Anh Đến Cùng Rạng Đông

Chương 3:




Căn phòng thứ nhất đếm ngược từ dưới lên ở phía đông, căn phòng đối diện hành lang. Tưởng Xuyên vừa mở cửa liền nhìn thấy người phụ nữ kia dựa người vào lan can, ngón tay trắng nõn tinh tế kẹp điếu thuốc lá nhỏ dành cho nữ cùng hình xăm hoa cách tang duyên dáng.
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, đôi mắt thật là đen.
Dưới ánh mắt như vậy, Tần Đường kiên trì được không đến vài giây, cúi đầu, dập tắt điếu thuốc, tầm mắt lại nhìn xuống dưới lầu, nhưng tai lại nóng lên.
“Cạch!” một tiếng, cửa phòng bên kia đóng lại.
Nhưng rất nhanh, cửa phòng lại được mở ra. Tưởng Xuyên áo cộc quần dài chỉnh tề đi ra, nhìn lướt qua khe cửa vào bên trong phòng, thấy va ly không lớn không nhỏ vẫn dựa bên giường, đồ dùng trong phòng và ga giường đều đã được đổi lại, anh nhìn về phía Tần Đường, hỏi: “Nếu ở không quen, tôi có thể mang cô đến ở khách sạn.”
Giọng nói đàn ông mang theo từ tính, Tần Đường quay đầu lại: “Không cần, cũng khá tốt.”
Đúng lúc này A Khởi từ dưới lầu đi lên, đầu tiên nhìn Tưởng Xuyên nở một nụ cười ngọt ngào, sau đó mới nhìn về phía Tần Đường, cười tủm tỉm hỏi: “Chị Tần, dì Quế phải nấu cơm. Chị có ăn kiêng hoặc đặc biệt muốn ăn cái gì không?”
Tần Đường nghĩ nghĩ một lát: “Tôi không ăn kiêng, xào cho tôi một đĩa khoai tây là được rồi.”
A Khởi gật đầu: ‘Được, để em nói với dì Quế.”
A Khởi lại nhìn Tưởng Xuyên, Tưởng Xuyên tay đút túi quần, đi xuống dưới lầu.
A Khởi đi theo phía sau, ngữ khí hưng phấn, nhỏ giọng nói chuyện: “Anh Tưởng, anh có muốn ăn gì không? Đợi lát nữa em và dì Quế sẽ làm cho anh ăn.”
Giọng nói Tưởng Xuyên bông đùa: “Em biết làm sao?”
A Khởi: “Em sẽ học nha!”
Tưởng Xuyên cười: “Tùy em.”
…..
Giọng nói của hai người nhỏ dần, bóng dáng của hai người đã ở dưới lầu.
Tưởng Xuyên đi về phía Lữ An, Lữ An ném cho anh một bao thuốc lá, Tưởng Xuyên nhanh nhẹn bắt được, rút bật lửa ra châm, sau đó quay đầu lại, miệng ngậm thuốc lá, nâng cằm nhìn về phía Tần Đường vẫn đang đứng chỗ cũ, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào Tần Đường, chậm rãi nhả ra một ngụm khói, khóe miệng hơi cong lên nhìn về phía Lữ An hỏi: “Sao lại để cô ấy ở phòng của Tiểu Thành?”
Hướng Đông của tòa nhà xây đua ra khoảng hai mét nên hai căn phòng ở đây diện tích cũng khá lớn. Căn phòng lớn nhất ở tầng 1 là để đồ, vật phẩm quyên góp, còn trên tầng, là chỗ ở của Tưởng Xuyên.
Lúc trước khi cho thuê phòng, Tiểu Thành liền chọn căn phòng sát vách với Tưởng Xuyên, nói là ở đây ánh sáng tốt. Sau khi A Khởi tới, đã từng muốn đổi phòng với cậu ta nhưng cậu ta lại kiên quyết không đồng ý. Ở phía Tây còn có hai căn phòng, nhưng do đằng sau có một tòa nhà 6 tầng nên ánh sáng đều bị chắn hết, nếu có người tới thì vẫn để ở phòng khách là hai gian bên kia, A Khởi và Lữ An ở tại các căn phòng khác ở tầng 1.
