Anh Hướng Đạo, Em Hướng Anh

Chương 17: - Đi chợ




Editor: Yuri Ilukh
Sau khi Vũ Quân về đến nhà thì anh đem chuyện Bạch Hổ bảo vệ Phàn Thành kể cho Nhất Diệp nghe, chỉ chừa lại chuyện về Lôi Viêm Thần Điểu là anh không kể.
"Chẳng trách em đã đi qua rất nhiều thành phố ở trần gian vậy rồi mà nơi này là chỗ em cảm thấy thoải mái nhất, thì ra là có thần thú bảo vệ" Nhất Diệp cảm thán.
"Em cảm thấy thoải mái là vì ở đây có một luồng linh khí mỏng manh" Vũ Quân cười dịu dàng, "Núi non xung quanh Thành phố này hình thành một cái Tụ Linh Trận tự nhiên, nếu không phải dưới lòng đất không có linh mạch thì nơi đây sẽ là một nơi tu luyện hiếm có".
Khi bọn họ vừa đến Phàn Thành, Vũ Quân nhìn từ trên không trung xuống thì đã phát hiện địa hình núi non xung quanh Phàn Thành vô cùng đặc biệt, sắp xếp tạo thành hình dáng một cái Tụ Linh Trận nho nhỏ, Phàn Thành vừa đúng nằm ngay trung tâm Tụ Linh Trận, vị trí đắc địa, địa linh nhân kiệt"
"Cơ thể thật của Nhất Diệp đã chết, cơ thể hiện tại của chị ấy là trọng sinh từ Thánh Anh Quả mà vẫn không thể cảm nhận được linh khí" Bạch Vũ đứng cạnh mỉa mai.
"Em cảm nhận được sao?" Nhất Diệp trợn mắt nhìn đứa nhỏ còn đang mang thù kia.
"Em không cảm nhận được là do linh khí ở đây thật sự quá loãng, nhưng chị thì không phải vậy, cơ thể của chị là do Thánh Anh Quả mượn linh khí trời đất tạo thành nên chị phải vô cùng mẫn cảm với linh khí mới đúng" Bạch Vũ nói.
"Chắc là dùng lâu sắp hư rồi cũng nên, hạn sử dụng cũng chỉ còn có 20 năm nữa thôi, haha..." Nhất Diệp cười hai tiếng, phát hiện mọi người xung quanh đều đen mặt thì có chút xấu hổ nhỏ giọng lại.
"Vợ ơi, trời tối rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi" Vũ Quân thở dài một hơi, dẫn Nhất Diệp còn đang có chút xấu hổ tới phòng ngủ chính nghỉ ngơi".
Thân ảnh nho nhỏ của Bạch Vũ ngồi ở phòng khách một lúc rồi chạy một mạch tới hậu viện.
"Tiểu đằng, tiểu đằng" Ánh trăng chiếu xuống cành cây của tiểu đằng yêu đổ bóng xuống đầy đất, lá cây trên cành thì nhẹ nhàng đung đưa trong gió, thoạt nhìn hết sức thư giãn.
"Bạch Vũ? Sao cậu không nghỉ ngơi đi?" Tiểu đằng yêu đang hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt thì nghe được tiếng gọi của Bạch Vũ, một dây leo nhỏ lặng lẽ mọc bên chân Bạch Vũ.
"Tiểu đằng, có phải Nhất Diệp thật sự phải chết không?" Bạch Vũ nhăn nhăn khuôn mặt bánh bao, nhìn tiểu đằng yêu hoá thành hình ảnh mờ ảo màu xanh lục hỏi.
"Còn có 20 năm thôi" Tiếng của Tiểu đằng yêu có chút nhỏ xuống.
"Tại sao anh trai và chồng Nhất Diệp đều có thể sống rất lâu mà Nhất Diệp lại không thể?" Bạch Vũ khó hiểu.
"Tu nhân không giống yêu tộc chúng ta, yêu tộc tu luyện khó khăn nên tuổi thọ sẽ dài hơn. Còn con người thì khác, nếu không tu luyện thì họ chỉ có thể sống được nhiều lắm là một trăm năm, nếu có duyên theo con đường tu đạo, tu vi phải không ngừng tăng lên nếu không sẽ chết" Tiểu đằng yêu giải thích, "Giống như Vũ Quân, nếu mấy vạn năm nữa mà anh ấy không phi thăng được thì cũng sẽ chết"
"Nhưng 20 năm thì thật sự quá ngắn, còn không đủ cho tớ ngủ gật một cái" Tiểu Bạch Vũ càng nghĩ càng đau lòng.
