Anh Đến Cùng Rạng Đông

Chương 1:




Ra khỏi sân bay, Tần Đường lập tức đi lấy xe, lái thẳng đến phòng làm việc.
Trên đường đèn đuốc sáng trưng.
Tần Đường đỗ xe ở ngay dưới phòng làm việc, ánh đèn trong phòng làm việc đúng lúc này vụt tắt, cô cũng mở cửa xe bước xuống. Chu Đồng đang chuẩn bị khóa cửa, nhìn thấy cô, kinh hỉ kêu lên: “Chị Tần Đường, chị đã về rồi sao?”
Tần Đường đang khom người lấy máy ảnh từ ghế sau lên, quay người, đóng cửa xe lại, bước ra từ bóng cây bên đường: “Ừ, sao em lại tan tầm muộn thế này?”
Chu Đồng lại mở cửa phòng làm việc, bật đèn lên. Cô biết Tần Đường muộn như thế này còn tới chắc chắn là có việc. Cô mới tới đây làm việc từ năm ngoái, còn chưa được ba tháng nhưng số lần Tần Đường xuất hiện không nhiều. Cô mới gặp Tần Đường có vài lần, lời nói cũng chỉ được có vài câu.
Tần Đường đi tới, dưới ánh đèn huỳnh quang, bóng dáng cao gầy, dáng người no đủ, vô cùng xinh đẹp. Chu Đồng thấy liền có chút kích động: “Em còn có việc chưa làm xong nên ở lại tăng ca một chút ạ.”
Tần Đường tự rót cho mình một cốc nước, nhìn cặp sách trên vai Chu Đồng, uống ngụm nước cho nhuận họng rồi mới nói: “Em có thể về trước đi, không cần để ý đến chị.”
Chu Đồng bỏ cặp sách xuống, hỏi thử: “Em có thể ở lại giúp đỡ chị mà.”
Tần Đường nhìn đồng hồ, đã 10h rồi, nếu có người hỗ trợ thì cô có thể về nhà nghỉ ngơi sớm một chút. Nghĩ vậy, Tần Đường đưa cho Chu Đồng một cái thẻ nhớ, nói: “Em copy hết ảnh chụp trong bốn tháng gần đây phân loại thành từng mục giúp chị nhé.”
Chu Đồng cầm lấy thẻ nhớ, híp mắt cười: “Được ạ.”
Tần Đường nhìn cô nhiều hơn vài lần, sắc mặt nhu hòa đi không ít: “Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“22 ạ. Em mới tốt nghiệp năm ngoái.”
“Đã mấy lần đổi việc rồi?”
“Sáu…. sáu lần ạ.” Cô gái nhỏ xấu hổ trả lời, lại cố gắng giải thích cho chính mình, “Em rất thích công việc hiện tại, mà đây cũng là công việc em làm được dài nhất. Em cảm thấy em có thể làm việc lâu dài ở đây!”
Tần Đường nhướng mày: “Em không phải vội, chị chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Sinh viên mới ra trường vừa đặt chân vào xã hội, nhảy việc liên tục cũng là bình thường, không có gì kì lạ cả.
Thực ra Tần Đường cũng rất trẻ, chỉ hơn cô 2 tuổi, nhưng lại luôn khiến người ta có cảm giác xa cách, hơn nữa phòng làm việc này lại là của chị ấy. Chu Đồng rất sợ chẳng may mình nói sai điều gì đó sẽ phải nghỉ việc. Chu Đồng nhìn Tần Đường đi lên tầng, trong lòng vô cùng rối rắm, biết trước thì đã cố gắng bịa ra một câu chuyện tốt hơn một chút rồi.
Tần Đường không để ý đến tâm tư của cô gái nhỏ, bước vào phòng tối, bắt đầu công việc rửa ảnh.
Đợi cô làm xong, nhìn đồng hồ mới để ý giờ đã hơn 2h sáng rồi.
Ngẩng đầu nhìn một loạt các tấm ảnh đang được kẹp trên dây, không có nhiều màu sắc gì bởi chỗ kia vô cùng cằn cỗi, người dân làn da đều ngăm đen thô ráp, nhìn vô cùng khô nứt, thậm chí trẻ nhỏ cũng như vậy.
Cô mím môi, nhíu mày đi ra ngoài.
Tắt đèn, đi xuống tầng mới phát hiện cô gái nhỏ kia hóa ra vẫn còn ở lại.
“Sao em còn chưa về?”
Chu Đồng lắc đầu, vội vàng đưa thẻ nhớ đến: “Em đã phân loại xong xuôi cả rồi.”
Tần Đường cầm lấy, nhìn thấy máy tính vẫn còn mở, liền kéo ghế ngồi xuống: “Cũng đã rạng sáng rồi, em mau về nhà nghỉ ngơi đi, không ngày mai lại không đi làm được.”