Lữ An liếc mắt về phía tầng hai, hạ giọng nói: “Còn không phải vì vị kia là khách quý sao? Vốn dĩ người ta là ở khách sạn lớn, anh mang người ta tới đây, lại không chịu nhường phòng nên đành làm như vậy chứ sao. Thực ra phòng của A Khởi cũng khá tốt, nhưng con gái thì nhiều đồ vật này nọ hơ, thu dọn cũng lâu hơn. Tiểu Thành mấy hôm nay liền ở tạm ở căn phòng phía Tây đi.”
Tiểu Thành ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Anh Lữ nói, cô ấy có tiền nên cô ấy là thượng đế, chúng ta phải hết sức cung phụng.”
Tưởng Xuyên cười hai tiếng, mí mắt khẽ nâng, Tần Đường đã không còn ở chỗ đó nữa.
“Nhưng phần lớn mấy người có tiền đều rất chú ý tiểu tiết, mà cô ấy lại không có tất xấu gì, là một người phụ nữ kì lạ, độc lai độc vãng.” Lữ An vuốt cằm nói.
“Là như vậy sao?”
“Còn không phải sao?”
“Có tật xấu hay không đợi mấy hôm nữa là rõ.”
…..
Sau khi trời tối thì có thêm hai người nữa, một nam một nữ. Tám người ngồi vây quanh một cái bàn ăn dài ăn cơm, đồ ăn rất nhiều, mà đĩa khoai tây xào thì được cố ý đặt trước mặt Tần Đường. Lữ An tính cách thoải mái, nói cũng nhiều, không ngừng bắt chuyện với Tần Đường, những người khác cũng phụ họa vài câu. Bầu không khí khá thoải mái. A Khởi nhịn không được hỏi: “Chị Tần, làn da của chị thật là trắng, chị chăm sóc như thế nào vậy?”
Tần Đường liếc nhìn cô ấy một cái, đáp: “Trời sinh.”
A Khởi: “.........”
Phụ nữ thường thích làm đẹp mà.
Mọi người đều vô cùng vui vẻ, ngay cả Tưởng Xuyên khóe môi cũng luôn cong cong nụ cười.
Lữ An nói ở đây thỉnh thoảng sẽ có người tới làm công ích, phần lớn là sinh viên ở vùng phụ cận, đôi khi cũng có người ở bên ngoài.
Tần Đường hỏi: “Vậy bọn họ cũng ở đây sao?”
Lữ An đáp: “Đúng vậy! Còn có người mượn danh nghĩa công ích đến chỗ này ăn chầu uống chực cơ!”
Tần Đường nghe nhịn không được nở nụ cười tươi rói, đôi mắt đã to nay càng trở nên trong suốt, cùng biểu cảm lạnh nhạt lúc trước khác nhau một trời một vực khiến mọi người không khỏi ngẩn người ra. Cô tới đây đã nửa ngày, nhưng vẫn chưa thấy cô cười tươi đến như vậy, thậm chí ban đầu mọi người nghĩ cô là một mỹ nhân lạnh lùng.
Thì ra cô còn có thể tươi cười đến như vậy sao? Cười rộ lên một cái thật là đẹp.
Cô hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Lữ An cười: “Sau đó thì bị anh Tưởng dạy cho một bài học, rồi tống ra ngoài chứ sao.”
Tần Đường nhịn không được nhìn về phía Tưởng Xuyên, anh không chút để ý nhìn cô cười: “Cô yên tâm, tôi không đánh phụ nữ.”
Nụ cười nơi khóe miệng Tần Đường chậm rãi thu lại, phản bác: “Tôi cũng không tới để ăn chầu uống chực.”
Cơm nước xong xuôi, Tần Đường tắm vừa bước ra khỏi phòng tắm ở tầng hai thì gặp Tưởng Xuyên. Anh ta cởi trần, cơ bắp rắn chắc, trên cổ vắt một cái khăn mặt. Tưởng Xuyên nhìn mái tóc dài đen nhánh vẫn đang nhỏ nước của cô, tiện mồm nhắc một câu: “Ở chỗ A Khởi có máy sấy, cô đến chỗ cô ấy mà mượn.”