Tiểu Bạch Vũ là rắn nhỏ cô đơn mấy ngàn năm nay, chuyện vui vẻ nhất trong đời chính là gặp được Nhất Diệp trong mấy năm cô lớn lên trong Thánh Anh Quả đó. Nhất Diệp kể cho cậu rất nhiều chuyện ở bên ngoài, mỗi chuyện đều rất kỳ diệu. Lần này cậu ra ngoài cũng vì đi tìm Nhất Diệp, nhưng mà chưa tìm được người đã bị người ta bắt đi mất rồi.
Tiểu đằng yêu nhìn Tiểu Bạch Vũ, cảm xúc của nó cũng trùng xuống, hai người đứng im trầm tư, không nói chuyện nữa.
Sáng ngày hôm sau, Nhất Diệp ngồi ăn đồ ăn sáng Bạch Vũ mua về cho, có chút thụ sủng nhược kinh nói với chồng mình, "Không ngờ rắn nhỏ tham ăn thế mà có thể mua đồ ăn về cho chúng ta"
"Cậu ấy rất thích em" Vũ Quân gắp một ít dưa muối bỏ vào chén cháo trắng của Nhất Diệp.
"Em cũng rất thích cậu ấy" Nhất Diệp nhỏ giọng nói, giống như sợ bị Bạch Vũ nghe được.
Khóe miệng Vũ Quân hơi cong lên, trong mắt toàn là ý cười. Vũ Quân cũng biết Nhất Diệp thật lòng yêu thích Bạch Vũ, cô chỉ là tu giả với tu vi Kim Đan Kỳ mà lại không tiếc thân mình đi đấu với Hóa Thần hậu kỳ chân nhân chỉ vì con Hoàng Vũ Xà kia.
"Ăn cơm xong thì chúng ta làm gì?" Vũ Quân hỏi.
"Ra ngoài tùy ý đi dạo, sau đó mua chút đồ ăn về, cơm trưa và cơm tối em sẽ nấu cho chồng ăn" Nhất Diệp đã sớm lên kế hoạch, "Nếu chúng ta sống ở đây tận 1 năm thì cứ sinh hoạt như những người dân bình thường ở đây được không chồng?"
"Anh nghe vợ" 20 năm tiếp theo, Vũ Quân định sẽ nghe theo Nhất Diệp hết.
Hai người ăn sáng xong thì Nhất Diệp xách theo một chiếc giỏ nhỏ đi ra ngoài cũng Vũ Quân, hai người cũng không vội vàng gì, chỉ tùy ý đi dạo trên đường, đi dạo lung tung cả nửa buổi sáng rồi mới đi tới chợ bán thức ăn.
"Tiểu nương tử muốn mua đồ ăn gì?" Bác bán rau thấy Nhất Diệp thì nhiệt tình rao hàng.
Nhất Diệp thấy đống cà tím trên sạp hàng rất tươi thì cầm 2 trái lên hỏi Vũ Quân, "Chồng ơi, anh thích ăn cà tím không?"
Vũ Quân nhìn 2 trái cà tím có hình dạng kỳ lạ màu sắc đen đen thì không chút nhăn mày nào nói, "Anh không kén ăn"
"Chị ơi, em muốn mua cái này" Nhất Diệp vui vẻ đưa cà tím cho bác gái bán hàng.
"Được" Bác gái bán đồ vừa cân hàng vừa tùy ý tám chuyện, "Hai người vừa tới Phàn Thành sao?"
"Rõ ràng vậy sao?"
"Vừa nhìn hai người là thấy khí chất không giống ở đây, hơn nữa đàn ông ở Phàn Thành có mấy ai chịu theo vợ đi chợ đâu" Bác gái bọc cà tím lại đưa cho Nhất Diệp.
"Để tôi cầm" Vũ Quân nhìn lướt qua Nhất Diệp rồi nhận túi cà tím trong tay bác gái bán hàng.
