Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 11: Cháu nằm mơ thấy




Carlisle và Edward đứng ở cửa, mưa nhỏ dần, dòng nước theo cửa sổ thủy tinh rơi xuống mặt đất làm cho căn nhà trở lên trong suốt rộng lớn. Nhưng âm u vẫn còn đó, đằng sau mây đen là hoàng hôn nặng nề, đêm đen sắp kéo đến.

"Bác nghĩ, chúng ta có thể cùng nhau chuyện trò, được chứ?" Nụ cười của Carlisle cũng không phai màu theo đêm tối dần buông xuống, thoạt nhìn ông ấy sợ tôi bị hù dọa, cho nên động tác nào cũng hết sức thong thả, nhân nhượng, vô hại, không có một chút tính xâm lược nào.

Tôi nhìn ông ấy, làm lơ đi Edward đang ở bên cạnh nghe trộm suy nghĩ của tôi. Tôi cười khổ một chút, gật đầu. Tôi thử làm cho bản thân khôi phục đến tình trạng trầm tĩnh bình thường, thử đặt ra yêu cầu: "Có lẽ bác không phiền khi cháu gọi một cuộc điện thoại, cháu bất ngờ đến đây, cần phải thông báo cho người nhà."

Tôi nghĩ Charles sẽ điên lên mất, từ khi rời khỏi căn nhà của cậu mà tự lập sống một mình, cậu đều yêu cầu tôi mỗi ngày ít nhất một cuộc điện thoại. Trải qua nhiều năm như thế, Charles đã trở thành người nhà quan trọng nhất của tôi.

"Đương nhiên rồi." Người hành nghề bác sĩ đã lâu, đều chấp nhận bất kì yêu cầu nào.

Người nhà này thân thiện quá mức làm cho tôi không biết nên cảm tạ như thế nào, hoặc đây chính là sự bình tĩnh trước cơn bão. Tôi chạm vào quần áo trên người, ngay cả ví tiền cũng không có, chợt nhớ lại di động ở trong túi xách, không mang theo.

"Tôi nghĩ cô cần thứ này."

Bàn tay của Edward xuất hiện trước mặt tôi, tôi rất xác định nửa giây trước anh ta còn đang đứng trước cửa.

"Cảm ơn." Lễ phép mà nhận lấy điện thoại từ tay anh ta, tôi hơi cúi người gọi vào số của Charles, điện thoại rất nhanh có người nhận.

"Hey, Charles, cháu về đến nhà rồi. Hôm nay cũng không có gì đặc biệt, cháu mong tối hôm nay trời vẫn mưa, cậu biết rằng cháu mất ngủ khi không có tiếng mưa rơi mà. Không, cậu không cần chăm sóc cháu, cậu cũng không cần lại đây thăm cháu đâu. Cho dù, cục cảnh sát rảnh rỗi đến mức cả ngày đánh bài, cậu cũng không thể tùy ý bỏ ca trực chứ, cậu là người bảo hộ của Forks mà, cảnh sát trưởng Swan nghiêm nghị nhất. Cháu rất thích cảm giác ở một mình, cậu vẫn nên trực đêm đi nhé. Cháu chắn làm xong bài tập về nhà mà, cậu đừng lo lắng, cháu mười lăm tuổi chứ không phải năm tuổi, cậu không cần lo rằng cháu sẽ bị sói hoang tha đi đâu, bye."

Tắt cuộc gọi với Charles, tôi thở dài một hơi nhẹ nhõm, Charles thường lải nhải qua điện thoại, không hề giống như nói chuyện mặt chạm mặt, có rất nhiều lời nói mà ông thẹn thùng không dám nói ra.

"Cháu đúng là có một người giám hộ vô cùng có trách nhiệm." Carlisle rất vui mừng nói, ngữ khí của ông ấy không hề khác trưởng bối của tôi, mặc dù chỉ mới một giờ trước thôi, tôi còn chưa gặp ông bao giờ.

"Cháu kính yêu cậu cháu." Tình yêu của tình thân, tôi nói rất chắn chắn, không hề có cảm giác muốn lã chả chực khóc.

