Anh Hùng

Chương 102: Đồ Sơn thành, Bá gia




Hùng ra ngoài đi dạo xung quanh. Cao thủ học viện xuất hiện lớp lớp, hắn chỉ có tu vi trung cấp Võ Quân, đi một hồi lâu không ai thèm để ý tới hắn.
Một đường đi thẳng tới phòng Dương.
-Hả, từ hôm qua tới giờ mà vẫn còn trong phòng, Dương đệ thật khoẻ a!
Thấy phòng Dương vẫn khép chặt cửa, Hùng có chút tò mò không nhịn được, dán sát mặt vào nhìn trộm căn phòng kia. Dè đâu không hề có ôm hôn, xếp hình trong tưởng tưởng. Thúy và Dương chỉ là mặt đối mặt, hai tay nắm chặt, thâm tình nhìn nhau, phảng phất trừ đối phương, mọi điều diễn ra trong thiên hạ đều không đáng quan tâm.
-Vãi! Nhìn nhau hơn một ngày.
Hùng trợn mắt rồi cố ý đánh động muốn đề tỉnh đôi nam nữ đang si mê này, nhưng người ta coi hắn như hóa thành trong suốt.
-Hai người trải qua sinh tử mới được bên nhau, hẳn phải có một phen nóng bỏng, thuận tiện làm cái gì đó chứ, nhìn nhau làm cái gì!
Hùng ngẫm nghĩ giây lát, quyết định giúp đỡ hai người. Hắn lấy Tháp Bút phác hoạ ra tình dục chi đạo, giống loại với dâm dược rồi thả vào trong phòng Dương.
Dưới tác dụng của dâm dược, nhiệt độ căn phòng nhanh chóng tăng lên. Cảm nhận cơ thể nóng bức khó chịu, Thuý nhào tới ôm lấy eo Dương, rồi tựa vào lồng ngực hắn.
Dương bị nàng ôm, khuôn mặt khô khốc quẫn bách, hai tay không biết để đâu, hắn dùng tay vỗ vỗ lưng Thúy.
Hùng đang nhìn trộm qua khe cửa, hô nhẹ:
-Hôn đi, hôn đi....
Thúy tu vi hơi yếu, mị độc lại phát tác, toàn thân nàng bắt đầu phát nhiệt, song ánh mắt lộ ra thần thái kiều mị mê người. Nàng nhìn Dương run rẩy nói:
-Sư huynh, muội nóng quá, giúp muội.
Vừa nói Thúy vừa kéo áo xuống.
Dương cảm giác thân thể hơi nóng lên, hắn vận khí xua tan dâm dược, tay phải hắn đặt sau lưng Thúy rồi truyền vào một luồng linh khí, rất nhanh mị độc trong cơ thể Thúy bị đè xuống.
Thúy vội chặn tay Dương lại, nói:
-Muội khó chịu lắm, sư huynh mau giúp muội.
Nàng bắt đầu xoa người Dương. Dương vội ngăng cản nàng lại, nói:
-Nàng làm gì?
Thúy ủy khuất cắn môi, đầu gỗ này không biết gì mà, nàng là nữ mà chủ động như vậy rồi mà hắn còn như vậy. Nàng thấp giọng nói:
-Dương sư huynh, cơ thể muội nóng bức khó chịu, làm sao bây giờ?
Thanh âm sâu lắng nhẹ nhàng nhằm hấp dẫn Dương.
Dương vội chỉnh lại quần áo của nàng, nói:
-Muội đừng lo lắng, ta tự có biện pháp, giao cho ta là được.
Nói xong Dương vận toàn lực phá giải dâm dược trong cơ thể Thuý.
............
-Ta thua.
Hùng đang nhìn trộm bên ngoài tí nữa thì chửi ầm lên, mỡ tới miệng mèo rồi mà Dương đệ còn không ăn, ngu ngốc a.
Dâm dược phát tán qua không khí, không thể nào độc được Dương, Hùng chán nản bước ra ngoài chờ.
Mười phút sau, Thúy và Dương ra khỏi phòng. Thấy Hùng ngồi ngoài, Dương hô lên:
-Đại ca.
