm đó càng giống như châm chọc lạnh lùng hơn.

Chỉ mong đây là ảo giác, tôi không muốn nghĩ người bạn học mới tới này thành phần tử xã hội đen bất lương, tuy rằng anh ta thoạt nhìn rất khó ở chung cũng như rất không bình thường. Tôi lập tức quay đầu lại, giả bộ không nhìn thấy anh ta, bước nhanh về phía lớp học phía trước. Nhưng tiếng bước chân đằng sau lưng đang nói cho tôi biết anh ta đang đi theo tôi.

Có thể anh ta cần giúp đỡ? Không biết lớp học của mình ở nơi nào? Cho nên mới đi theo tôi nhỉ?

Tôi cố gắng nghĩ theo con đường bình thường, bởi vì . . . Tôi thật sự không muốn hình dung tình huống hiện tại của chúng tôi, bất luận tôi đi nhanh như thế nào, anh ta cũng có thể thoái mái mà bám theo. Cũng không vượt qua tôi, chỉ mãi ở sau lưng tôi thôi, tôi chạy như điên về hướng nào, anh ta sẽ chạy về hướng đó.

Đây là tình huống gì chứ? Sư tử đuổi theo linh dương à?

Anh ta làm tôi cảm thấy nguy cơ chưa từng có từ trước đến nay, sau tin đồn tôi trở thành người con nuôi thứ sáu của gia đình Cullen thì tôi sẽ lại lên đầu đề báo trường mất. Người không biết còn tưởng rằng học sinh chuyển trường này có cừa oán với tôi, đến đây để đòi nợ.

Khó khăn lắm mới nhìn thấy phòng học của lớp chính trị, tôi nhanh chóng vọt vào trong, tìm thấy chỗ ngồi của mình.Tiết học này cũng không hề có chỗ trống, người ngồi cùng bàn với tôi là Angela.

Trước đây tôi đã từng đứn ngoài cửa sổ nhà cậu ấy, khi đó tôi còn chìm trong suy nghĩ không biết thế giới này có phải hiện thực hay không. Cho nên tôi cầm tảng đá thử đập ngón tay mình, khi đó Angela đang ôm đồ chơi của cậu ấy, đứng bên trong cửa sổ nhìn thấy tôi, kết quả cậu ấy bị dọa khóc. Từ nay về sau, tôi trở thành một trong những bóng ma thời thơ ấu của cậu ấy.

Cho dù khi Angela lớn lên, cậu ấy vẫn còn sợ hãi tôi, trở thành bàn ngồi cùng bàn với tôi khiến cậu ấy có áp lực rất lớn.

Angela ngồi vào chỗ ngồi trước tôi, tôi bước qua, cậu ấy miễn cưỡng chào tôi. Tôi nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc thoát khỏi học sinh chuyển trường với tính cách đáng sợ kia rồi .

Tôi ngồi xuống, vừa muốn lấy ra sách giáo khoa của tiết học này, thì anh ta xuất hiện ở cửa lớp. Hiệu ứng gấy ra không hề nhẹ, trong phòng học còn có vài học sinh vẫn còn chưa gặp qua anh ta, đều kinh ngạc khi có một người như thế này tồn tại.

Bề ngoài và bộ trang phục sang trọng anh ta đang mặc quả thật có thể mang đến hiệu quả oanh động này. Rich Dolye xuất hiện, giống như minh tinh Hollywood chui ra từ màn hình ti vi.

Bạn thậm chí không thể không thừa nhận, anh ta còn xinh đẹp hơn bất cứ người con nuôi nào của gia đình Cullen.

Không nghĩ tới lại có người xinh đẹp hơn cả gia đình Cullen xuất hiện, mọi người đều không thể tin nổi. Tôi nhìn thấy anh ta đi đến trước mặt mình, tôi ngốc nghếch ngẩng đầu nhìn anh ta, không biết vì sao không bị ảnh hưởng bởi bề ngoài đó, thật giống như tôi đã sớm chết lặng với nhan sắc đó rồi. Thứ tôi nhìn thấy chính là tính cách nóng nảy không hiện rõ của anh ta, cách ánh mắt anh ta nhìn thế giới là sự lãnh khốc không có độ ấm nào.

Hơn nữa, ánh mắt anh ta nhìn tôi chăm chú khác với cách anh ta nhìn những người khác, khiến cho tôi sợ hãi.

Tôi không quen anh ta, cho nên thái độ anh ta đối với tôi không hề bình thường chút nào.

