Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 26: Đêm của Lilith




(Lilith là người phụ nữ đầu tiên được Chúa tạo ra từ bụi bẩn và cát sạn để bầu bạn với Adam. Lilith nghĩ mình có quyền ngang bằng với Adam, không chịu thuần phục dưới ưu quyền của Adam và sự sắp đặt của Chúa, vì thế đã chạy tới vùng đất chết và ăn nằm với quỷ dữ. Người Do Thái quan niệm Lilith là nữ vương của quỷ dữ, chuyên làm hại trẻ sơ sinh và làm tình với đàn ông khi họ say ngủ. Ngày nay, Lilith là biểu tượng cho phong trào đòi quyền bình đẳng cho nữ giới về tình dục và quyền con người)
Donald kinh nghiệm phong phú vốn lọc lõi hơn Winston nhiều, thế nên vừa bị dọa một câu đã sợ chết khiếp thế này, lòng tự trọng của Donald sẽ bị tổn thương.
“Hunt vẫn chỉ là một thằng nhóc con chưa đầy hai mươi tuổi! Cậu dựa vào đâu mà ngăn cản thằng nhóc tìm hiểu gió trăng? Cậu thấy thế là công bằng sao?”
Nhóc Hunt, anh làm bao nhiêu việc đều là vì cậu đấy!
Sau này cậu nhất định phải báo đáp anh!
“Dựa vào việc tôi muốn có cậu ấy.” Winston không lớn tiếng nhưng vẫn đủ để đàn áp thần kinh Donald, khiến hắn ta đau hết cả đầu.
“Tôi không thích bị kẻ khác uy hiếp. Chuyện Hunt muốn làm, tôi chẳng có lí gì ngăn cản.”
“Vậy thì thử xem.” Winston buông cổ áo Donald: “Chặng Red Bull Ring tuần sau, tôi sẽ tận tay tiễn từng người một của Sauber ra khỏi đường đua.”
Đồng đội của Donald run run nhìn về phía hắn ta cầu xin. Hai người họ không vô dụng, nhưng Winston với bản lĩnh của mình vẫn hoàn toàn có thể tiễn họ ra khỏi đường đua mà không hề bị xử phạm quy!
“Mẹ kiếp, cậu thật hèn hạ…” Donald giơ tay bưng đầu, lí trí và đạo đức đang giằng co dữ dội.
“Trước nay tôi không phải chính nhân quân tử.” Winston đáp lại.
“Hunt có biết cậu là một thằng khốn nạn không?”
“Về sau sẽ biết.”
Nhìn vẻ mặt vô cảm của Winston, Donald thầm thăm hỏi thượng đế, giờ thì hắn ta đã biết cảnh giới cao nhất của vô liêm sỉ là gì rồi!
“Tôi… sau này tôi còn có thể làm bạn với Hunt không?”
“Vậy hãy đưa cậu ấy đi tham gia những hoạt động lành mạnh một chút.”
“Ví dụ?” Donald đã sắp suy sụp. Những hoạt động nào mới được Winston coi là lành mạnh đây?
“Quần vợt, cưỡi ngựa, BBQ, trượt tuyết đều được cả.”
“… Tôi hiểu rồi, cậu mẹ nó không cho Hunt đi tán gái, đúng chưa!”
Donald dùng ánh mắt nhìn người điên để nhìn Winston. Hắn ta vốn tưởng Winston chỉ là một người lạnh lùng khó gần thôi, giờ mới biết Winston còn là một kẻ thần kinh cực kì cố chấp và có lòng độc chiếm.
“Tán trai cũng không được.”
Donald nghĩ nguyên tắc của mình đã bị hủy hoại hết rồi. Dù cả đời phong lưu nhưng trước nay hắn ta chưa từng làm việc xấu, thế mà lúc này, hắn ta lại đột nhiên thấy như mình vừa đẩy một thằng nhóc còn chưa nắm tay con gái bao giờ vào hố lửa!