Hùng lộ ra bộ dạng hết sức đau lòng, đi tới gần Dương thì thầm:
-Ta sợ đệ thật, đối phó phụ nữ, lúc cần "khi phụ" là phải ra tay ngay, nàng đưa tới miệng liền ăn ngay cho nóng, làm người không thể quá vô vị a.
Mấy lời thì thầm này không thoát khỏi tai Thúy, nàng không khỏi sắc mặt quẫn bách, tim đập thình thịch. Dương nghe Hùng nói vậy, gương mặt lạnh lùng đỏ lên. Khi nãy không phải hắn không muốn ăn, mà hắn lo lắng cho thân thể Thúy thôi. Nàng mới sống lại, thân thể còn yếu.
Nhìn tên đầu gỗ này cứ ngây ra, Hùng quay sang Thúy, nói:
-Ta muốn nhận nàng là muội muội, không biết ý nàng thế nào.
Thúy không ngờ hắn đề cập đến chuyện này, nhớ tới Hùng từng tìm mọi cách cứu mạng mình, hốc mắt nàng đỏ bừng:
-Tiểu Thúy bái kiến huynh trưởng.
-Muội muội ngoan, mau đứng dậy.
Hùng tâm tình thư sướng, dùng nhu kình đỡ Thúy lên, hắn biết nàng yêu Dương thật lòng nên nhận nàng là em gái.
-Đại ca....
Dương cảm động, đang muốn mở miệng liền bị Hùng ngắt lời:
- Chúng ta là huynh đệ mà, đệ sau này là em trai ta luôn, bây giờ ca dẫn hai người tới Bá gia đòi công đạo.
Thúy, Dương trong lòng cảm kích gật đầu.
Lúc này, Hùng liền lấy diều giấy ra rồi nhảy lên, Thúy và Dương cũng lên theo.
Sau đó, tốc độ của diều giấy tăng nhanh như lưu tinh xẹt qua bầu trời rời khỏi học viện. Đám học viên chỉ thấy một tia sáng màu trắng xẹt qua, có người còn tưởng mình hoa mắt..
Diều giấy rời khỏi Hà Nội thành, theo hướng Thúy chỉ đường, giữa trưa mới đến một thành trì to lớn.
Hùng nhìn thành trì xanh biếc trước mặt, bên trên cổng thành có ba chữ lớn “Đồ Sơn thành”. Diều giấy chợt lóe rồi bay nhanh qua cổng thành.
Lính thủ vệ Đồ Sơn thành nguyên bản thấy ngoại nhân đi vào, vừa định ngăn cản. Bất quá thấy trong khoảng nửa khắc diều giấy hoá thành đạo bạch quang biến mất, bọn họ vội vàng ngừng chân. Bực cường giả này, có lẽ không nên trêu chọc là tốt nhất. Huống hồ, cường giả này tiến vào thành trì, huống hồ bên trong thành còn khá nhiều cao thủ không sợ có người gây rối.
Ba người tiến nhập thành trì liền xuống đi bộ.
-Không khí thật tươi mát.
Tiểu Thúy hít sâu vài hơi nói.
Hùng cũng cảm giác được khí tức thực vật trong thành vô cùng nồng đậm, sinh cơ tỏa ra bừng bừng, làm người khác vui vẻ thoải mái. Hắn quan sát thành trì này một chút, rất khác thành trì khác, thành trì này được xây dựng từ thực vật mà thành. Rất nhiều nhà cửa đều được sử dụng thực vật dựng lên, trông giống như tòa thành trong rừng rậm.
Đi được một hồi, phát hiện cư dân tại thành trì này hoàn toàn đối lập với thành trì bình thường, bọn họ đều sở hữu tu vi mạnh mẽ.
Dương ngưng trọng, nói:
-Ở đây rất nhiều cao thủ.
Hùng gật đầu, nơi này là truyền nhân Võ Thần cuối cùng Việt Nam đại lục, không thể quá kém được.
Nhìn mọi nhà vui mừng, treo đèn, đốt pháo. Ba người dò hỏi dân cư trong thành tin tức Bá gia một chút, Hùng giật mình, Bá gia đang tổ chức đám cưới.