"Có thể cho tôi vị trí ngồi này không?" Ngữ khí anh ta rất bình tĩnh, bộ dáng nói chuyện với Angela hoàn toàn không phải vẻ hòa nhã đặt câu hỏi, mà là đang thuật lại một sự thật.

Angela ngẩn người, cậu ấy mất tự nhiên đẩy đẩy kính mắt, kinh ngạc trước yêu cầu của anh ta. "Đương . . . Đương nhiên, nếu như anh cần." Angela vốn đang định nói điều gì đó, kết quả vị học sinh chuyển trường kia âm trầm liếc nhìn cậu ấy một cái, cậu ấy lập tức im bặt. Luống cuống tay chân thu dọn sách vở rồi đứng lên, sau đó ôm sách giáo khoa của cậu ấy chạy trối chết rời đi chỗ ngồi của mình.

Ban nãy có chắc không phải bắt buộc không đấy? Ánh mắt 'không nhường chỗ là giết ngay' ấy rất đáng sợ, thật sự không phải là uy hiếp sao?

Tôi nhìn thấy anh ta dùng lực kéo ghế ngồi ra, chân ghế dựa ma sát với mặt đất gây ra tiếng động rất chói tai, hắn ngồi xuống cạnh tôi. Tôi rốt cuộc nhịn không được nữa che miệng ho khan, di chứng cảm lạnh thật sự phiền phức, khi căng thẳng liền không thể khống chế nổi.

"Cô nên đi khám bác sĩ, Claire."

Một bàn tay túm lấy cánh tay tôi, dừng sức lực không thể chống cự xoay tôi lại đối mặt với anh ta, tôi không hiểu nổi nhìn gương mặt tức giận của người xa lạ này. Người không biết còn tưởng rằng tôi là người thân của anh ta chỉ có trời mới biết hôm nay là ngày đầu tiên tôi gặp anh chàng Rick này.

Mặt đỏ bừng do ho khù khụ, tôi dùng sức muốn giãy khỏi tay anh ta, nổi giận. Người này cũng quá vô lễ rồi, tôi thật muốn đập thẳng cuốn sách vào khuôn mặt hoàn mỹ đến mức kinh khủng kia của anh ta.

Thầy giáo kịp lúc bước vào lớp học, tôi đành phải nuốt lại câu nói trách cứ sắp buột ra khỏi miệng. Quyết định thời gian sau này, sẽ hoàn toàn làm ngơ vị học sinh có đầu óc không bình thường này.

Cố gắng xích ghế dựa ra xa một chút, cảnh giác nhìn Rick Doyle. Hắn âm trầm nhìn động tác của tôi, tôi xoay mặt sang phía khác, khó có thể chịu được ánh mắt chăm chú, mãnh liệt như thủy triều của người bên cạnh.

Suốt một tiết học, tôi dường như không rõ ràng mình nghe giảng được gì.

Có rất nhiều người cố ý quay đầu lại, giả bộ bút của mình rớt, mỏi cổ . . . đủ loại phương thức để liếc nhìn bàn chúng tôi.

Điều không thể tin nổi là, người bạn cùng bàn mới này của tôi hoàn toàn không quan tâm những ánh mắt này, thật giống như đối với anh ta mà nói thì được người chú ý là chuyện đương nhiên.

Hơn nữa, ánh mắt anh ta nhìn những người khác, làm cho tôi rất không thoải mái, đó cũng không phải sự lạnh lùng bình thường mà là coi rẻ?

Hẳn là tôi nhìn nhầm rồi, khó chịu day day trán, ngón tay lạnh băng làm tôi thanh tỉnh một chút. Trừ phi là kẻ bị bệnh thần kinh, bằng không, không có ai hơi tí là lại kinh thường người khác như thế cả.

Chưa có một ngày nào tôi hy vọng tiếng chuông tan học vang lên như thế.

Khi thầy giáo giảng bài, tôi nghe thấy tên bên cạnh nhịn không được cười lạnh một tiếng.

Tôi nói cho chính mình chỉ là nghe nhầm thôi, người như thế này cũng không dễ gần chút nào, tôi thở dài.

Khi nghĩ rằng mình đã thoát khỏi phiền toái này thì tôi đã đi đến phòng học tiếp theo. Sau đó tô lại bị vây xem mà trước nay chưa từng có, bởi vì Rick Doyle vẫn còn đi theo sau tôi.

Chẵng lẽ thời khóa biểu của anh ta giống tôi y đúc sao? Sự trùng hợp đáng sợ đó ít khi xảy ra lắm.