Tần Đường gật đầu: “Ừ.”
Tần Đường nghiêng người đi qua người anh ta, Tưởng Xuyên dường như ngửi được một mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ người cô, hoàn toàn không giống mùi dầu gội sữa tắm ở phòng tắm.
Khóe mắt nhìn thoáng qua, thấy trong chậu rửa mặt của cô có một chai sữa tắm, một chai dầu gội và một lọ sữa rửa mặt, ngoài ra còn có một góc vải ren màu xanh ngọc lộ ra dưới cái khăn lông.
Tần Đường không để ý, vừa dùng khăn lông lau tóc vừa xuống lầu tìm A Khởi mượn máy sấy.
A Khởi cắm điện cho cô, nói: “Chị sấy luôn ở chỗ em nhé, đỡ mất công chị phải chạy đi chạy lại.”
Tần Đường nhận lấy máy sấy, ngón tay lùa vào từng sợi tóc.
A Khởi ngồi khoanh chân trên giường nghịch điện thoại, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn cô.
Vài phút sau, Tần Đường bỏ máy sấy xuống, nói với A Khởi: “Cảm ơn cô.”
A Khởi cười tủm tỉm lắc đầu: “Chị đừng khách khí, chị là tới để giúp đỡ bọn em. Chút việc vặt này là điều bọn em nên làm mà.”
Tần Đường cười cười, A Khởi lại hỏi: “Chị là nhiếp ảnh gia đúng không?”
Cô gật đầu: “Ừ.”
A Khởi hỏi tiếp: “Vậy chị định ở đây bao lâu?”
Tần Đường nhìn cô ấy: “Chắc khoảng một tuần.”
A Khởi cười cười nói: “Thực ra phiền toái không phải là mấy người ăn chực, mà là có một số phụ nữ lấy danh nghĩa làm công ích để đến ở chỗ này.”
Đôi mắt Tần Đường khẽ động, cười nói: “Là đến vì Tưởng Xuyên đúng không?”
A Khởi gật đầu: “Đúng vậy, anh Tưởng lớn lên dáng vẻ không tồi, quan trọng nhất là dáng người rất đẹp. Mấy người phụ nữ đó đều muốn ngủ với anh ấy. Chị biết không, trước đây có một người phụ nữ cũng đến ở đây, nửa đêm thì không thấy cô ta đâu, em vô cùng hoảng sợ, chạy đi tìm khắp nơi, hóa ra là cô ta chạy lên gõ cửa phòng anh Tưởng ở tầng hai.”
Tần Đường: “........”
Cô nhìn chằm chằm A Khởi vài giây, bỗng nhiên nở nụ cười: “Cô thích anh ta sao?”
A Khởi đỏ mặt.
Tần Đường đứng dậy, “Yên tâm đi, tôi không có hứng thú lên giường với anh ta, lại càng không nửa đêm đi gõ cửa phòng của anh ta.”
Tâm tư A Khởi bị nhìn thấy, có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Em biết, chị không giống bọn em.”
Tần Đường cúi đầu nhìn cô ấy, không mặn không nhạt nói: “Cô nói sai rồi, là tôi và mấy người phụ nữ đó không giống nhau.”
Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
A Khởi cứng người, sầu não vò tóc, có vẻ như cô đã nói sai rồi, nếu làm hỏng chuyện, Tưởng Xuyên và Lữ An nhất định sẽ tức giận.
Cô vội vàng đi tới phòng Lữ An ở bên cạnh, dùng sức gõ cửa: “Anh Lữ anh Lữ!”
Lữ An cởi trần mở cửa, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì?”
A Khởi cúi đầu: “Em… hình như lúc nãy có nói một số thứ không nên nói, không biết chị Tần có giận hay không…….”
Lữ An hỏi: “Em nói cái gì?”