Hùng đang muốn hỏi đường tới Bá gia, lại phát hiện từ trong một căn nhà chạy ra một thanh niên trẻ tuổi tương tự như hắn, thanh niên này dáng vẻ thật thà chất phác, hắn đang định chạy đến một hướng.
Hùng tiến lên hai bước giữ người trẻ tuổi kia lại hỏi:
-Vị huynh đệ này, cho tại hạ hỏi Bá gia đi hướng nào?
Thanh niên kia không kiên nhẫn nhìn thoáng qua ba người Hùng, nói:
-Ba người vừa nhìn đã biết ngươi là người bên ngoài rồi, muốn biết thì đi cùng ta, ta cũng đang trên đường tới đó.
-Như thế làm phiền rồi.
Hùng không do dự lên tiếng, ba người sóng vai với thanh niên kia đi đến một phương hướng.
-Ba vị thật không biết Đồ Sơn Thành chúng ta xảy ra chuyện gì sao?
Thanh niên chất phác kia hỏi ngược lại.
Hùng lắc đầu nói:
-Chúng ta mới tới đây muốn tìm Bá gia, không biết xảy ra chuyện gì nữa.
-Vậy ba người đã gặp may mắn rồi, bình thường ngoại nhân căn bản không vào Bá gia được. Hôm nay thiếu chủ Bá gia tổ chức hôn lễ nên tất cả mọi người trong thành đều tới tham dự, chúc phúc cho thiếu thủ.
Thanh niên thật thà kia vừa đi vừa giải thích.
Thúy tò mò, hỏi:
-Huynh có biết tân lang, tân nương là ai không?
Thấy Thúy xinh xắn như vậy, thanh niên kia bộ dáng cực kỳ lúng túng đáp:
-Ta không biết.. Ta cũng chỉ là đi xem thôi.
Tiếp theo, bốn người đi về phía Bá gia.
Trên đường đi, Hùng rốt cục cũng nói qua tình huống đại khái của Bá gia.
Theo lời thanh niên kia, Đồ Sơn Thành đã xây thành trì từ trước thời Bá Hoàng Đại Thần, là một trong các thành trì cổ xưa nhất Tây Bắc. Mặc dù Bá Hoàng Đại Thần đã chết nhưng hai mươi vạn năm qua cũng không có người nào dám làm loạn tại Đồ Sơn thành. Những tông môn từng muốn chiếm giữ nơi đây đều đã biến mất trong dòng sông lịch sử cả rồi.
Mà trong Đồ Sơn Thành quyền lực lớn nhất thuộc về Bá gia. Từ khi Bá Hoảng thành tự Võ Thần tới bây giờ, không người nào dám trêu chọc Bá gia. Mỗi một đời gia chủ Bá Gia đều là đại năng khủng bố thần thông quảng đại, thực lực siêu phàm. Từ đó tới nay, Bá gia vĩnh viễn là kẻ thống trị cao nhất của Đồ Sơn Thành, được tất cả thần dân Đồ Sơn Thành kính ngưỡng và tôn sùng.
Trong thành còn có khá nhiều gia tộc mạnh mẽ khác như Tô gia, Phương gia, Chu gia..
Hôm nay chính là ngày thiếu chủ Bá gia thành hôn, Đồ Sơn Thành khá náo nhiệt. Tất cả dân chúng, gia tộc khác đều sẽ tập trung tới Bá Gia triều bái, chúc phúc cho thiếu chủ.
Sau khi nghe thanh niên thật thà nói, Thúy hơi lo lắng:
- Ca ca, hay chúng ta về đi.
Dương không muốn Hùng vì họ mà gặp nguy hiểm liền khuyên ngăn:
-Đại ca, hôm nay cao thủ tụ tập nơi đây, hay đợi hôm khác rồi chúng ta hãng tới?
Hùng mỉm cười nói:
-Đệ yên tâm, một cái gia tộc nhỏ mà thôi, không phải sợ.
Thanh niên thật thà nghe Hùng nói Bá gia là gia tộc nhỏ, mặt mày đen xạm lại, nhưng hắn làm như không nghe thấy tiếp tục dẫn đường. Hẵn nghĩ Hùng chỉ chém gió thôi.
.....
Bá Gia.