Cô mở hòm thư, gửi hết ảnh và tài liệu cho Hạ Tòng An, vừa quay đầu lại, thấy cô gái nhỏ vẫn đứng ở chỗ cũ.
Chu Đồng nhịn không được hỏi: “Ảnh chụp ở đâu vậy ạ?”
“Vân Nam.” Tần Đường tắt máy tính.
Chu Đồng thổn thức: “Trước đây nghe nói Vân Quý Xuyên có rất nhiều địa phương nghèo, thật không ngờ lại nghèo đến như vậy….”
Càng không nghĩ tới một bạch phú mỹ như Tần Đường sẽ chạy tới cái nơi nghèo nàn như vậy để chụp ảnh. Hồi năm hai cô có đi xem triển lãm ảnh của Tần Đường, năm đó triển lãm ảnh của Tần Đường hoàn toàn không có những bức ảnh như thế này. Cô nhìn Tần Đường, cảm thấy chị ấy không giống như người khác, vô cùng đặc biệt.
Tần Đường cầm lấy máy ảnh và túi xách, “Còn có địa phương còn nghèo hơn.”
Chu Đồng hỏi: “Chị đã từng tới đó sao?”
Tần Đường hơi nắm chặt tay, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đã từng, được nửa đường.”
Chu Đồng mờ mịt: “Hả?”
Được nửa đường là có ý gì?
Tần Đường không trả lời, nói: “Tắt đèn khóa cửa đi, muộn rồi, để chị đưa em về.”
Chu Đồng nhìn sắc mặt lạnh nhạt của của Tần Đường, không dám hỏi thêm nữa, ngoan ngoãn đi tắt đèn khóa cửa.
…….
Sáng sớm hôm sau, Tần Đường còn chưa tỉnh ngủ, đã bị điện thoại của Hạ Tòng An làm phiền liên tục: “Trở về rồi sao không nói tiếng nào thế hả? Mỗi lần em đi đâu thì phải nhìn thấy thư của em mới biết cậu trở về hay chưa.”
Tần Đường chưa được nghỉ ngơi tốt, bị đánh thức liền có chút cáu kỉnh: “Anh không thể đợi đến tối rồi gọi được sao?”
Hạ Tòng An nghe ngữ khí của Tần Đường, giọng điệu liền hòa hoãn xuống: “Được được được, anh xin lỗi.”
Tần Đường vò đầu, cúp máy, tiện thể tắt luôn điện thoại.
Lần thứ hai tỉnh lại đã là đầu buổi chiều, gọi điện thoại lại cho Hạ Tòng An, lại gọi một cuộc nữa cho người đại diện.
Bận rộn hơn nửa tháng, sắp xếp lịch chụp xong xuôi, Tần Đường nhận được điện thoại của Hạ Tòng An: “Đi ăn trưa không? Anh có việc muốn nói với em.”
Tần Đường đáp: “Được.”
Hai người hẹn gặp ở một quán ăn gần phòng làm việc của Tần Đường, cũng cách công ty của Hạ Tòng An không xa. Hạ Tòng An lớn hơn cô 5 tuổi, hai người quen biết từ nhỏ. Hạ Tòng An làm quản lý của một trang web tin tức. Mỗ khi Tần Đường đi đâu về, muốn kêu gọi quyền góp đều nhờ chỗ Hạ Tòng An.
Người phụ trách hiện tại của Quỹ An Nhất là Tần Đường, nhưng bên ngoài cũng không ai biết, bởi cô rất ít khi xuất hiện, mọi chuyện đều do cha mẹ cô ra mặt.
Trong mắt mọi người cô chỉ đơn giản là một nhiếp ảnh gia có chút tiếng tăm.
Mấy năm nay hai người phối hợp rất ăn ý, ít nhất là Hạ Tòng An cho rằng như vậy, bởi mọi yêu cầu mà Tần Đường đưa ra, anh đều có thể làm được.
Một tháng không gặp, cô không thay đổi nhiều. Hạ Tòng An khuấy cafe, “Lần tới định đi đâu?”
Tần Đường trả lời: “Không biết.”
Mỗi năm cô đều có vài lần đi tới các vùng núi nghèo khó, thời gian không cố định, mà địa điểm cũng là ngẫu nhiên lựa chọn.
Hạ Tòng An cười: “Lần tới anh đi với em.”
Tần Đường nâng mắt nhìn anh, nhàn nhạt nói: “Không cần. Anh cũng biết đấy, em không thích có bạn đồng hành.”