Tôi miễn cưỡng quay đầu lại đối mặt với anh ta, "Mr . . . Doyle." Xưng hô này không hề thân thiện, ít nhất cũng không hề xem người ta như bạn cùng trường chút nào.

"Rick." Anh ta đương nhiên giúp tôi sửa đúng.

Gọi như thế cũng qua thân thiết rồi. Nhưng anh ta thoạt nhìn cũng không phải kiểu người nhiệt tình như Eric, anh ta chỉ biết bám đuôi tôi mà thôi.

"Rick." Tôi có chút khó khăn gọi tên anh ta.

Vấn đề là anh ta căn bản không hề thích tên này, phản ứng đầu tiên sau khi tôi gọi tên anh ta là không phản ứng gì cả, giống như tôi đã gọi sai người vậy.

"Xin hỏi anh có vấn đề gì cần tôi giúp phải không?" Chẳng có ai mãi bám đuôi người khác như thế, ngay cả khi học cùng phòng học cũng không phải bám dính như thế. Tôi rất muốn thoát khỏi theo dõi của anh ta, nếu như không phải đang ở trong trường học thì tôi cứ nghĩ mình đã gặp phải tên biến thái cuồng theo dõi rồi.

"Cô cảm thấy bản thân có thể giúp đỡ tôi được cái gì chứ?" Rick mỉm cười, anh ta tiến đến gần tôi, tay đặt trong túi quần, cúi người mặt đối mặt với tôi.

Nụ cười bao hàm ác ý, lời nói lại nhẹ nhàng như thở dài.

Vẻ tuấn mỹ của anh ta chỉ tăng khả năng thuyết phục sự áp bách lãnh khốc của anh ta.

Nếu không phải trong đầu tôi không hề có trí nhớ của người này, tôi đều nghĩ có phải trước đây mình đã đắc tội anh ta rồi.

Không chống đỡ nổi áp lực tà ác này, mặt tôi trắng bệch lui vài bước về sau, sau đó không nói lời nào xoay người rời đi. Có phải tên này đã muốn gây chuyện ngay ngày đầu tiên đến trường, sau đó tôi biến thành mục tiêu bắt nạt của anh ta?

Cho nên, một tiết tiếp theo này, anh ta vẫn ngồi cùng bàn tôi.

Đột nhiên tôi rất muốn xin nghĩ phép, đây quả thật là ác mộng mà.

Bạn vĩnh viễn không thể tưởng tượng được bên người ngồi mãi một người, vẫn là một anh chàng nhìn bạn như hổ rình mồi suốt bốn tiết.

Khi tôi khó khăn lắm đợi được đến thời gian cơm trưa, cảm thấy chính mình đều sắp kiệt sức rồi.

Tôi đi về hướng canteen, Rick vẫn đi theo sau tôi. Một nhóm đông bạn học đi theo sau lưng Rick, tất cả mọi người đều muốn dùng bữa.

Chậm rãi đến mức khiến người ta khiếp sợ, khiến tôi cực kỳ áp lực.

Khi tôi nhìn thấy mấy người Edward bọn họ, tôi dường như chạy trối chết về phía họ.

"Oh, baby, sắc mặt cậu không được tốt lắm." Alice dễ dàng ôm lấy tôi, nếu không phải sợ mọi người chú ý, cậu ấy có thể tung tôi lên không trung rồi lại đỡ được tôi.

Tôi nhìn thấy Rick dừng lại bước chân sau lưng tôi, anh ta cũng không bước tiếp, chỉ đứng đó nhìn gia đình Cullen.

Edward nhìn về phía anh ta, cơn tức giận dường như lao ra khỏi hốc mắt. Emmett vươn tay ngăn lại anh ấy, kéo Edward đi. Tôi phát hiện bầu không khí có gì đó là lạ, Alice đã kéo tay tôi đi mất.

Tôi nhìn thấy chị Bella ở canteen, có vẻ như chị ấy đã làm quen được với bạn bè mới. Bàn giữa hai chúng tôi hơi xa nhau, tôi chỉ có thể phất tay chào chị từ bàn nhà Cullen.

Bella cười cười với tôi, chị ấy rất chú ý đến bàn chúng tôi, thường xuyên nhìn qua.

"Đó là người thân mà em nói à?" Emmett gõ gõ bàn, anh ấy hoàn toàn không có hứng thú nào với thức ăn trong đĩa mình.