Nhưng cái tên điên Winston này là kẻ nói được nhất định làm được. Donald bỗng nhớ tới chặng đua trước, vì ép một tay đua chậm vòng phía trước nhường đường, Winston đã khiến chiếc xe ấy xoay ngang, suýt nữa thì đâm phải hắn ta đang đuổi theo phía sau. Mà cũng chính vì nguyên nhân đó, hắn ta mới lọt khỏi top ba…
Donald thấy mình thật quá xui xẻo.
“Lần trước có phải là cậu cố ý không!” Donald bừng tỉnh, định túm lấy cổ áo của Winston mà đối phương lại nghiêng người tránh thoát.
“Đó là lời cảnh cáo của tôi. Nhưng chặng đua Áo này, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình nữa.”
“Mẹ kiếp…” Donald rất muốn đấm tên này, có điều ngay cả nắm tay cũng không vung lên được.
Winston nghiêng mặt nhìn điện thoại của Donald vẫn đang bị ném trên giường: “Anh có thể gọi điện cho cậu ấy ngay bây giờ, hoặc làm kẻ địch của tôi.”
“Hừ…” Donald cười tự giễu.
“Gọi đi… chỉ là một bữa tiệc thôi mà…” Đồng đội buồn rầu khuyên nhủ.
Donald cắn răng gọi đến số máy của Hunt, đến lúc nghe thấy giọng nói đáng ghét của thằng nhóc ở đầu bên kia, Donald lại càng áy náy, dù không thể phủ nhận mỗi câu hắn ta nói đều là do áp lực từ phía Winston. Tới tận khi nhóc Hunt tiếc nuối cúp máy, Donald mới thở phào một hơi.
“Năm vòng đầu tiên trên Red Bull Ring, tôi sẽ cản đường Enzo đội Lotus giúp anh. Thế nhưng về sau có bị người kia bắt kịp hay không thì anh tự lo lấy.”
Nói xong, Winston đóng cửa bỏ đi.
Đồng đội trợn trừng mắt nhìn Donald: “Má nó! Anh có nghe thấy Winston nói gì không? Cậu ta nói sẽ cản đường Enzo trong suốt năm vòng đua đầu! Enzo đối thủ lâu năm của anh đấy!”
Donald vuốt cằm như có điều suy nghĩ: “Hình như giao dịch cũng có lợi phết nhỉ?”
“Vậy… Hunt thì sao?”
“Thế giới này ấy mà… lúc nào cũng cần một số người hùng hi sinh tính mạng để cứu vớt muôn dân. Chúng ta không nên phá hỏng giấc mộng anh hùng của Hunt.” Donald gật đầu khẳng định quan điểm.
“Này này… anh bảo Vann Winston hèn hạ, tôi thấy anh cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.”
“Ấy.. chúng ta không được nói chuyện vừa nãy ra đâu đấy. Không tốt cho chúng ta, cũng chẳng tốt cho Hunt.”
“Đương nhiên! Tôi là đối thủ của Vann Winston đấy chắc?”
Đúng vậy… trông cái dáng vẻ sừng sộ nhất định phải báo thù của Vann Winston kìa, hai người họ chỉ cần nói lung tung một câu, ngày sau chắc chắn sẽ khó mà sống nổi.
“Vậy chúng ta phải dẹp chợ thật à?”
“Vớ vẩn, tất nhiên là không rồi! Gọi điện thoại cho các cô đi! Chúng ta sẽ tổ chức ở khách sạn khác!”
“Ý hay!”
Hunt nằm cuốn chăn thành đống bùi nhùi một hồi mới chán nản vô cùng nhắn tin cho Winston: Tiệc bị hủy rồi, phí cả tiền mua áo mưa.
Gần như chẳng tới hai giây sau, người kia đã trả lời: Nếu cậu muốn dùng, tôi có thể giúp.
Mắt Hunt sáng lên, cậu nhớ tới quán bar lần trước Winston đã đưa mình đi. Tên này chắc chắn không phải là loại người “khổ hạnh” như thoạt nhìn, chỉ là phương thức hưởng thụ của hắn đẳng cấp hơn hẳn bình thường mà thôi.