"Ôi, chồng em thật là chu đáo" Bác gái nhịn không được hâm mộ, "Hai người hẳn là mới cưới đúng không?"
Vũ Quân cười không nói gì, Nhất Diệp đỏ mặt vui vẻ gật đầu.
"Hai người vừa tới Phàn Thành vậy đã chọn được công việc gì để làm chưa?" Bác gái hỏi.
"Bọn em cũng vừa mới tới cũng chưa nghĩ tới chuyện này" Vũ Quân có chút không thích ứng với sự thăm hỏi của một người xa lạ như vậy nhưng Nhất Diệp lại rất quen thuộc, thậm chí còn cảm thấy có chút thân thiết. Dù là thời đại nào thì mấy bác gái đều là sinh vật nhiều chuyện nhất trên đời.
"Chị thấy chồng em lớn lên tuấn tú lại lịch sự, bộ dáng như đã đọc qua đủ loại sách vở nên có thể tới trường tư thục làm thầy giáo", Bác gái nhiệt tình giới thiệu, "Trường tư thục Ngô đồng đang tuyển giáo viên đó, em có thể bảo chồng đến đỏ thử xem, một tháng có thể nhận được 500 đồng tiền tiêu vặt".
"Vâng, lát nữa bọn em đi xem" Nhất Diệp chỉ lên sạp hàng mua thêm vài thứ rồi đi đến sạp bán thịt heo mua nửa ký xương sườn rồi hai người mới đi về.
"Người phàm đều thích nói chuyện phiếm với nhau vậy sao?" Vũ Quân giúp Nhất Diệp xách rổ về.
"Cũng tùy người nữa nhưng đa phần là vậy" Nhất Diệp cười nói, "Người thường và tu giả không giống nhau, tuổi thọ của họ chưa tới trăm tuổi nên mỗi ngày họ đều sống tích cực và nghiêm túc. Bọn họ thích nói chuyện với nhau, thích làm quen với người khác, thích cùng chia sẻ chuyện vui lẫn chuyện buồn với người khác. Không giống tu giả chúng ta, mỗi lần bế quan đều hơn trăm năm, đa phần thời gian đều ở một mình"
Vũ Quân suy tư gì đó rồi gật gật đầu.
"Đúng rồi, chồng ơi" Nhất Diệp nghĩ tới đề nghị của bác bán rau lúc nãy, "Chồng có muốn đi làm giáo viên ở trường tư thục không?"
"Anh?" Vũ Quân có chút khó hiểu.
"Dạ" Nhất Diệp xúi giục, "Chúng ta ở đây rất lâu, một năm với chồng mà nói thì cũng chỉ là một cái búng tay, nhưng với người thường mà nói thì là một khoảng thời gian rất dài. Hiếm khi có cơ hội như vậy, chồng đi làm quen với sinh hoạt con người một chút không? Chắc chắn sẽ rất thú vị".
"Nhưng anh không biết dạy gì ở trường cả" Nếu muốn Vũ Quân dạy cách tu hành, niệm pháp quyết gì đó thì anh chỉ cần mở miệng là tuôn ra cả tràng cũng được, chứ còn trường của người phàm thì anh biết phải dạy gì đây.
"Chuyện này thì đơn giản" Nhất Diệp kéo tay áo Vũ Quân, đi đến một tiệm sách, chỉ lên kệ sách nói, "Chồng chỉ cần đọc hết tất cả sách ở đây, mỗi cuốn đọc một lần là được".
Nhất Diệp nhìn nhìn kệ sách rồi rút ra một cuốn Tam Tự Kinh để lên tay Vũ Quân, "Cuốn này là sách vỡ lòng của trẻ em"
Vũ Quân nhìn quyển sách trong tay, dùng thần thức đảo qua, nội dung trong quyển sách lập tức khắc ghi vào đầu anh. Vũ Quân sửng sốt một lúc rồi lại tiện tay rút một quyển sách khác ra, thần thức lại đảo qua tiếp thu thêm một luồng kiến thức mới.
"Thế nào?" Nhất Diệp nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt trong mắt Vũ Quân.
"Anh chưa bao giờ đọc sách vở của người phàm cả nhưng mà anh thấy rất thú vị" Vũ Quân vừa nói vừa tiện tay rút quyển sách khác.