"Chị ấy là chị họ em." Lớn hơn tôi ba tháng, mỗi lần nhớ đến Bella là chị họ tôi, đêu có chút không được tự nhiên, chị ấy mới mười bảy tuổi, quá nhỏ đối với tôi.

"Con gái của cảnh sát Charles." Alice nhét thức ăn của mình vào đĩa tôi, hôm nay cậu ấy vẫn nhiệt tình như mọi ngày, tuy nhiên thỉnh thoảng sẽ chú ý đến Jasper.

Mỗi lần anh Jasper ngồi trong canteen, tất cả mọi người đều lo lắng anh ấy không khống chế nổi mình, biến tất cả con người trong canteen thành thức ăn.

Rosalie không nói lời nào, chị ấy cầm một quả táo trong tay, ngón tay linh hoạt dễ dàng chuyển động nó. Chị ấy vẫn kiều diễm động lòng người như trước, đôi môi no đủ với sắc đỏ còn thuần khiết hơn quả táo trong tay chị. Tôi phát giác ánh mắt chị nhìn tôi không giống như mọi khi, đó là do dự, chị có chuyện cần phải nói với tôi sao?

Edward cũng như thế, anh ấy giống như bị bệnh đau nửa đầu, nét mệt mỏi hiển hiện rõ trên gương mặt anh ây, trạng thái như tinh thần cạn kiệt vậy.

Bộ dáng như không còn thú vui nào trên đời này của anh ấy cũng không bình thường, ít nhất tôi chưa từng thấy qua dáng vẻ ấy.

Chỉ có Alice vẫn còn bình thường, bởi vì ngay cả anh Emmett cũng lãnh nghiêm mặt, tôi nhận ra ánh mắt anh ấy không ở chỗ chúng tôi. Tôi nhìn theo tầm mắt anh, phát hiện đích đến là Rick Doyle, anh ta một mình ngồi một bàn. Không ai ngồi chung với anh ta cả, tôi cảm thấy điều này cũng nằm trong dự kiến, tên này thật sự không hề thân thiện chút nào.

Tôi chú ý đến có tám phần ánh mắt trong canteen này đều rơi xuống trên người anh ta.

Một loại mị lực tái nhợt đến mức bệnh trạng, anh ta dường như dễ dàng tách biệt mình với mọi người, không ai dám lại gần anh ta cả.

"Tên đó có chút không bình thường." Tôi giống như cầu cứu nhìn về phía bọn Edward, "Anh ta đi theo em mấy tiết liền, không biết có mục đích gì."

Alice cười rộ lên, nụ cười của cậu ấy có ma lực có thể làm người khuynh đảo. "Có lẽ anh ta nhất kiến chung tình với cậu đấy, Claire, cậu cũng có bạn trai theo đuổi rồi."

"Alice!" Edward thấp giọng gọi cậu ấy một tiếng, khẩu khí không hề hiền lành, sự nôn nóng trên người anh còn hỏng bét hơn cả buổi sáng.

Jasper nhìn về phía Edward, hé miệng lộ ra răng nanh, ai có địch ý với Alice sẽ làm anh ta phát điên. Đặc biệt vào thời điểm anh ấy đè nén dục vọng muốn ăn của mình, thì thái độ của Edward chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu.

Tôi cảm thấy lời vui đùa của Alice không có gì đáng cười, chuyển ánh mắt về phía bạn cùng bàn mới bên kia. Hai tay anh ta vẫn mang bao tay đặt trong túi quần không rút ra, không ai càng kỳ quái hơn người đó cả. Thức ăn trên bàn giống như đồ trang trí vậy, anh ta chán ghét nhìn đồ vật trên đĩa mình, biểu hiện khó chịu như bị vây trong đống rác đối với hoàn cảnh xung quanh.

Giống như vị thần sạch sẽ mới bước xuống từ điện thờ vậy, không có người hầu ở sau lưng hầu hạ thì anh ta không thích ứng được.

Anh ta mẫn cảm chú ý đến ánh mắt quan sát của tôi, giương mắt bắt lấy ánh mắt chật vật không kịp tránh đi của tôi. Tôi tinh tường phát hiện ra có sự tham lam nào đó trong đáy mắt anh ta, còn có đắc ý, giống như việc tôi nhìn lén anh ta đã làm anh ta thỏa mãn vậy.

Tôi cúi đầu, vươn tay xé ổ bánh mì. Trong đầu như hiện lên cái gì đó, rất quen thuộc nhưng lại nhanh chóng biến mất.