Hunt lập tức nhắn lại: Anh muốn tổ chức tiệc cho tôi à?
Winston: Tôi thích tiệc SM.
Hunt đen cả mặt, gu nặng như vậy cơ à, vừa nhìn đã biết tên này lại cười nhạo mình.
Cậu vốn định đáp lại: “Có giỏi thì anh tổ chức đi”, nhưng vừa nghĩ đến tác phong nói một là một của người này, biết đâu lại tổ chức một bữa tiệc như vậy thật thì sao!? Vì thế, Hunt xoa xoa mũi, trả lời đối phương: Tiệc tùng gì gì thì thôi đi vậy. Tôi đến gặp anh nhé, ở một mình chán lắm.
Winston trả lời: Vậy cậu tới đây.
Hunt nghĩ một hồi, quyết định cap lại cuộc trò chuyện vừa nãy của mình với Winston. Đây là bằng chứng tên này không đứng đắn!
Hunt đứng trước cửa phòng Winston, vừa mới ấn chuông, cửa đã mở ra ngay. Người nọ mặc một bộ quần áo thể thao đơn giản, hơi cúi đầu nói chuyện với giám đốc đội đua.
Hắn liếc nhìn Hunt, tỏ ý mời cậu vào phòng.
“Ố ồ… sạch sẽ ghê…”
Nếu so sánh với căn phòng này, phòng nghỉ của mình đúng là chuồng lợn… nhưng nếu nhìn thấy đồ đạc ngăn nắp, mình sẽ lại muốn bày bừa.
Hunt nhảy lên giường của Winston, nằm lên gối, dang chân dang tay thành hình chữ đại (大). Có lẽ khách sạn vẫn chưa thay chăn đệm, Hunt có thể ngửi thấy mùi dầu gội đầu và sữa dưỡng sau khi cạo râu của người kia phảng phất.
“Chán quá… Chán quá thôi…” Hunt cọ cọ đầu vào gối.
Winston tiếp điện thoại xong liền ngồi xuống mép giường, khe khẽ vỗ vào lưng Hunt: “Chán thì đi ngủ.”
“Không. Tiệc bị hủy rồi, tim tôi đau lắm.”
“Vậy thì đứng lên, tôi đưa cậu ra ngoài.” Winston nhìn đồng hồ đeo tay.
“Liệu có làm lỡ chuyến bay sáng mai của anh không?”
“Vì thế phải về trước mười hai giờ.”
Hunt lập tức nhảy dựng lên: “Đi đi đi! Nhéo cái là mười hai giờ đấy!”
Winston vẫn lái xe theo lệ. Hắn đưa Hunt đi xuyên qua màn đêm London, tới một toà thành có vẻ đã không được tu sửa từ lâu lắm rồi, trông như sắp đổ.
“Này… chỗ này sẽ không sụp đấy chứ?” Hunt nói mà có phần lo lắng.
“Nếu sụp thật, cậu có vào không?”
Winston mở cửa xe, đút tay vào túi tỏ ý Hunt hãy đi theo mình.
Tòa thành không một ngọn đèn điểm xuyết như thể đã rời xa quản hạt của thần linh, bóng tối như ẩn tàng ma quỷ chực chờ nuốt gọn tất cả. Hai người đi lại gần mới thấy có vài chiếc xe thể thao cao cấp thuộc dòng Maserati hay Bugatti đang đỗ trước bãi trống của nơi này. Ferrari của Winston đến đây cũng hóa giản dị.
Winston đến trước cửa rút thẻ quẹt ra, một tiếng động khe khẽ vang lên, cửa sắt chạm hoa hé ra một khe hở, ánh sáng liền lọt qua.
Khi cùng Winston bước vào, Hunt bất giác trợn tròn mắt. Bên trong, tòa thành hoàn toàn thiết kế theo phong cách tối tăm nhưng lại không khiến người ta có cảm giác ghê sợ. Trong bóng tối, chỗ nào cũng có thể thấy những nữ phục vụ mặc đồ da đen bó sát người đang khiêu vũ quanh mấy vị khách, làm ánh lên tường những bóng đen mơ hồ mà khêu gợi.
