Anh Hùng

Chương 92: Mặt trăng




Hai giờ sau, Thu Hằng tỉnh dậy.
Ánh nắng ấm áp trải dài xuống mặt đất, rất thoải mái, nhưng lúc này trong đầu của nàng hoàn toàn trống rỗng. Nàng ngơ ngác nằm trên đệm, hạ thể của nàng bị nhuộm đỏ và đang run rẩy. Đau đớn và khoái cảm cùng lúc tồn tại, khoái cảm và tiêu hồn cùng tồn tại, nàng nằm đó mà không hề nhúc nhích. Nam nhân kia đang ôm chặt lấy nàng, trong hốc mắt Hằng lấp lánh nước mắt trong suốt, trong nháy tuôn ra đôi dòng lệ, nàng đã bị hắn xâm phạm, từ thể chất tới tinh thần đều bị xâm phạm, nàng thấp giọng khóc:
-Ô.. ô.. ngươi khi dễ ta.. huhu..
Hùng ôn nhu lau đi vét máu nơi hạ thể nàng, hắn hôn lên trán nàng, nhu tình nói:
-Ngoan, từ giờ ta sẽ yêu thương chăm sóc nàng.
Thu Hằng ủy khuất cắn môi, nói:
-Ngươi...ngươi tại sao lại đối xử với ta như vậy?
Hùng ôm nàng vào lòng, nói:
-Bởi vì nàng là nữ nhân của ta!
Nhìn khuôn mặt anh tuấn, nhu tình kia, Thu Hằng chấp nhận số phận, trong lòng một trận thoải mái, nàng chui vào cuốn chặt trong lòng Hùng.
-Ta....ta là nữ nhân của huynh rồi, ta không muốn làm thị nữ.
Thu Hằng phải vất vả lắm mới thốt ra được lời này, vừa nói xong thì trên mặt nàng đã đỏ bừng ra đến mang tai.
Thay đổi rồi? Nhanh vậy sao? Hùng hơi sững sốt.
-Huynh không tin?
Thấy hắn không tin, Thu Hằng khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái rồi nói:
- Vậy huynh tin chưa?
Thanh âm của nàng rất ôn nhu.
Hùng lắc nhẹ đầu.
Thu Hằng kéo tay hắn đặt lên ngực mình:
- Thế này thì sao?
Hùng vô sỉ nói:
-Chúng ta làm vài hiệp nữa ta mới tin.
Khuôn mặt của Thu Hằng đỏ bừng như gấc, nàng phụng phịu:
-Không được, ta còn đau.
Nhìn nơi đó nàng còn sưng, Hùng vận khí xua tan dục vọng.
Một lát sau, Tiểu Vi mở mắt thấy Hùng ôm nữ nhân khác, nàng không quan tâm, chỉ cần Hùng yêu thương nàng là được. Tiểu Vi nghi hoặc hỏi:
-Vị tỉ tỉ này là?
Hùng nói:
-Sau này hai nàng là nữ nhân ta, gọi ta là tướng công nghe chưa.
-Ưm! Thiếp cái gì cũng đã cho chàng rồi, hy vọng chàng đừng phụ thiếp.
Tiểu Vi cuộn mình trong lòng Hùng, ôn nhu tựa như một chú mèo Ba Tư vậy. Nàng nhắm mắt muốn ngủ tiếp.
Hùng yêu thương vỗ vỗ Tiểu Vi, nói:
-Dậy thôi con mèo lười.
Ba người dậy, lấy quần áo trong nhẫn trữ vật mặc vào. Hùng ôm hai nàng ngồi lên diều giấy, bay khỏi nơi này.
Vút!
Diều giấy lao nhanh lên trời hoá thành điểm nhỏ. Nói về tốc độ, trên đời này ít thứ có thể so được với nó.
-Muội tên Vi, tỉ tên gì?
-Tỉ tên Thu Hằng.
-....
Tiểu Vi líu ríu quay sang nói chuyện với Thu Hằng.
Hùng dùng tâm niệm chỉ đường cho diều giấy. Mười phút sau hai người xuất hiện trên không trung Hồ Gươm Bí Địa.
....
Đảo Nghiên
Ban đêm, khung cảnh hoang toàn tối đen, làn gió hắt hiu, phảng phất nỗi mất mát cùng sự tiếc nuối, không cam lòng. Sâu dưới đất vài mét, Dương nằm thoi thóp cố hít vài hơi, trong lòng hắn dâng lên nỗi bi thương vô tận, ông trời thực không có mắt mà. Kiếp sống lay lắt này, có lẽ cũng nên chấm dứt thôi. Dù sao cuộc đời này, Dương đã có quá nhiều thương đau, quá nhiều mất mát. Từ nhỏ tới lớn sống trong thù hận, trái tim hắn vốn bị đóng băng nhưng người con gái ấy đã xuất hiện, đã yêu thương chăm sóc hắn, hắn không làm gì được cho nàng, thậm chí còn hắt hủi đuổi nàng đi.