"Claire, cháu là một cô gái tốt, bác nghĩ cháu sẽ nói cho chúng tôi biết tại sao cháu biết về chúng tôi. Đừng lo lắng, chúng tôi ẽ không làm hại cháu, chỉ có một việc cần làm rõ, cháu biết chúng tôi không giống người thường. Thậm chí ......cháu còn biết năng lực lẫn tên của Edward và Alice." Carlisle đã ngồi xuống trên ghế sô pha, mười ngón tay giao nhau đặt tại đầu gối, ánh mắt nhìn tôi chỉ có tươi cười ấm áp.

"Cháu....." Tôi thử sắp xếp từ ngữ, nhưng chuyện này rất khó. Chẳng lẽ tôi phải nói mọi người là nhân vật trong trang sách, rất buồn cười, tôi sẽ bị xem như người mắc chứng hoang tưởng.

Carlise nhìn thoáng qua Edward theo thói quen, trên mặt cái tên biết đọc suy nghĩ kia nhanh chóng xuất hiện vẻ thất bại: "Suy nghĩ cô ấy rất hỗn loạn, cô ấy rất muốn nói cho chúng ta biết điều gì đó, nhưng là con không thể nghe thấy. Lần đầu tiên xuất hiện chuyện này, giống như một chiếc radio hết hạn sử dụng vậy, những điều con nghe thấy đều đứt quãng."

Mới một chút xíu thôi, mà tôi đã biến thành chiếc radio cũ kỹ.

"Vẫn còn thơi gian mà, cháu có thể từ từ nói cho bác." Carlisle rất khoan dung với sự không hợp tác của tôi, "Có lẽ cháu nên ăn chút đồ ăn, trông cháu như...........cần phải ăn."

Tôi nghĩ điều ông ấy muốn nói là, trông tôi như con nhóc suy dinh dưỡng, tôi gầy yếu khó coi như dân tị nạn Ethiopia. Nếu như tôi không ăn gì thì thật xin lỗi Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ, bởi vì thoạt nhìn tôi như huyết áp thấp sắp ngất xỉu.

Tôi nghĩ tôi nên nói một điều cho bọn họ, nhưng tôi chỉ trừng mắt, dưới ánh nắng le lói xa dần của ban chiều, chúng tôi cứ lẳng lặng nhìn nhau như thế, chờ nhan sắc đêm tối ngoài cửa sổ thong thả bao trùm đất trời.

Tư thế ngồi của họ như tòa điêu khắc thờ ơ. Chẳng qua một giây làm tôi chịu đủ dày vò, tôi rốt cuộc không nhịn nổi mà nói:

"Một giấc mơ." Tôi cau mày, thử nói ra.

Hai "người" không giống người thường trước mắt này còn thật sự lắng nghe, không có quấy nhiễu lời nói không đầu không đuôi của tôi.

"Hai người đã bao giờ mơ thấy không?" Tôi cố gắng không nói ra Twilight, cũng không dám nói thế giới này là được con người hư cấu lên. Bởi vì tôi không rõ ràng sao lại thế này, cho nên tôi không thể nói điều gì.

"Đã từng" Carlisle suy nghĩ chốc lát, bộ dáng lâm vào trầm tư của ông ấy có chút ngốc ngếch đáng yêu, sau đó ông tiếp tục nói: "Trước kia đã từng ngủ mơ qua."

Trước kia? Chẳng lẽ chất lượng giấc ngủ gần đây của bác tốt đến mức vô mộng thẳng đến sáng sao?

"Tôi không ngủ được." Edward nhanh chóng giải thích, "Từng có khoảng thời gian Carlisle không ngủ đủ giấc, đã sắp quên cảm giác nằm mơ rồi."

Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu được, một chút cũng không muốn biết "khoảng thời gian" trong lời anh ta là bao nhiêu lâu. Tôi ngốc nghếch tiếp tục sắp xếp từ ngữ: "Trước đây rất lâu, cháu đã nhìn thấy gia đình bác, đương nhiên không phải thật sự nhìn thấy, bác có thể hiểu được cảm giác này không? Vào năm sáu tuổi cháu đã bị tai nạn xe, chính tai nạn ngoài ý muốn đó làm cháu có một giấc mơ kì quái. Như là một câu chuyện cổ kỳ diệu, cháu nhìn thấy Edward, làn da tái nhợt, tâm địa lương thiện, là một ma cà rồng biết đọc suy nghĩ. Cháu nhìn thấy mọi người chưa bao giờ săn bắt con người, còn sinh hoạt cùng họ. Cháu cũng mơ thấy Alice, hẳn là cháu cũng mơ thấy những người khác. Nhưng cháu quên mất rồi, thời gian qua lâu lắm, trí nhớ của cháu cũng không tốt."