Trong một căn phòng ở phía sau hậu viện, Bá Dục giải khai cấm chế trên người Mộng Hương, hắn cười nói:
-Hương muội, từ nhỏ ta đễ yêu nàng rồi, nay chúng ta sắp thành vợ chồng, ta cảm thấy rất hạnh phúc.
Mộng Hương giận dữ, nói to:
-Bá Dục, ngươi ép ta như vậy không sợ sư phụ ta tức giận hay sao?
-Hắc hăc! Sư phụ nàng từ khi chiến với Ma Thần, đạo tâm tan vỡ, cả đời này đừng mong tiến thêm bước nữa.
Bá Dục cười nói.
Mị Đế trở về Mị Tông tinh thần suy sụp, tu vi thụt lùi nên Bá gia không sợ nàng nữa. Gia chủ một tay cũng có thể trấn áp nàng, nếu không phải mấy lão quái vật trong gia tộc không cho phép, gia chủ bắt Mị Đế hưởng dụng lâu rồi.
Bá Dục phong ấn Mộng Hương lại, quay sang hai thị nữ bên cạnh, nói:
-Hai ngươi mau trang điểm thay áo cưới cho nàng.
-Dạ, nô tì chuẩn bị ngay đây.
Hai thị nữ vâng dạ đáp.
Bá Dục cười to rồi đi ra bên ngoài. Hắn thèm thuồng Mộng Hương từ bé, hai hôm trước mới bắt được nàng, nếu không phải mấy lão già tộc cổ hủ bắt cưới này nọ, để dễ dàng ăn nói với Mị Tông, hắn ăn nàng luôn rồi.
Trong phòng Mộng Hương bị hai nha hoàn ép thay áo cưới. Xem bộ dạng, hai nha hoàn này rất quen thuộc với việc đó. Nhìn Mộng Hương trong bộ quần áo đỏ rực rỡ, một nha hoàn cười nói:
-Đẹp quá, bao năm qua đây chính là người đẹp nhất, đẹp hơn mười bảy người trước kia không ít. Thiếu chủ của chúng ta thật may mắn, có thể có được bao nhiêu mỹ nhân, ha ha, thật sự không biết có bao nhiêu kẻ hâm mộ mà chết.
Nha hoàn còn lại nói:
-Được rồi, hãy giúp nàng trang điểm một chút, như vậy sẽ càng đẹp hơn. Ta tin rằng trong thiên hạ cũng không tìm được mỹ nhân thứ hai xinh đẹp như nàng, thật mê người.
Hai nha hoàn vừa nói vừa cười, hai người bọn họ cũng bắt đầu trang điểm cho Mộng Hương. Mộng Hương bởi vì đã bị phong bế đan điền, bị hạ cấm chế trên người, nàng không thể động đậy nên những chuyện này chỉ có thể để mặc cho hai người bọn họ muốn làm gì thì làm. Mộng Hương vô lực phản kháng. Không lâu sau, hai nha hoàn đã hoàn thành công việc của mình. Hai người đi một vòng quanh Mộng Hương, cả hai đều mỉm cười hài lòng.
-Cuối cùng đã xong, đẹp quá, giống như tiên nữ giáng phàm vậy.
Nói xong hai ả đưa mắt nhìn nhau, nhẹ nhàng cầm lấy một chiếc khăn đỏ trùm lên đầu Mộng Hương. Họ không nhìn thấy trong nháy mắt khi chiếc khăn trùm lên đầu, trong mắt Mộng Hương lặng lẽ rơi ra hai giọt lệ, không một tiếng động rơi trên chiếc áo cưới.
Nghĩ đến vận mệnh của mình, Mộng Hương đột nhiên có một suy nghĩ nếu để cho nàng lựa chọn lại, thì nàng nhất định sẽ lựa chọn Hùng. Hùng mặc dù háo sắc, nhưng hắn ít nhất cũng không hạ lưu. Hắn còn chân thành hơn những người bình thường rất nhiều. Đáng tiếc nàng đã không thể lựa chọn lại. Nàng như người mất hồn bị kéo đi.
Bên trong Bá gia, lúc này đã treo đầy đèn lồng đỏ, trên cửa dán một chữ Hỉ, tất cả mọi người đều cảm thấy rất hưng phấn. Bây giờ tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ chờ tân lang và tân nương bái thiên địa, sau đó có thể đưa vào động phòng.