A Khởi đem đầu đuôi mọi chuyện nói lại một lần, Lữ An nghe xong sắc mặt trầm xuống: “Ai bảo em làm như vậy?”
A Khởi thấp giọng nói: “Em…..Em…….” Lắp bắp cả nửa buổi không nói được một câu.
Lữ An gõ đầu cô, tức giận nói: “Nếu cô ấy thật sự muốn lên giường với anh Tưởng thì tốt quá rồi, chúng ta trực tiếp đi ôm chân người phụ nữ bạch phú mỹ đó, chuyện đó liền được giải quyết nhanh chóng rồi.”
A Khởi bị đánh đau, bĩu môi hỏi: “Chuyện đó là chuyện gì?”
Lữ An thẳng thừng đáp: “Chuyện tiền.”
Là một thứ vô cùng hữu dụng.
Có tiền có thể làm rất nhiều chuyện.
8h sáng hôm sau, Tần Đường thức dậy, vừa đi xuống tầng liền thấy mọi người đang đợi mình.
A Khởi chuẩn bị cho cô bánh bao và một ly sữa, dì Quế mỗi sáng đều mang bánh bao đi bán nên bánh bao của dì vô cùng ngon.
Lữ An đưa cho Tần Đường một tờ giấy: “Mấy đồ vật cần thiết tôi đã liệt kê ra đây rồi, cô xem qua đi.”
Tần Đường liếc nhìn qua một lượt, hỏi: “Từ điển Tân Hoa cũng cần? Không phải hôm qua Tiểu Thành nói đã có người quyên góp rồi sao?”
Tưởng Xuyên đúng lúc này từ bên ngoài đi vào: “Lúc trước tôi có xem qua rồi, phát hiện bọn họ đều dùng sách lậu, chất lượng giấy kém không nói nhưng nhiều chỗ còn sai sót vô cùng nghiêm trọng, cho nên tôi đã đem thu hồi rồi tiêu hủy toàn bộ rồi.”
Càng là nơi nghèo khó thì tri thức càng thiếu thốn, nếu không có ai phát hiện, bọn họ chắc chắn sẽ học theo những sai sót đó cả đời.
Lữ An tức giận nói thêm: “Có một số người căn bản chỉ để lấy cái danh đi quyên góp ủng hộ, nhưng đồ dùng mang đến thì toàn là rác rưởi.”
Tần Đường liếm môi dưới, lấy bút ghi bổ sung thêm vài thứ rồi đưa lại cho Lữ An.
A Khởi và dì Quế ở lại trông nhà, còn lại mọi người đều đi theo.
Tần Đường nhìn Tưởng Xuyên ngồi trong chiếc xe Jeep đen bóng loáng, hỏi: “Xe sửa xong rồi sao?”
Tưởng Xuyên vặn chìa khóa thử khởi động xe, nhìn cô vào giây, “Lên xe đi, tôi sẽ không làm cô bị thương đâu.”
Khóe môi Tưởng Xuyên giật giật: “Tốt nhất là nên như vậy.”
Tưởng Xuyên nhìn cô cả nửa ngày, cuối cùng bật cười. Xe lăn bánh ra khỏi viện.
Lữ An và Tiểu Thành ngồi đằng sau an ủi vài câu. Lữ An nói: “Cô yên tâm, kỹ thuật lái xe của anh Tưởng rất tốt, mạng cứng, mấy năm trước đã từng rơi xuống vực mà không có chết đó.”
Tiểu Thành cũng vuốt mông ngựa theo: “Cho nên chúng tôi đi theo anh Tưởng lâu, mạng cũng cứng không kém nhé.”
Tưởng Xuyên nhỏ giọng mắng hai người: “Đừng nói linh tinh.”
Tiểu Thành và Lữ An liền im lặng.
Tần Đường nghiêng đầu nhìn Tưởng Xuyên, nhìn từ bên sườn mặt vô cùng lạnh lùng, hầu kết lộ rõ, khóe môi hơi mím lại, có vẻ đang căng thẳng.
Không ai nói chuyện nữa.