“Chủ đề hôm nay là gì?” Winston hỏi một người ngoại hình cao lớn bận comple đen trông có vẻ giống bảo vệ.
“Sự cám dỗ của Lilith, thưa ngài.” Thái độ của bảo vệ cực kỳ nhã nhặn, khác hẳn với những người trông cửa ở một số bar Hunt từng thấy.
“Có loại hình phục vụ đặc biệt nào không?”
“Ngài có thể trở thành Adam của Lilith.”
“Hôm nay tôi không uống rượu, mọi người chăm sóc cho bạn tôi cẩn thận là được rồi.”
Lúc này, Hunt đã không thể nghe ra Winston nói những gì nữa. Cậu chỉ thấy dưới lần lụa mỏng buông rủ, có bóng người đang chuyển động lên xuống trên thân một vị khách quý. Tim cậu cũng theo đó mà đập điên cuồng.
Winston nghiêng mặt liếc Hunt một cái: “Cậu đi chơi đi.”
“Tôi đi được rồi à? Anh có đi cùng không?”
Winston khẽ lắc đầu: “Cậu đi đi. Đừng uống nhiều rượu quá, mai sẽ đau đầu đấy.”
“Anh… anh sẽ để ý tôi chứ?”
“Ừ. Đến mười hai giờ, cậu nhất định phải về với tôi.” Winston lại nhắc nhở lần nữa.
“Tôi biết rồi!”
Dù sau mỗi chặng đua, đội đua nào cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho các tay đua xả láng một chút để giảm thiểu áp lực, nhưng như vậy không có nghĩa là các tay đua được phép chơi bời thâu đêm. Marcus mà biết mình cả đêm không về chắc chắn sẽ tức nổ mắt mất.
Đúng lúc này, có hai, ba cô gái xinh đẹp đi về phía Winston. Winston nghiêng mặt, nói hai câu gì đó với một cô, cô này cau mày rồi mới gật đầu đồng ý.
“Adam yêu dấu, chúng em là Lilith của ngài.”
Giọng nói của họ khiến đầu óc Hunt như nhũn ra. Một cô trong số đó lấy một mảnh vải đen trông như cà vạt buộc vào cổ Hunt, cứ thế kéo cậu đi. Họ đưa cậu tới ngồi một chiếc ghế da, cố định tay cậu về phía sau lưng ghế, hai chân cũng giữ chắc ở hai bên.
“Á… mấy cô định làm gì?” Hunt đột nhiên thấy hơi lo lắng, cậu nhớ tới “bữa tiệc SM” mà Winston đã ghi trong tin nhắn… Hình như tên này không nói đùa! Mà là nói thật!!
“Chúng em đều là Lilith— ngài biết Lilith là gì không?” Một cô gái dựa vào tay vịn ghế, chống cằm nhìn Hunt.
“Ma nữ của bóng đêm… người vợ trước của Adam…”
“Chỉ có chúng em được quyến rũ Adam, không cho phép Adam phản kháng.”
… Sau đó, Hunt đã phải trải qua thời khắc cam go nhất của cuộc đời…
Cậu không thể cử động mạnh, chỉ có thể nhìn những cô gái kia hành hạ mình bằng cách tạo nhiều dáng vẻ khiến cậu phun máu mũi. Cậu vốn hi vọng một trong số các cô sẽ ngồi lên người mình, nhưng họ mãi vẫn cứ ở một vị trí không xa không gần. Lúc gần nhất cũng chỉ là lúc họ luân phiên giúp cậu uống rượu trong ly.
Ngụm rượu đầu tiên tràn vào yết hầu, Hunt sặc sụa chảy cả nước mắt, chỗ nào rượu đi qua, chỗ đó liền nóng như lửa đốt.