Tên quản gia của Bá gia lúc này đã kiêm làm người hô lễ, hắn lớn tiếng nói:
- Tân lang, tân nương an vị.
Quản gia vừa dứt lời, thiếu chủ Bá Dục mặc một bộ quần áo đỏ rực đi từ bên trái ra, mà tân nương mặc áo cưới trên đầu trùm một chiếc khăn đỏ cũng từ từ đi từ bên phải ra dưới sự nâng đỡ của hai nha hoàn, lẳng lặng đưa tới đứng bên cạnh tân lang.
Thân thể Mộng Hương lúc này không có cách nào nhúc nhích được, miệng lại không thể nói ra, thật sự là gọi trời không thấu, gọi đất không linh. Nàng hoàn toàn đã rơi vào trong tuyệt cảnh. Cúi đầu xuống, khuôn mặt cười đùa vui vẻ của nàng lần đầu tiên chảy ra những giọt nước mắt đau đớn, trong lòng vô cùng đau xót. Nghĩ lại bao nhiêu năm qua mình giữ thân như ngọc, nhưng giờ phút này ngay cả sự trong sạch của bản thân cũng không thể giữ gìn được. Cuộc sống sau này, nàng chỉ còn biết sống trong đau khổ, không còn gì khác? Có lẽ còn có vô vàn nhục nhã và sỉ nhục khó có thể rửa sạch. Nàng thậm chí muốn tìm chết nhưng họ từng nói nàng mà chết, họ liền bắt sư phụ nàng lại. Hiện tại sự phụ đang rất đau khổ, nàng không muốn sư phụ chịu khổ thêm nữa.
Lúc này, quản gia hưng phấn hô to:
-Giờ lành đã tới. Tân lang, tân nương, nhất bái tiên địa.
Nói xong, bên ngoài truyền đến tiếng pháo nổ, kèn trống vô cùng rõ ràng.
Trong lễ đường, Mộng Hương bị hai ả nha hoàn khống chế xoay người cùng với Bá Dục, quay ra bái thiên địa. Khắp nơi không ngừng vang lên những tiếng hoan hô chúc phúc cho hai người. Bá Dục nghe thấy không khỏi há miệng cười to. Mộng Hương vừa nghe thấy tiếng cười của dâm tiện kia, trong lòng nhịn không được cảm thấy đau xót. Giờ phút này, lòng nàng như đã chết, mặc dù thân thể không thể khống chế, nhưng ít ra trái tim của mình nàng vẫn có thể khống chế. Chỉ cần giữ được tâm hồn không bị tiêm nhiễm thì ít ra vẫn là một loại an ủi. Nếu không chống lại được số mệnh vậy thì biện pháp phản kháng duy nhất là một trái tim không khuất phục. Chỉ cần trái tim không khuất phục thì nàng nhất định sẽ không nhận thua.
Gia chủ Bá gia - Bá Thiên giơ tay yêu cầu mọi người im lặng.
Quản gia tiếp tục mở miệng nói:
-Tân lang tân nương, nhị bái cao đường.
Nhất thời lại một hồi pháo rộn rã vang lên, chiêng trống inh ỏi truyền đi rất xa. Mộng Hương bị nha hoàn khống chế quay lại, cùng Bá Dục bái tên gia chủ.
.......
Ước chừng sau một canh giờ, ba người Hùng theo thanh niên thật thà đi tới Bá gia.
Hùng liếc nhìn lại, chỉ thấy trong một bình đài rộng lớn chừng vài vạn mét vuông được trang trí đỏ sẫm. Lúc này, trên bình đài đã tập trung nam nữ già trẻ thành một mảng lớn đông nghịt, khiến nội tâm Hùng rung động không thôi. Như vậy mới là cưới a. Hùng quyết định sau này mở riêng một không gian to lớn tổ chức đám cưới, để toàn bộ người trong thiên hạ tham dự.
-Nhị bái....
Thanh âm theo gió phiêu tán xa xa.
Thanh niên chất phác thở phào một hơi:
-May quá chúng ta tới kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.