Anh Là Tất Cả (All I Need Is You)

Chương 1:




TEXAS, 1892
Con sẽ không nói gì nếu cha làm chủ Bar M cho dù cha không thích. Thật chẳng công bằng tý nào. Nếu Tyler ở đây, chắc cha sẽ cho anh ấy quản lý nó”
“Tyler trưởng thành rồi, còn con chỉ mới mười bảy tuổi, Casey à!”
“Anh ấy hơn con mỗi một tuổi, và ở tuổi mười bảy của con, nhiều đứa chẳng đã chồng con và làm chủ gia đình rồi đấy sao? Nhưng thực ra, vấn đề chỉ vì con … là con gái? Nếu đúng vậy, con thề sẽ không thèm nói chuyện với cha nữa”
“Suy nghĩ hay ho nhỉ?”
Bà Courtney Straton quan sát ông chồng và đứa con gái duy nhất cùng đang giận dữ. Bà cố ý buông tiếng thở dài với hy vọng thu hút được sự chú ý của họ. Nhưng không kết quả gì. Không khí càng lúc càng gay gắt hơn. Khi Chandos và Casey tranh luận, sự khôn của ông bố và cái ngoan của cô con dường như không còn nữa. Bà nghĩ, có lẽ họ không hề biết là bà đang có mặt trong phòng
Trước đấy hai cha con đã từng nói nhiều về chuyện này, nhưng chưa bao giờ lại nặng nề như hôm nay. Sau khi ông cụ Fletcher Straton qua đời vào năm ngoái, quyết định cuối cùng về trang trại Bar M vẫn là một dấu hỏi. Rõ ràng nó thuộc về ông Chandos, nhưng cụ Fletcher hiểu rõ con trai mình nên đã thêm vào di chúc một điều khoản: Nếu Chandos từ chối thừa kế, trang trại Bar M sẽ được chia đều cho ba cháu nội
Ông Chandos không cần đến gia tài đó. Trang trại K.C của ông cũng đang phát triển thuận lợi. Ông luôn muốn chứng minh cho cụ Fletcher thấy khả năng thực sự của mình không thua kém gì cha. Có thể ông chưa làm chủ nhiều mẫu đất nhưng cũng đã có hàng đàn gia súc, ngôi nhà của ông còn rộng gấp đôi nhà cụ Fletcher
Hai trang trại Bar M và K.C nối liền nhau tạo thành một vùng đất rộng lớn ở bang Texas này. Vì chúng thuộc về hai cha con ông Chandos và cụ Fletcher, nên dân địa phương đều cho rằng đó chỉ là một. Chỉ riêng hai cha con lại không nghĩ vậy. Ngay cả khi cụ Fletcher đã mất, Chandos vẫn nhất định không sáp nhập Bar M và K.C. vào với nhau. Song vậy cũng không có nghĩa là ông sẽ cho phép con gái mình quản lý nó. Chandos đang rất tức giận, còn Casey cũng nhất định không thua. Nàng vẫn nói, bất chấp hậu quả
Nàng giống cha cả về hình dáng lẫn tính tình. Anh trai nàng, Tyler – mười tám tuổi và cậu em Dillon – mười bốn, đều có mái tóc vàng, riêng Casey tóc đen tuyền và cao khoảng một mét bảy mươi. Nàng là cô gái cao nhất vùng này
Duy có đôi mắt là Casey thừa hưởng từ mẹ. Chúng rất đặc biệt, hệt như hai viên ngọc màu hổ phách, sáng ngời, dịu dàng. Đối với cư dân miền Tây, nàng là mẫu phụ nữ chuẩn mực tuy có hơi muộn chuyện chồng con, vì nơi đây các cô gái thường lấy chồng rất sớm
Nếu như tính tình điềm đạm, nhẹ nhàng hơn thì Casey sẽ là một cô gái vừa xinh đẹp vừa đầy nữ tính. Có điều, nàng không bao giờ chịu ở yên. Dù đứng hay ngồi nàng đều luôn ngọ nguậy, khoa chân múa tay khi nói chuyện, thích chạy nhảy hoặc sải những bước chân dài, như đàn ông. Còn trong lúc nàng trầm lặng, suy tư người ta sẽ thấy rõ đôi mắt mở to dễ thương, làn da mịn màng rám nắng, sống mũi cao thanh tú. Đôi lông mày hơi dày, vầng trán bướng bỉnh giống cha, lưỡng quyền hơi cao, nhưng những nét này không dễ nhận ra. Điểm mạnh nhất ở nàng và cũng là điểm giống ông Chandos nhất, chính là khả năng che giấu cảm xúc. Vì thế không dễ biết nàng đang thực sự nghĩ hoặc cảm nhận điều gì. Casey còn là một cô gái không ngon. Khi làm việc gì, nàng thường tìm mọi cách để đạt được kết quả như mong muốn
Gào thét mãi không ăn thua, nàng chuyển sang giọng nhỏ nhẹ. “Nhưng trang trại Bar M vẫn cần có người quản lý chứ cha?”