Lời cảnh cáo của Winston uyển chuyển quá nhỉ! Đây nào chỉ là diễn biến của việc “sáng mai thức dậy sẽ đau đầu” mà hắn nói! Cậu nghĩ mình sẽ không thể bước nổi chân ra khỏi đây mất thôi!
Ly rượu thứ hai lại kề bên môi.
Hunt không thích cảm giác say rượu, dù bây giờ cậu cũng không còn căm ghét chất cồn như trước nữa. Men say sẽ khiến cậu nhớ đến người cha nát rượu của mình.
“Ngài ghét chúng em sao? Người tình ơi, khách đến đây đều uống ít nhất ba ly rượu, nếu không chúng em sẽ tống họ trở về địa ngục…”
Ai ai cũng phải uống ba ly à… Hunt đành phải miễn cưỡng uống thêm ly thứ hai.
Trời đất quay mòng mòng, cậu cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng.
“Vẫn còn một ly nữa…” Lilith nói khẽ bên tai cậu. Cậu muốn suy nghĩ mà không cách nào động não. Cảm giác này cũng giống như cảm giác mất lái trên đường đua, cứ xoay tròn xoay tròn mãi, chẳng biết khi nào sẽ tông vào khu run-off.
Ly rượu cuối cùng được đưa tới môi cậu mang lại cảm giác mát lạnh, khác hẳn với những vị cay đắng ban đầu. Cậu uống hết một ngụm xong, mỗi một tế bào trong cơ thể đều như được sức mạnh thẩm thấu, khiến cậu thấy mình nhẹ tựa lông hồng, có thể bay bổng trong không khí.
Có một cô gái cầm gì đó trong tay dựa vào gần cậu, bịt mắt cậu lại.
“Thời gian hưởng lạc tới rồi… Hunt, đừng bao giờ quên những gì chúng tôi đã đem đến đêm nay…”
Linh hồn đang phiêu du trong không trung của cậu bị kéo trở về nhờ giọng nói kia, dù cậu có giãy dụa thế nào, tất cả vẫn như sa xuống.
Trong cơn mơ hồ, có ai đó ngồi lên người cậu. Ngón tay đối phương se sẽ qua lại giữa những lọn tóc cậu, sau khi vén chúng lên lại để mặc cho chúng tự do trượt xuống qua kẽ ngón tay. Đôi bàn tay ấy vuốt ve gò má cậu một cách mạnh bạo, tựa như muốn nắm chặt cậu trong lòng bàn tay, nghiền nát cậu, hủy diệt cậu.
Hunt đột nhiên cảm thấy sợ hãi không rõ nguyên do.
“Tôi… muốn về… tôi muốn về…”
“Cậu không cần bọn tôi nữa à? Trò chơi vẫn còn chưa kết thúc…” Giọng nói có phần trêu chọc của Lilith vang lên bên tai Hunt.
“Tôi muốn về nhà…” Lưỡi cậu bắt đầu xoắn lại. Ý thức của cậu càng lúc càng mờ mịt. Dù mấy cô Lilith có quyến rũ bao nhiêu đi nữa, cậu vẫn rất ghét cảm giác mất khống chế thế này. Cứ tiếp tục như vậy… cậu biết mình sẽ bất tỉnh mất thôi.
Có người dịu dàng cách lớp vải hôn lên đôi mắt cậu. Đầu lưỡi của người kia chạm vào mũi cậu, liếm khẽ như chuồn chuồn lướt nước. Một dây thần kinh nào đó nằm sâu trong trí óc rung lên, Hunt chỉ cảm thấy tai ù đi, toàn thân như sắp sụp đổ.
Tiếp đó, gò má cậu, mang tai cậu đều được người kia hôn khẽ. Những nụ hôn vụn vặt như thể hiện người kia còn đang cố kìm nén điều gì, không cách nào giải phóng.
Giữa lúc mê man, Hunt vẫn nhận ra người nọ dù có khống chế mình, nhưng lại khống chế theo một cách rất dịu dàng. Nếu nói rằng cồn rượu khống chế bố cậu, vậy thứ khống chế cậu lúc này rốt cục là chất cồn hay là Lilith?