Làn da tái nhợt, chán ghét thức ăn trong đĩa, xinh đẹp đến kinh dị.

"Anh ta không phải ma cà rồng đấy chứ?" Tôi tràn ngập hoài nghi thấp giọng hỏi, đối với vấn đề này thì tôi nghĩ gia đình Cullen là có quyền lên tiếng nhất.

Bàn ăn lập tức im bặt, Emmett nhất thời mất khống chế gõ mạnh vào bàn, một góc bàn bị anh ấy gõ xuống đất, anh lập tức bắt lấy mảnh gỗ đó rồi bóp nát nó thành tro.

"Không, anh ta là con người, Claire." Alice lập tức định thần lại, cậu ấy vội vàng 'chạy chữa', còn nghiêm túc cường điệu.

"Ma cà rồng không nhiều như thế, không phải em muốn gặp là gặp ngay được." Rosalie trầm tư một hồi, chị ấy nhìn Alice đầy ẩn ý mới chậm rãi nói.

Edward quét mắt nhìn chị, giống như Rosalie vậy mà nói ra những lời này là không có khả năng.

"Được rồi, con người." Emmett không hề cười, cũng không biết anh ấy đang nói ai, "Con người, ha!"

Jasper cảnh giác nhìn Edward , sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, dáng vẻ như có thể lao ra ngoài ngăn cản bạo động xảy ra bất cứ lúc nào.

Tôi nhét mẩu bánh mì vào miệng, bầu không khí này rất áp lực, rốt cuộc gia đình Cullen đã xảy ra chuyện gì vậy, bọn họ đang bất hòa sao?

So với chuyện vì sao Edward phản ứng như vậy thì chuyện của Rick chẳng hề quan trọng chút nào. Hơn nữa, tô đã đạt được khẳng định của họ, cũng là, Rick Doyle ở ngay bên cạnh mà tôi không hề có một chút phản ứng nào. Carlisle đã nói cơ thể tôi bài xích sự tiếp cận của ma cà rồng, cho nên anh ta chỉ là một con người kỳ quái mà thôi.

Tôi lại nhìn về phía anh ta, phát hiện người vốn ngồi ở chỗ đó đã biến đi đâu mất, chỉ có chiếc ghế dựa bị đẩy ra thể hiện rằng có người từng ngồi đây.

Thân thể đột nhiên buông lỏng, cả người buồn bã mất mát, tôi vậy mà phản ứng lớn như thế khi thấy người này đi mất.

Đợi đến buổi chiều đi học, chủ đề bàn tán đã thay đổi từ học sinh chuyển trường Isabella đến học sinh chuyển trường Rick Doyle. Tôi còn nghe thấy tên mình trộn lẫn vào trong đấy, chỉ có thể giả bộ không nghe thấy gì, bước qua.

Cuối cùng cũng biết vì sao Edward khó chịu như thế rồi, tôi chỉ nghe được vài câu xì xào bàn tán thôi đã thấy khó chịu rồi, đừng nói anh ấy suốt ngày phải đối mặt với một đống lời lải nhải không thể ngăn cản trong đầu người khác.

Cho đến khi tôi đến phòng học, ngồi vào chỗ của mình, tốt lắm, cuối cùng không có người bám đuôi nữa rồi.

Tôi lấy ra sách giáo khoa, mệt mỏi dụi dụi mắt, buổi sáng nay quá mệt mỏi rồi, giờ tôi không còn sức lực nữa. Giáo viên vẫn chưa vào lớp, tôi dựng thẳng sách lên, chôn đầu giữa hai cánh tay, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc.

Tiếng mưa rơi biến thành khúc hát ru của tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, mơ mơ màng màng ngủ mấ.

Sau đó, có người nào đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi. Tôi lập tức ngửi được mùi hương quen thuộc này, không biết là loại nước hoa nào, tôi phát điên vò đầu, điều này như làm tôi biến thành một bà điên.

Rick Doyle —— lại ngồi bên cạnh tôi rồi.

Chẳng lẽ anh ta là bạn cùng bàn với tôi mỗi một tiết học như thế này sao?

"Hi, Claire." Không biết anh ta uống lộn thuốc nào, thái độ hắc ám thô bạo buổi sáng đã biến mất, khuôn mặt hòa ái hơn nhiều, đôi mắt dịu dàng làm cho người khác nhớ đến ánh sáng mờ ảo nơi rừng sâu.

Tôi không tin nổi xoay người lại, tay vẫn còn vò tóc, khóe miệng giật giật nhìn anh ta.