"Mơ?" Carlisle xác định lại, ông ấy không cảm thấy lời nói của tôi hoang đường, hoặc là nếu tôi nói dối Edward sẽ biết cho nên ông không nghi ngờ mà tin tôi.

Tôi không nói dối, đó là một giấc mơ, một giấc mơ mỹ lệ, tôi cực kỳ xác định điểm này. Bất kỳ người xem đi vào rạp chiếu phim nào đều xác định như thế, Twilight là một giấc mơ đẹp lãng mạng khiến cho người ta cảm động.

"Cháu nghĩ rằng mọi người không có thật, dù sao đó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi." Đúng vậy, ai mà biết được họ sẽ xuất hiện tại thế giới tôi đang sống chứ.

"Bọn tôi làm cô sợ, cho nên cô mới chạy trốn." Edward nói, anh ta ngồi bên cạnh Carlisle. Cũng vô hại cẩn thận như thế, làm cho anh ta cùng Carlisle giống như cha con ruột thịt.

"Nếu như nữ thần tự do từ đảo tự do sống dậy, chạy xuống muốn hôn anh, anh cũng sợ hãi thôi." Tôi bất mãn thì thào tự nói, tôi chỉ là con người, có cảm giác sợ hãi chẳng phải bình thường sao.

"Tôi sẽ không chạy trốn, tôi có thể nhấc bổng cả nữ thần tự do lên cơ." Edward bỡn cợt phản kích lại tôi.

"Ngoại trừ chúng tôi, cháu còn thấy điều gì khác sao? Chuyện này thật thần kỳ, bác không thể không nói thế giới này luôn có thể tạo ra điều kinh hỉ. Vào rất nhiều năm trước cháu nhìn thấy bọn bác xuất hiện giống như năng lực tiên tri của Alice vậy, thời điểm con bé còn là con người cũng mơ hồ có thể nhìn thấy tương lai." Đôi mắt của Carlisle trong suốt, ông ấy không có ý đồ nào khác, chỉ là đơn giản muốn hiểu rõ.

Tôi trầm mặc thật lâu, liều mạng nhớ lại nội dung của bộ phim Twilight này, thật vất vả mới nhớ ra: "Ngoại trừ gia đình bác, còn có các ma cà rồng khác, bọn họ săn bắt con người, là ma cà rồng xấu xa, còn có cả sói.......sói phải không?"

Tôi không dám xác định lắm có hay không, đây là một loại tra tấn đối với trí nhớ đáng thương của tôi, tôi sợ tôi nhầm lẫn giữa nội dung câu chuyện với thứ khác.

"Người sói." Edward nhẹ nhàng bổ sung, "Cô nhìn thấy rất nhiều rồi, nhớ không nổi cũng đừng miễn cưỡng mình, không ai trách cô cả."

"Thật ra cháu chỉ mơ thấy một lần ấy thôi, cháu không có năng lực tiên tri." Qủa thật không có, tôi mà có năng lực tốt như thế thì đã sớm bày quán ở đầu đường New York, giả bộ thầy xem bói kiếm tiền thoát nghèo. Có lẽ, tôi có thể đoán trước kết quả sổ xố, trúng giải có thể mua được chiếc xe Ford mới cóng.

"Bác tin tưởng lời nói của cháu, cháu không có ác ý gì với gia đình bác cả." Carlisle thoải mái nói, vẻ mặt ông ấy như đang an ủi một người bệnh khẩn trương do sắp phải phẫu thuật, làm cho bệnh nhân cảm thấy mọi thứ rồi sẽ tốt lên.

Tôi không nói nữa, bởi vì tôi cảm thấy điều cần nói đều đã nói. Phòng khách lại trở lên yên tĩnh quỷ dị, Carlisle và Edward không hề động đậy, Carlisle còn tốt, khi nói chuyện sẽ có một chút biểu tình tự nhiên làm cho người khác không nghĩ ông ấy là một tấm áp-phích. Còn Eward thì lợi hại hơn nhiều, từ giây phút anh ta ngồi xuống sô pha, cả người như pho tượng thạch cao, thậm chí không hề run run một chút nào. Tôi thật hận sức quan sát của mình quá tốt, chi tiết nhỏ như vậy cũng chú ý.