“Ông Sawtooth đang làm việc đó rất tốt đấy thôi”
“Nhưng ông ấy đã sáu mươi bảy rồi. Lẽ ra ông ấy phải được nghĩ ngơi sau khi ông nội mất. Ông Sawtooth chỉ đồng ý trông coi trang trại Bar M cho tới khi cha tìm được người thay thế. Nhưng tìm đâu ra một người sẵn sàng chịu trách nhiệm mà không đòi hưởng nửa số lợi nhuận trong khi chính cha lại từ chối gánh vác nó”
“Ở đây cha đã có đủ thứ chuyện đau đầu rồi. Cha không thể một mình gánh vác cả hai cùng một lúc …”
“Nhưng con có thể làm được, Cha biết rõ điều đó mà. Một phần vì Bar M sẽ thuộc về con nên con có quyền …”
“Con chưa đủ mười tám, Casey à …”
“ Con muốn biết mười tám tuổi để làm gì cơ chứ? Và cũng chỉ còn vài tháng nữa con sẽ tròn mười tám, con …”
“Điều cần thiết với con lúc này là nên nghĩ đến chuyện lấy chồng và bắt đâu cuộc sống của chính mình. Và sẽ không thể làm được điều đó nếu con nhận quản lý trang trại”
“Lấy chồng!” Cô gái khịt khịt mũi, “Chỉ một vài năm thôi mà cha, chỉ đến khi anh Tyler tốt nghiệp trường đại học thôi. Cha cũng đã biết khả năng của con. Chính cha dạy con tất cả mà. Con biết cách quản lý, biết cách …”
“Đó chính là sai lầm lớn nhất của cha đấy”. Ông Chandos làu bàu
“Không, không phải thế”. Bà Courtney cuối cùng cũng lên tiếng. “Anh muốn con gái có thể xử lý được mọi tình huống khi chúng ta không ở bên nó thôi”
“Chính xác đấy”, ông Chandos nói, “chỉ khi nào chúng ta không ở bên nó thôi”
“Nhưng con muốn làm việc này. Vậy cha hãy nói rõ lý do con không nên đi”
“Con không hiểu ư?” Ông Chandos cau mày. “Bốn mươi gã chăn bò ở trang trại đó đời nào chịu tuân lệnh một cô gái trẻ. Vả lại, đây cũng là thời điểm thích hợp để con tìm lấy một tấm chồng. Con sẽ không tìm được ai nếu như luôn chúi mũi vào việc tính toán thu chi của trang trại, ngày nào cũng ướt đẫm mồ hôi và bẩn thỉu”
Casey giận dữ. “Lại lấy chồng”, nàng nói với giọng giễu cợt “Suốt hai năm qua, quanh vùng này làm gì có anh chàng nào xứng đáng lọt vào mắt con. Hay cha muốn con cưới bất cứ ai? Nếu vậy, có đến cả tá đàn ông phù hợp đấy. Ngày mai con sẽ kiếm một sợi dây thừng, nếu như đó là cái cần đến để …”
“Bỏ cái kiểu đùa vô duyên ấy đi”
“Con nói hoàn toàn nghiêm túc đấy”, Casey khẳng định. “Cha sẽ cho phép chồng con quản lý Bar M chứ? Điều đó hoàn toàn hợp lý mà. Được rồi, con sẽ có ngay một chàng rể cho cha, không muộn hơn …”
“Không, con không thể lấy chồng chỉ để giúp đỡ con trong việc tính toán sổ sách, trong …”
“Vậy mà con đã tự làm việc đó một mình suốt mấy tháng nay đấy cha. Có lẽ cha không biết ông Sawtooth sắp quỵ đến nơi rồi. Ông ấy luôn bị đau đầu và mệt mỏi vì phải gắng sức kiểm tra sổ sách”
Đến lượt ông Chandos đỏ mặt giận dữ. “Tại sao không một ai nói cho tôi biết việc này nhỉ?”
“Có lẽ vì mỗi khi ông Sawtooth đến đây tìm cha thì cha lại đang ở đâu đó. Hay có lẽ vì cha không thèm đặt chân đến Bar M để phát hiện ra điều này. Hoặc vì cha chẳng muốn quan tâm gì tới nó. Dù ông nội đã qua đời nhưng cha vẫn cảm thấy khó chịu với những kỷ niệm về ông”
“Casey!” bà Courtney kinh hoàng kêu lên
Mặt Casey tái nhợt. Nàng biết mình đã đi quá xa và vội vàng bỏ chạy trước khi cha kịp nổi giận
Bà Courtney cố thuyết phục chồng rằng do Casey bồng bột chứ thật sự không định nói ra những lời như vậy. Nhưng ông chỉ mím chặt môi bước đi, bỏ lại bà một mình trong phòng. Ông đi về khu chuồng ngựa sau nhà, còn Casey thì đã chạy ra đằng cổng trước
Thật tồi tệ, lẽ ra ông không nên để cho cuộc tranh cãi kết thúc như vậy. Nói ra những lời đó hẳn Casey cũng cảm thấy có lỗi nhưng nó phải nói bởi muốn thay đổi suy nghĩ của ông. Lẽ ra ông nên giải thích cho nó biết là ông không muốn thấy con gái bị tổn thương nếu gặp thất bại, mà theo ông, thất bại dường như cầm chắc
Những nhân công ở Bar M có thể chấp nhận Casey một thời gian vì họ biết nàng là cháu nội cụ Fletcher. Nhưng rồi sẽ có những người mới. Họ chỉ biết Casey là chủ và tệ hại hơn, lại là một cô gái trẻ. Họ không biết cụ Fletcher. Mối bất đồng thế nào cũng xuất hiện
Mọi chuyện có thể khá hơn một chút nếu Casey là một phụ nữ già giặn, một bà góa hay gì gì đó tương tự. Đàn ông thường không muốn nghe lời cô chủ trẻ, nhất là lại chưa chồng
Nhưng ông không muốn đề cập đến chuyện đó. Sẽ là bà Courtney. Song phải đợi vài ngày, cho tới khi Casey bình tĩnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.