Nhớ lại khi hắn nói ghét nàng, đuổi nàng đi. Nàng vẫn mỉm cười ôn nhu theo hắn. Nước mắt Dương chảy ra, lăn xuống hai má, hoà cùng bùn đất với máu. Đã bao lâu rồi hắn chưa khóc, Dương không nhớ rõ nữa.
Nghĩ tới Anh Hùng, trong mắt Dương lóe lên tia tiếc nuối, lẩm bẩm:
-Đại ca... đệ....
Dương mất đi ý thức.
Khụ khụ!
Trên mặt đất, Bá Dục tiếp tục ho khan ra máu, mặc dù có bảo giáp hộ thân nhưng hắn bị thương khá nặng, nội tạng bị chấn lệch, kinh mạch hỗn loạn. Bá Dục lấy ra một ít đan dược nuốt xuống, hắn nghiến răng nói:
-Đáng chết.
Hắn không ngờ một tên Võ Tôn mạnh như vậy, là thiên tài gia tộc Võ Thần, hắn tự tin khiêu chiến vượt cấp, ai ngờ bị người ta khiêu chiến vượt vài cấp, thậm chí còn tí chết.
Ầm ầm ầm!
Bá Dục vận lực đánh tới cái hố Dương đang nằm, khiến nó tụt xuống vài chục mét rồi hắn rời đi. Bá Dục rời bí địa, vội về gia tộc chữa thương.
Một lúc sau, sâu trong cái hố, một con chim ưng màu đen nhỏ bay lên, phóng thẳng lên trời.
....
Gió nhè nhẹ thổi, khí trời man mát tỏa ra khắp nơi. Trên bầu trời Hồ Gươm bí địa, một con diều đang xé gió bay. Sắc trời lúc này đã tối đen.
Trên diều giấy.
-Oa haha, thật đẹp...
Tiểu Vi đang hưng phấn bừng bừng, tóc mây, áo váy bay trong gió, mặc dù có thể dùng hộ thân cương khí nhưng nàng không làm vậy, mà ngó hết chỗ này chỗ khác, cười đùa vui vẻ.
Thu Hằng dựa vào lòng Hùng u oán, nói:
-Cái đồ xấu xa, Tiểu Vi còn bé như vậy mà chàng cũng ăn, đồ háo sắc....
-Là Tiểu Vi cưỡng gian ta.
Hùng vô sỉ nói, hắn luồn tay vào trong áo Thu Hằng, xoa bóp bộ ngực mềm mại kia. Toàn bộ bàn tay của hắn chụp lên một bên ngọc thố của nàng, nó không ngừng run rẩy ở trong tay hắn, tiểu bảo bối thật đầy đặn, thật mềm mại, thật cao vút, thật khiến người ta khoan khoái.
Phù phù!
Chiếc miệng nhỏ nhắn của Thu Hằng há lớn, thở hổn hển, thân thể của nàng mềm nhũn, khí lực cũng rất yếu, từ trên đầu ngọc thố lại truyền tới cảm giác mới lạ và kích thích, vừa khoan khoái lại vừa tiêu hồn, khiến cho đầu óc của nàng trở nên mơ hồ. Một tay khác của Hùng lại đặt ở giữa hai chân nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lúc này, Tiểu Vi hô to:
-Oa mặt trăng thật đẹp, thật muốn lên đó chơi.
Nàng nói vừa nhìn chằm chằm mặt trăng to tròn trên bầu trời, ánh mắt ước ao.
“ Mặt trăng ” Hùng nhìn lên mặt trăng khoé miệng hơi run rẩy, ánh mắt mê man.
Vô tận năm tháng về trước, Bán Nguyệt Thần nữ từng suốt ngày tìm Hùng, khi đó Hùng chỉ một lòng truy cầu võ đạo, chiến Hắc Thiên. Hắn không quan tâm tới nàng. Giờ nghĩ lại mới biết nàng thích mình.
Hùng thở dài, nàng ở nơi xa nhất Nguyên Giới, bao giờ mới gặp được nhau.
Víu!
Lúc này, một bóng đen lao tới.
Hùng hoàn hồn, đưa tay ra chụp lấy tổ vật hình chim ưng kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.