Dái tai bị cắn khẽ, cảm giác hơi nhói khi mơ màng nhắc nhở cậu cái người đang hôn mình kia thực sự tồn tại. Cằm của cậu bị nâng lên, để lộ cổ ra. Hunt càng lúc càng sợ hãi, cậu luôn cảm thấy đối phương sẽ tựa như dã thú cắn đứt cổ cậu, mà cậu lại chỉ là một con nai yếu đuối.
“Winston… Winston anh ở đâu… chúng ta đi về!”
Hunt bắt đầu gào lên. Cậu nhớ Winston đã nói rằng hắn sẽ ở đây, hắn sẽ để ý tới mình!
Cái người đang hôn cậu bỗng dưng dừng lại.
Đúng lúc ấy, đầu óc cậu lại càng nặng nề hơn trước. Cậu chỉ có thể dựa vào chút tỉnh táo cuối cùng gọi tên của người kia lên: “Vann Winston… anh cút ra đây… anh đi đâu rồi… anh đi đâu rồi… Winston…”
Một nguồn sức mạnh nào đó bất ngờ ập xuống, người kia như được cổ vũ mạnh bạo đè nghiến lên môi cậu, khiến nụ hôn trở nên điên cuồng. Cậu muốn kêu cứu, có điều làm vậy chẳng khác nào dâng tất cả lên cho đối phương. Cậu muốn đẩy đối phương ra, nhưng nhận lại chỉ là sự xâm phạm không cách nào chống đỡ.
Tựa như có một ngọn lửa ở nơi địa ngục sâu thăm thẳm bỗng bừng lên, ngang ngược muốn thiêu rụi đất trời.
Hunt rơi nước mắt, cậu càng lúc càng lún sâu…
Tiếng chuông điện thoại réo rắt, ngoài phòng còn vọng tiếng tay vỗ lên ván cửa. Hunt sờ soạng một hồi mới tắt được điện thoại đi. Đầu cậu đau như muốn nổ tung.
“Hunt! Evan Hunt!! Cậu chết rồi à?!” Giọng một người trợ lý trong đội vang lên ngoài cánh cửa.
“Tôi còn sống…” Nói xong, Hunt mới nhận ra mình khản tiếng.
“Sợ chết mất thôi! Cậu không ăn sáng! Cũng chẳng ăn trưa! Giờ đã đến bữa tối rồi đấy! Cậu mà vẫn không ăn, ngài Marcus nói sẽ đích thân mớm cho cậu đấy!!”
“Không… không cần…” Hunt đấm đấm vào đầu mình, sau đó nhìn quanh bốn phía.
Căn phòng này ngăn nắp quá, mình đang ở đâu đây nhỉ?
Hành lí kia… hình như là của mình?
Thế nên… đây là phòng mình hả?
Đêm qua đã xảy ra những chuyện gì?
Hunt nhớ Winston đã đưa mình tới một tòa thành cổ, tham gia một buổi tiệc đặc biệt mang tên… “đêm của Lilith”. Sau đó, mình bị cố định ở trên ghế, uống ba ly rượu cực mạnh…
“Này!! Hunt! Cậu ra ăn tối nhanh lên!”
“Tôi biết rồi… ra ngay đây!”
Không ngờ mình lại ngủ đến tận hơn sáu giờ tối ngày hôm sau!
Cậu đi tới bên bồn rửa mặt, vặn vòi nước, bóp kem đánh răng, lúc ngẩng mặt lên thấy mình trong gương, mắt cậu bỗng trợn trừng.
“Cái… cái gì thế này!”
Hunt nâng cằm, trên cổ cậu đầy những dấu vết hồng hồng.
“Mẹ ơi…” Hunt vén áo phông lên, phát hiện ngực mình, bụng mình, hông mình trông thê thảm đến không nỡ nhìn.
Những cái hôn điên cuồng hoàn toàn không mang lí trí lại tràn về não cậu.