Hiếm khi Nhất Diệp thấy Vũ Quân có hứng thú với thứ gì nên đề nghị, "Vậy chồng cứ ở đây đọc sách đi nhé, em về nhà nấu cơm, 2 tiếng sau anh trở về ăn cơm là được"
"Được" Vũ Quân lại xem tiếp quyển khác, cất quyển sách trong tay về chỗ cũ.
Thần thức của tu giả rất mạnh, trí nhớ và khả năng lý giải cũng mạnh hơn người phàm rất nhiều lần, người thường phải cẩn thận đọc mới hiểu hết được nội dung trong sách. Còn Vũ Quân chỉ cần dùng thần thức đảo qua thì nội dung cuốn sách đã hoàn toàn được ghi nhớ trong đầu, giống như một cái máy tính có bộ nhớ khổng lồ.
Nhất Diệp cười cười rồi xoay người đi ra ngoài, nhưng mới bước ra cửa một bước thì lại quay trở lại, cô đi đến bên cạnh ông chủ cười đáng yêu.
"Cô gái có chuyện gì cần tôi?" Chủ cửa hàng sách thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp cười với mình thì giọng nói cũng nhẹ nhàng đi vài phần.
"Ông chủ, người mặc đồ trắng bên kia là chồng của tôi" Nhất Diệp chỉ vào Vũ Quân đang lấy một cuốn sách trên giá xuống nói, "Chồng tôi đang muốn tìm một cuốn sách, nhưng anh ấy không thích người khác hỗ trợ, chỉ thích mình tự tìm từng quyển từng quyển một".
Với tốc độ đọc sách của Vũ Quân, vừa cầm một quyển lên đã lập tức đổi sang quyển khác thì trong mắt người khác sẽ giống như đang tìm sách gì đó, làm gì ai biết được anh chỉ nhìn qua một cái đã nhớ cả cuốn sách đâu.
"Có người kỳ lạ vậy sao?" Ông chủ kinh ngạc nói.
"Nhưng anh ấy sẽ không làm lộn xộn sách của ông đâu, chờ anh ấy tìm được sẽ tự rời đi, hai ngày này làm phiền ông chủ thông cảm" Nhất Diệp đưa cho chủ tiệm một chút bạc vụn.
"Nếu chỉ tìm sách thì không cần đưa tiền" Ông chủ đẩy đống bạc.
"Ông chủ, ông nhất định phải nhận lấy, nếu không thì là chúng tôi thất lễ rồi" Làm gì có ai lại đi lục từng cuốn từng cuốn sách như vậy đâu.
"Vậy cảm ơn cô gái" Ông chủ lúc này mới nhận tiền.
Nhất Diệp lại nhìn thoáng qua người chồng đang say mê đọc sách của mình, sau đó mới xách rổ đi về nhà.
Nhất Diệp đi về nhà, nhìn thấy Tiểu Bạch Vũ ăn đến căng tròn cả bụng nằm trong sân thì giật giật khóe miệng, "Rốt cuộc là em ăn bao nhiêu vậy?"
"Không nhiều lắm, mỗi cửa hàng em chỉ gọi 3 món" Tiểu Bạch Vũ gian nan vươn 3 ngón tay.
"Vậy em ăn mấy quán?"
"Mười lăm mười sáu gì đó..." Bạch Vũ xoa bụng nói, "Chờ em tiêu hóa xong thì chiều em lại đi tiếp".
"Xem ra là em rảnh rỗi quá đúng không" Nhất Diệp bỗng nghĩ ra một sáng kiến, "Bạch Vũ, em có muốn tới trường tư thục học không?"
"Tư thục? Đó là gì vậy?" Bạch Vũ khó hiểu nói.
"Chính là nơi những đứa trẻ khoảng 7 - 8 tuổi cùng nhau học tập tri thức, để sau này bớt khổ thì lúc nhỏ con người phải đi học" Nhất Diệp dụ.
Bạch Vũ nghĩ, nó đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn bắt đi học cùng những đứa trẻ người phàm hả? Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của Nhất Diệp thì Bạch Vũ lập tức nuốt lời từ chối xuống.
Thôi được rồi, coi như là chiều chị ấy vui vẻ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.