Anh Hùng

Chương 73: Giết người không chớp mắt




Hùng ôm thân hình nhỏ nhắn của Tiêu Vi cùng Dương bước tới đấu trường. Chỉ thấy vài ngàn đệ tử tập trung tại đây.
Nhìn Hùng ôm ấp Tiểu Vi trước bao nhiêu người như vậy cơ mặt Duy run rẩy, hắn nén giận bay tới đấu trường.
- Duy sư huynh chém nó!
Cũng không biết ai hô lên đầu tiên, lập tức chúng đệ tử nhao nhao nhìn về phía Hùng, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Hùng không quan tâm đặt Tiểu Vi xuống rồi hôn nhẹ lên môi nhỏ xinh của nàng, hắn ôn nhu nói:
-Cha muội làm sao?
Tiểu Vi hoàn hồn lại, khuôn mặt buồn bã:
-Cha bị thương nặng muội phải tìm cách giúp cha.
-Ngoan ca làm thịt tên kia rồi đi gặp cha muội!
Hùng an ủi nàng rồi bước lên võ trường.
-Mẹ nó giờ còn cua gái.
-Cái gì tiểu tử này nói muốn diệt Tông môn chúng ta.
-Xúc phạm Hoàn Kiếm Tông tất phải chết.
Những đệ tử mới tới nghe Hùng nói muốn diệt Hoàn Kiếm Tông chỉ hận không thể chém hắn thành vạn mảnh.
Trên võ trường, Hùng nhàn nhạt quét mắt qua đám đệ tử nói:
-Đệ nhất Tông Hà Nội thành thì ra toàn túi cơm, tất cả các ngươi lên một lượt đi.
-Hỗn đản tìm chết!
Duy nổi giận gầm lên một tiếng, tiểu tử này quá ngáo rồi, thật sự rất đáng chết. Duy rống giận, hắn rút Liệt Viêm kiếm lao tới Hùng, trường kiếm mang theo kiếm ý nóng rực chém tới.
-Cẩn thận!
Dương lo lắng hét lớn.
-Duy sư huynh định một chiêu chấm dứt sao.
-Không được, tiểu tử này ngáo như vậy phải chém từ từ, cho hắn nếm mùi đau khổ.
-....
Hùng nắm tay lại, Trấn Thiên Thể xoay chuyển, một đấm đánh ra.
Phanh! Liệt Viêm kiếm nát.
Bụp!
Thân hình Duy lập tức bị đẩy lui, nhưng thân thể còn chưa đứng vững, thình thịch một tiếng, cả người hắn bị đánh thành thịt vụn, xương vỡ thành mảnh nhỏ lẫn trong đám thịt vụn rơi xuống đất.
Trong nháy mắt, mọi người đều bị dọa sợ cho ngây người!
Một quyền oanh bạo! Rốt cuộc ai mới là Võ Thánh, ai mới là Võ Tôn a.
Thậm chí có đệ tử xoa xoa hai mắt nhìn cho kĩ, nhưng xoa sưng hai mắt vẫn thấy bộ mặt kiêu ngạo của Hùng.
- Ngươi dám!
Một lão già áo đen lúc này mới phản ứng lại vội vàng đáp xuống, ánh mắt tản ra hàn khí lành lạnh, khí thế Võ Đế đáng sợ từ trên người trào ra, giống như thực chất bức lui mọi người, lão trực tiếp hiện ra trước mặt Hùng.
-Tiểu tử ngươi dùng yêu pháp gì?
Lão chỉ thẳng tay về phía Hùng, khuôn mặt tràn ngập sát khí, Duy chính là thiên tài mà Hoàn Kiếm Tông dốc lòng bồi dưỡng.
Thấy Duy khiêu chiến Hùng, lão chẳng có hứng thú xem. Chuyện chẳng có gì thú vị cả, Duy chỉ cần một kiếm là có thể làm thịt cả nghìn Võ Tôn. Nhưng mà không nghĩ tới Duy lại bị Hùng giải quyết gọn sạch như vậy, một quyền oanh bạo.
Thân là trưởng lão trông coi nơi đây, tự nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm, món nợ này nhất định phải tính lên người Hùng.
Trưởng lão sắc mặt càng ngày càng lạnh, sát khí không kìm được tràn ra, bởi vì tiểu tử trước mặt này trước đó đã nói muốn diệt Hoàn Kiếm Tông.
-Lão già, vênh váo cái gì?
Trưởng lão thiếu chút nữa tức chết, hắn đường đường là sơ cấp Võ Đế, Võ Tôn trước mắt hắn không khác gì con kiến, lão chụp một cái chết cả vạn tên, nhưng con kiến này lại dám khiêu khích hắn trước, điều này làm sao bảo hắn không giận?
- Tìm chết.
Trưởng lão giận dữ quát lên một tiếng, vươn tay đánh tới Hùng. Thiên địa linh khí hội tụ hình thành cự kiếm ngàn mét trên trời hung hăng đâm xuống Hùng.
Phanh
Hùng tung một đấm tới cự kiếm, âm thanh thật lớn vang lên, cự kiếm vỡ vụn.
Hùng lắc lắc nắm tay nhàn nhạt nói:
-Lão quỷ, ăn cơm chưa, sao mà yếu như vậy?
- Hỗn đản!
Trưởng lão giận đến điên cuồng, không kìm nổi mở ra kiếm vực 10 trượng, vô số trường kiếm màu đen gào thét bay lượn trong kiếm vực.
Hùng không thèm để ý, cũng không cần vận dụng Thần Thuật, tung tới một quyền.
Cảm nhận quyền kình, trưởng lão không kìm nổi nét mặt già nua biến sắc, trong lòng tràn đầy khiếp sợ. Lão hét lớn:
-Thiên Cấp Võ Kĩ: Nhất Kiếm Phá Thiên.
Vô số kiếm trong kiếm vực dồn vào người lão, lão hoá thành cự kiếm lao tới Hùng, kình khí sắc bén khiến đám đệ tử chạy xa ra bên ngoài, đấu trường bị kiếm khí cày sâu vài chục mét.
Nắm tay va chạm với cự kiếm.
Phanh!
Một tiếng trầm đục vang lên, Hùng không chút sứt mẻ đứng im tại chỗ không có thương thế gì. Mà trưởng lão lại thảm, kiếm vực bị oanh nát, hai tay bị oanh cụt, máu tươi đầm đìa. Thân hình lão run rẩy.
-Cái gì!
Võ Tôn cứng rắn đối chọi với Võ Đế chẳng những không rơi xuống hạ phong, ngược lại còn đả thương Võ Đế.
Trưởng lão ác độc trợn mắt nhìn chằm chằm Hùng một hồi, đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
- Tuyên Ngôn Tam Biến - Nhất Biến.
Âm thanh lạnh nhạt vang lên, trưởng lão bị hút tới gần Hùng.
- Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?
Trưởng lão bị Hùng hút lại, lão không khỏi vừa giận vừa sợ.
-Tiểu tử, lão phu liều mạng với ngươi!
Thấy Hùng đấm tới, lão gầm lên giận dữ, thôi động toàn bộ linh lực oanh tới Hùng. Đây là một kích tụ tập tu vi cả đời hắn, một kích long trời lở đất.
Ầm!
-Không.
Lão bị oanh bay bắn về phía mặt đất. Máu thịt bầy nhầy, không sống nổi.
Một màn này lại khiến đám đệ tử đầu óc choáng váng. Nhiều tên chân nhũn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.