“Trời ơi… mấy cô gái này… đáng sợ quá…”
Hunt không nhớ rõ chi tiết, nhưng cậu vẫn mang máng rằng mình đã rơi vào đầm sâu không cách nào thoát được, mọi cảm quan đều không chịu khống chế. Mà hình như cậu còn được mấy cô ấy “chăm sóc” cho tới tận khi giải phóng… rất nhiều lần?
Cậu vén quần mình lên, vừa nhìn một cái đã sợ mất hồn: Khắp đùi cậu đều là những dấu vết cực rõ ràng!
“Mấy cô gái này… định ăn thịt mình luôn chắc?”
Hunt đột nhiên cảm thấy việc mình còn sống sót trở về là vạn phần hạnh phúc.
Tiếp đó, cậu nhận thấy hiểu biết của mình về Winston lại được nâng lên một tầm cao mới: Donald chỉ có thể tổ chức một bữa tiệc tầm thường với mấy “cô thỏ”, Winston lại có thể đưa cậu đi thưởng thức “Đêm của Lilith” như lấy mạng người ta được.
Chính xác là đã “vét nhẵn” cậu rồi!
Hunt cảm thấy hai chân mình bây giờ đều nhũn cả ra. Thật không tưởng tượng nổi, lần sau Winston còn có thể đưa cậu tới đâu nữa?
Vệ sinh cá nhân xong, Hunt quay lại phòng mới nhìn thấy một lời nhắn được chặn ở mặt tủ đầu giường. Nét chữ trên ấy tao nhã mà linh hoạt, cho dù nhìn bằng mắt thường, cậu cũng có thể đoán được lực đặt bút của người kia: Cậu say rượu, tôi đã đưa cậu về. Hẹn gặp ở Áo.
Hunt có phần ngại ngùng vuốt mũi. Winston đưa mình về thế nào cậu cũng không nhớ nữa.
Cồn đúng là đáng sợ thật! Sau khi uống rượu say, trong cơn hôn mê, tất cả những kí ức rời rạc cậu nhớ được chỉ còn là sức hấp dẫn điên cuồng ấy. Men say có thể xóa nhòa khoảng cách giữa hiện thực và tưởng tượng, vì thế cha mới đắm chìm sao?
“May mà có Winston ở đó…” Nếu không chẳng biết mình đã say ngất ở đâu rồi.
Mớ quần áo đắp đống của cậu đã được thu gọn cả vào va li, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là Winston làm giúp cậu, chắc là do hắn biết cậu sẽ dậy rất muộn đây mà. Thế nhưng Winston còn phải đáp chuyến bay sớm nữa, có khi hắn đã không được ngủ cả đêm.
Hunt cảm thấy lòng mình thật ấm áp.
Bên giường còn đặt sẵn một chiếc áo Winston không cất, để đó để cậu thay. Hunt cởi chiếc đang mặc ra, cúi người lại vô tình nhìn vào chiếc gương đang phản chiếu lưng mình…
“Má! Sao trên lưng mà cũng có!”
Rõ ràng cậu bị giữ chặt trên ghế, lưng dựa vào thành ghế, mấy cô gái kia làm sao có thể làm thế này được? Hơn thế, những dấu hôn còn tiếp tục kéo xuống sâu hơn, đến cả khu vực gần xương cụt cũng có! Hunt cảm thấy mình vừa gặt hái được tri thức mới về sự chủ động của phụ nữ!
Vì thế, lúc Hunt xuống nhà hàng dùng bữa, mọi người đều nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò.
“Hunt… sao cậu lại vắt khăn lên cổ thế?”
Bởi vì cậu đang mặc áo sơ mi, nếu là áo phông thì đã không đến nỗi kì dị lắm.
Hunt có vẻ bình tĩnh nhận lấy khay đựng đồ ăn: “À, hình như cổ tôi dị ứng.”
“Dị ứng? Cậu phải bôi thuốc đi! Tôi đi gọi bác sĩ giúp cậu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.