Chúng tôi im lặng đối diện nhau ba giây, tôi mới ngồi thẳng lên, xấu hổ dùng tay cố gắng vuốt thẳng tóc, tóc phủ lên hai má đỏ lựng vì xấu hổ của mình.

Tôi ừm ừm hai tiếng, thái độ nho nhã lễ độ này thật sự rất có lực sát thương. "Hi, Rick." Đây mới là không khí bình thường giữa đồng học chứ, dù tôi không quen cho lắm.

Anh ta nghiêng đầu, ngồi cũng không còn thẳng tắp như vậy, so với sáng nay, anh ta thoải mái tự nhiên hơn.

Cho nên đây mới là trạng thái bình thường của anh ta à?

"Cô rất thích Forks sao?" Anh ta di chuyển ánh mắt chuyên chú quá mức của mình ra ngoài cửa sổ, ở bên ngoài đó là khu rừng rộng đắm mình trong mưa.

Đây là đang tìm đề tài trò chuyện sao? Tôi nghĩ nghĩ, cũng không nghĩ ra được đề tài nào tốt hơn, đành phải trả lời theo câu hỏi anh ta: "Đây là nhà của tôi, ai cũng nhiệt tình yêu thương quê nhà mình cả."

"Cái này cũng không nhất định." Nụ cười lạnh quen thuộc, anh ta không hề cảm thấy cách nói chuyện của mình có đôi khi rất tệ hại. "Ẩm ướt, rét lạnh, không có gì hay, phải nhiệt tình yêu thương nơi như thế này cũng không dễ dàng chút nào."

"Vậy anh đến đây làm gì chứ?" Tôi lại muốn đập sách lên mặt anh ta rồi, cơn tức trỗi dậy muốn lập tức ném anh ta ra khỏi lớp học, mục tiêu trò chuyện của người này là làm người khác tức chết phải không?

Tôi nghĩ rằng sau đó anh ta sẽ nói những lời làm ô nhiễm tai người khác, nhưng Rick lại nhìn tôi, đôi con ngươi đen bóng, tôi đã quen thuộc tất cả màu sắc đôi mắt ở đây, luôn cảm thấy màu sắc mắt anh ta quá mức hiếm thấy mất tự nhiên.

Tôi nghe thấy tiếng hít sâu một hơi, bả vai đó lại nhúc nhích, tôi không biết anh ta đang trải qua quá trình tâm lý gì. Anh ta nâng cằm lên, đường cong duyên dáng này khiến người ta tò mò không biết Thượng Đế đã tốn bao nhiêu tâm tư trên người thanh niên này.

Anh ta thấp giọng nói nhỏ: "Gặp gỡ tình yêu."

Nếu không phải tôi nghe nhầm thì anh ta đang thẹn thùng sao?

"Gặp gỡ tình yêu?" Tôi lặp lại câu nói đó, trong lúc nhất thời không thể hiểu nổi.

Tay anh ta đặt trên đùi, gắt gao nắm chặt.

Tôi cúi đầu đọc sách, ý cười bị tôi ẩn nhẫn trong miệng. Muốn bật cười dù cảm thấy có lỗi, nhưng vẻ mặt anh ta lại cực kỳ nghiêm túc khi nói ra những lời này.

Khụ, rất đáng yêu.

Ấn tượng đối với bạn học mới của tôi thay đổi tốt lên một chút.

Đợi cho đến khi tan học, anh ta cũng không tiếp tục đi theo tôi, mà là cực kỳ lưu loát lập tức chạy mất. Tôi hô lên một tiếng bye với bóng lưng đấy, anh ta không quay đầu, vừa đi vừa vẫy tay.

Tôi cảm thấy buổi học tập ngày hôm nay thật sự là lên xuống phập phồng, đi đến bãi đỗ xe, không thấy chị Bella đâu. Không khí mát lạnh ướt át làm cả người tôi run lên, một chiếc xe Ferrari đỏ chậm rãi đi qua bên người tôi, tôi nhìn thấy cửa kính xe mở ra, Rick quay đầu nhìn tôi.

Khuôn mặt tươi cười của tôi hơi cứng nhắc lại, gương mặt trắng nhợt của anh ta trở nên hư ảo thấy không rõ hình dáng, không có một chút chân thật mà con người nên có.

Đợi cho đến khi chiếc xe kia chạy khuất xa dần trước mặt tôi, tôi mới nhớ ra, đó không phải là chiếc xe suýt nữa tông nát tôi hồi sáng nay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.