Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 3: Đám người đi ngang qua ấy




Loại cảm giác quỷ dị này tự nhiên làm tôi không mở cửa xe, muốn chờ đợi đối phương xuất hiện trước. Đây cũng chỉ là một loại tự mình bảo hộ, rất nhiều thời điểm tôi đều có vẻ quá mức im lặng nội hướng, không có dư thừa lòng đồng cảm, cũng không nhiệt tình tươi sáng. Tính cách đặc trưng của các thiếu nữ nước Mỹ hoàn toàn không thích hợp tôi, cho dù có lớp da của tuổi trẻ cũng không thay đổi được linh hồn trưởng thành thành thục.

Charles có chút buồn bực đối với tính cách này của tôi, cậu vẫn hy vọng tôi ở trấn nhỏ này có thể kết giao được nhiều bạn bè, có thể tham gia nhiều vũ hội , mà không phải luôn luôn chôn mình nghe nhạc đọc sách viết chữ trong căn phòng của của Jason và Emma, tôi thật có lỗi đã làm cậu thất vọng.

Hoạt động lớn trong mỗi năm của tôi là ba tháng nghỉ hè hằng năm, kéo theo rương hành lý thực hiện chuyến du lịch một người. Charles đối với loại mạo hiểm một thân một mình này rất không đồng ý, nhưng là cậu không có thời gian đồng hành cùng tôi, cũng không thể thay đổi ý định của tôi. Hơn nữa mùa hè là quãng thời gian mà Charles mong chờ nhất, bởi vì con gái duy nhất của cậu sẽ quay lại nơi đây làm bạn với ông một tháng hè, đương nhiên bắt đầu từ năm ngoái, thiếu nữ trưởng thành - Bella cuối cùng không thể chịu nổi thời tiết âm trầm của Forks, mà quyết định làm cho Charles đến California thăm mình.

Isabella, mỗi lần gọi chị như vậy, tôi có thể nhìn thấy sự mất tự nhiên ánh lên trong đôi mắt to tròn rám nắng ấy, chị họ vốn không thích mọi người gọi tên đầy đủ của chị, sau đó nhạy cảm mà sửa đổi cách gọi này. Hằng năm tôi có thể nhìn thấy chị một lần, chị ấy mà mẹ mình hoàn toàn không có nét giống nhau. Sự mẫn tuệ, sâu sắc xinh đẹp của chị ấy giống người cha nội tâm phong phú của mình hơn.

Chiếc xe V12 Vanquish kia thờ ơ mà đứng lặng tại trong màn mưa bụi, tôi cảm thấy tôi đã cho chủ xe đủ thời gian để mở cửa xe đi xuống. Vị trí của chúng tôi trùng hợp đối diện nhau, ở giữa là con đường lầy lội, thảm cỏ đều bị nghiền ép dưới bánh xe.

Bầu trời đổ mưa mát rượi đến mức lạnh như băng dường như chẳng muốn ngừng lại, hơi ẩm hình thành từ Thái Bình Dương được giữ lại tại dãy núi Olympic, hình thành các loại mưa liên miên không ngừng.

Hành động của tôi như bị dừng lại giống như hơi ẩm ấy, đối mặt với chướng ngại vật, do dự không biết có nên xuống xe hay không. Bãi đỗ xe tựa như phiến không gian hoang vắng mà mờ tối, tôi cảm thấy như hai chiếc xe đang giằng co nhau, điều này khiến tôi cáng không muốn xuống xe trước, dù sao cách giờ vào học còn có một khoảng thời gian, đến lớp học sớm tôi cũng không có việc gì làm.

Đột nhiên cánh cửa xe đối diện mở, tôi nhìn thấy trong màn mưa bụi ấy, một cô gái nhỏ xinh bước đến, quần bò xanh lam cùng duy nhất một chiếc áo sơ mi dài tay, mưa nháy mắt làm ướt trang phục mỏng manh của cô, mái tóc ngắn đen mượt rối bời mà cứng cỏi tỏa khắp các phương. Đôi mắt bị làn mưa che mờ, tôi mơ hồ nhận thấy đó là một cô gái nước Mỹ bình thường.