Qua rất lâu rất lâu, ai biết đã qua bao lâu chứ, gian phòng lớn như thế mà ngay cả đồng hồ cũng không có. Tôi ho khan một tiếng, vất vả đánh gãy sự bình tĩnh xấu hổ này. Cứ ngồi như thế, tôi không chịu nổi, bởi vì tôi bị bọn họ ảnh hưởng cũng bắt chước không nhúc nhích theo: "Sau đó thì sao?"

Carlisle nghi hoặc một chút mà nâng lên mí mắt của mình, cười: "Uhm?" một tiếng.

Bác sĩ à bác không phải đang ngẩn người chứ, khuôn mặt tôi hơi nhúc nhích, rốt cuộc nắm chặt tay nói ra: "Được rồi, vậy sau đó mọi người muốn xử lý cháu như thế nào?"

Chung nhà cùng một đám ma cà rồng, cho dù bọn họ giống con người, nhưng là bắt cóc "tống tiền" tôi đến tận đây, chắc không phải chỉ mời tôi ăn cơm tối rồi chấm dứt thôi chứ.

Tôi có thể xác định họ không muốn bất kỳ ai biết thân phận thật sự của họ.

"Phân thây đem chôn, chế tạo tai nạn xe, mất tích, hút khô máu của cô!" Edward chậm rãi nói, ngữ khí thờ ơ giống như đang chào hỏi . Anh ta liếm liếm răng nanh tuyết trắng của mình, nở một nụ cười vui vẻ: "Chyện này đương nhiên sẽ không xảy ra với cô, chúng tôi là ma cà rồng tốt bụng." Anh ta cường điệu chữ "tốt" này như thế, như là rất hài lòng chuyện tôi nói anh ta có tâm địa thiện lương.

Tốt.........tốt cái đầu anh đấy, tôi rất muốn dùng dây thừng đem tên chết tiệt trước mắt này bó thành bánh chưng, sau đó treo ngược anh ta tại tòa nhà năm tầng, cho ánh mặt trời sáng lạn nướng chết anh ta.

"Sau đó, uhm, sau đó cháu nên ăn một chút đồ ăn, cháu nên chăm sóc mình tốt hơn một chút. Cháu xinh đẹp như thế, đừng để cơ thể mình trường kỳ trong tình trạng suy yếu như vậy, không đủ ba bữa ăn làm cho lực miễn dịch giảm xuống, sẽ làm cho người yêu thương cháu lo lắng đấy." Carlisle đứng lên, ông ấy nghiêm túc nói với tôi, như là người cha hiền răn dạy đứa con không nghe lời: "Lần tới gặp cháu, nếu thân thể cháu vẫn như vậy, bác sẽ lấy thân phận bác sĩ đi cảnh cáo người giám hộ của cháu - ông Charles Swan đấy."

Tôi lập tức lắc đầu, nếu Charles biết cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của tôi tùy tiện như vậy, cậu chắc chắn sẽ lôi cổ về nhà cậu, thuận lợi giám thị sinh hoạt của tôi. Có thể là hành nghề cảnh sát lâu lắm, ông ấy đã có thói quen dùng cách giám thị phạm nhân mà giám thị người nhà của ông.

Tôi có thể tưởng tượng nếu như tôi quay trở lại sống cùng cậu, ông ấy sẹ càng thêm nghiêm khắc khủng bố.

"Cháu sẽ cố gắng." Tôi lập tức cam đoan, hình như người nào cũng nhận ra được tôi rất kén ăn. Có lẽ đáng sợ hơn năng lực đọc suy nghĩ của Edward là một người bác sĩ tận tụy, bởi vì ông ấy tinh tường biết, thân thể bạn không khỏe mạnh là do các loại thói quen khong tốt, hơn nữa có thể bắt buộc bạn bỏ nó.

Bác sĩ Carlisle thật vừa lòng gật đầu, khi ông ấy đứng lên nhìn rất có khí thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.