Cách Tần Đường mua đồ cùng những người phụ nữ vô cùng khác biệt, thậm chí còn nhanh gọn quyết đoán hơn nhiều người đàn ông bình thường. Nói số lượng, xem giá, đặt cọc, nói số tài khoản chuyển tiền, thời gian nhận hàng… tất cả chỉ trong chớp mắt.
Đến khi Tần Đường rút thẻ ra quẹt lần thứ ba, rốt cục bị Tưởng Xuyên ngăn lại.
Tần Đường nhíu mày khó hiểu: “Sao vậy?”
Tưởng Xuyên nhìn cô một cái, nói lại giá cả với ông chủ, tính toán lại một lần, phát hiện ra cô bị tính nhiều hơn một ít.
Cuối cùng mấy lần mua bán tiếp theo đều là Tưởng Xuyên tính tiền, Tần Đường chỉ cần quẹt thẻ.
Đi ra khỏi xưởng quần áo, Lữ An và Tiểu Thành đi đằng sau nhỏ giọng nói chuyện.
Tiểu Thành nói thầm: “Hóa ra cô Tần chính là một bạch phú mỹ nha! Chúng ta đi theo sau cảm giác như đang được ăn cơm mềm* vậy…”
*ăn cơm mềm: ý chỉ được bao nuôi
Lữ An cười ra tiếng, Tưởng Xuyên nghe được liền quay đầu lại nhìn.
Tiếng cười lập tức im bặt.
Sắc trời tối dần, đi qua phố của dân tộc Hồi, Tưởng Xuyên để mọi người xuống xe còn mình thì đi tìm chỗ đỗ.
Lữ An hỏi Tần Đường: “Trước đây cô Tần từng tới Tây An rồi sao?”
Tần Đường nhìn về con phố náo nhiệt, chậm rãi lên tiếng: “Từng tới vài lần.”
Lữ An gật đầu: “Bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt của Tây An, mấy ngay nữa chắc không thể làm trọn đạo làm chủ của người chủ nhà rồi, cho nên tối nay chúng ta ăn tối ở đây nhé, thuận tiện dẫn cô đi dạo một vòng luôn.”
Tần Đường không tỏ thái độ gì, nhìn về đằng trước.
Đi một lúc, Lữ An quay đầu lại hỏi: “Cô có chọn được nhà hàng nào chưa, nếu chưa để tôi giới thiệu……..”
Lữ An còn chưa kịp nói xong, ánh mắt bỗng nhiên thay đổi.
………..
Lúc Tưởng Xuyên nhập hội với bọn họ, Lữ An ở bên cạnh anh nhỏ giọng nói: “Lúc nãy em vừa nhìn thấy Triệu Kiến Hòa, không biết hắn ta ra tù từ bao giờ.”
Lời tác giả: Câu chuyện này tôi vốn dĩ đã muốn viết từ lâu nhưng năng lực không đủ, cứ viết được một chút là lại bế tắc, tuy rằng bây giờ tình hình cũng không khá hơn là mấy nhưng tôi sẽ cố hắng hết sức. Câu chuyện này có ngọt ngào hay không ư? Tất nhiên là có rồi, nhưng chính là ngọt với một phong cách khác với bình thường. Người đàn ông như anh Tưởng đây, một khi sủng ai đó nhất định sẽ ngọt đến sâu răng))
Bối cảnh truyện chủ yếu là ở Thiểm Tây. Tôi vốn nghĩ viết ở Vân Nam vì tôi đã từng sống ở đây hai năm nên sẽ có hiểu biết nhiều hơn một chút, nhưng lúc tôi suy nghĩ bản thảo, đắn đo hồi lâu rồi mới quyết định lựa chọn Thiểm Tây. Tuy tôi không phải người Thiểm Tây nhưng tôi có một bạn học người Thiểm Tây, lúc cô ấy nói âm địa phương, tôi có thể nghe hiểu, cô ấy cũng mang tới cho tôi không ít đặc sản Thiểm Tây, có vấn đề thì tôi và cô ấy cùng thảo luận, hoặc là sớt Baidu nha)) Nên nếu có sai sót mong mọi người sửa giúp nhé~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.