Cánh cửa xe bên kia rất nhanh cũng mở ra, một thân ảnh thon dài khoác áo tây trang ngắn bước ra, động tác tao nhã lịch sự. Anh ta tự nhiên mở ô che cho cô gái, cùng cô ấy đứng một chỗ, mái tóc vàng sáng bóng mềm mại giữa khung cảnh tối tăm.

Hai người họ trầm mặc mà nhẹ nhàng xuyên qua màn mưa trước mũi xe của tôi, tôi quay đầu lại nhìn bọn họ ngoài cửa sổ, mới phát hiện ra hai người này có bề ngoài đẹp đến không thể tin, cùng người bình thường hoàn toàn trái ngược. Tôi có loại cảm giác không rõ ràng lắm, làn da của họ tái nhợt không chút tỳ vết, không hiện lên sức sống, loại xinh đẹp này giống như xe của họ, trong vòng ba giây chinh phục tất cả học sinh trong ngôi trường này.

Người thanh niên tóc vàng tựa hồ là cảm nhận được ánh mắt tôi, nhạy cảm quay đầu liếc mắt nhìn tôi, bên trong đôi mắt vàng nhạt ấy có thứ gì đó nứt toác mà ra, khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh dần xuất hiện cảm xúc làm cho người khác sợ hãi nổi da gà.

Cô gái tóc đen bên cạnh nhanh chóng phát hiện cảm xúc biến hóa của người thanh niên, cô nhẹ giọng gọi anh ta, trên khuôn mặt người thanh niên ấy xuất hiện một tia phiền muộn, sau đó không quay đầu cầm ô rời đi.

Thân thể của tôi cứng nhắc nhìn theo bóng dáng bọn họ mờ dần trong mưa, có chút sợ hãi liếc nhìn về chiếc xe kia, lại hoảng hốt phát hiện trên xe lại xuống thêm một người nữa. Anh ta không mặc áo mưa cũng không che ô, mái tóc vàng đồng dần gần kề màu nâu, gương mặt điển trai lạnh lùng cứng cáp như băng đá đến độ không giống như là vẻ mặt mà con người nên có.

Vẻ bề ngoài rất trẻ tuổi, tôi đã quen thanh thiếu niên nơi đây trưởng thành sớm, tôi đoán anh ta cũng tầm mười sáu mười bảy tuổi. Nhưng là từ khí chất, động tác của một người có thể biểu lộ những gì đã trải qua, loại lạnh lùng đến đáng sợ này tôi cảm thấy không có một người trẻ tuổi nào có thể có được.

Hướng nội và thờ ơ xem nhẹ, căn bản không cùng một dạng.

Anh ta hoàn toàn không có chú ý đến chiếc xe Ford của tôi, nhanh chóng theo sát hướng đi của hai người hồi nãy. Tôi phát hiện hướng bọn họ đi đến là tòa nhà thứ nhất của trường học, là văn phòng hành chính. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bọn họ ở trường học trước đây, nếu không phải đi lạc đến hỏi đường, thì có lẽ là học sinh mới đến báo danh, mặc dù nơi này đã rất lâu không có học sinh chuyển trường từ bên ngoài đến.

Từ trên xe bước xuống, phát hiện chân mình có chút mềm, tôi mới giật mình phát giác ra vừa rồi bản thân vậy mà sợ hãi.

Sợ hãi ba người kia, không phải tán thưởng bề ngoài của họ, mà là theo bản năng cảm thấy run rẩy. Giống như tại rừng rậm gặp được một con gấu chó, bản năng khắc chế sẽ làm cả người bạn đều bị bao phủ trong cảm giác sợ hãi.

Nhưng là khi hồi tưởng lại không biết mình đang sợ hãi điều gì, cảm giác này thật sự tồi tệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.