Hạ Tòng An nhíu mày, nhìn chằm chằm tay phải của cô, trên mu bàn tay trắng như tuyết có một cái hình xăm, một cành hoa cách tang bắt đầu từ mu bàn tay, kéo dài lên cuốn quanh cổ tay mảnh khảnh. Năm đó, sau khi hình xăm này xuất hiện trên tay cô, cô bắt đầu thích độc lai độc vãng.
Khóe môi Hạ Tòng An hạ xuống, nói: “Cái quỹ kia của em đăng tin ở trang web của bọn anh quá nhiều lần, đã có người nói trang web của chúng ta là lừa đảo, nếu lần này để anh và em cũng lộ diện, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều.Hay là, để em lộ mặt?”
Nếu mọi người biết tất cả những phóng sự và ảnh về những vùng thâm sơn nghèo đói đó là do Tần Đường thực hiện, là con gái của ảnh hậu và ông trùm điện ảnh, tất nhiên sẽ gây nên một làn dư luận lớn, đối với Quỹ Nhất An vô cùng tốt.
Tần Đường im lặng. Điều Hạ Tòng An nói cô tất nhiên hiểu rõ, cô nói: “Để em suy nghĩ đã.”
Hạ Tòng An sửng sốt: “Suy nghĩ vấn đề nào?”
Tần Đường: “Chuyện em lộ diện….”
Hạ Tòng An: “........”
Lúc chia tay, Hạ Tòng An gọi cô lại: “Chuyện đó không phải lỗi của em, cũng không có ai nghĩ như vậy cả. Cho nên, em đừng ôm trách nhiệm vào người.”
Tần Đường bình tĩnh nhìn anh, nói: “Em biết, em sẽ không ôm trách nhiệm vào người.”
Hạ Tòng An tức giận đến không nói được câu nào. Người phụ nữ này, một khi cố chấp lên thì đáng sợ không ai bằng.
Đầu tháng năm, Tần Đường thực hiện hết các công việc dồn tích, đi tới Quỹ một chuyến. Lão Viên - người phụ trách nói: “Nha đầu, đồ lần trước gửi đến Thiểm Tây có hai vấn đề.”
Tần Đường hỏi lại: “Vấn đề gì vậy ạ?”
Lão Viên thở dài nói: “Mưa to nên xe bị lật, rơi xuống mương. Quần áo đều bị ngấm nước bẩn, sách vở cũng không thoát khỏi số phận tương tự.”
Tần Đường hơi cứng người lại: “Còn người thì sao ạ?”
Lão Viên nói: “Tài xế bị thương, nằm viện một thời gian đã hồi phục rồi, không bị làm sao cả.”
Tần Đường im lặng vài giây: “Vậy là tốt rồi.”
“Hiện tại đường đã thông, mấy thứ kia hỏng rồi cũng không sao, nhưng công ty bên kia thấy tài xế bị thương, xe cũng bị hỏng, liền làm loạn muốn chúng ta bồi thường.”
“Chuyện này bác xem thế nào rồi cứ theo ý bác mà xử lý. Sau đó đi tìm một công ty khác, đáng tin cậy một chút.”
“Ta cũng đã chọn được mấy công ty rồi, cháu đợi một lát, ta đi lấy cho cháu xem.”
“Đây.” Lão Viên chìa tờ giấy ra.
Tần Đường nhìn, lão Viên chỉ vào một công ty ở cuối danh sách: “Công ty này cũng làm từ thiện, không lấy phí vận chuyển.”
Tần Đường kinh ngạc: “Miễn phí?”
Lão Viên: “Đúng. Ta đã tìm hiểu qua rồi, rất đáng tin cậy.”
Tần Đường liếc mắt nhìn phần ghi chú: Hai lần một tuần.
“Vậy chọn công ty này đi, cháu sẽ tự liên lạc với họ.”
……..
Tần Đường đặt vé đi Tây An, trước khi có tạt qua phòng làm việc, nói chuyện với người đại diện việc ở Thiểm Tây: “Hẹn lịch chụp xuống giữa tháng đi, muộn nhất là mười ngày sau tôi sẽ trở về.”
Người đại diện đối việc một tháng cô dành tầm mười ngày đi làm cái loại công việc vừa mệt vừa không kiếm ra tiền này có chút phê bình kín đáo: “Thân ái, em không thể về sớm hơn vài ngày sao? Loại chuyện thế này đâu cần em phải đích thân đi chứ?”
Tần Đường cười: “Nhưng em thích.”
Người đại diện: “.........”
Tần Đường cầm lấy máy ảnh bỏ chạy đi trước, ở cửa liền đụng phải Chu Đồng. Ánh mắt cô gái nhỏ sáng bừng: “Chị Tần Đường, chị có thể cho em đi theo không ạ? Hồi học đại học em cũng đã từng tham gia hoạt động công ích.”
Là mấy việc như kiểu nói chuyện với người già trong viện dưỡng lão hay đi quét đường các thứ ư…… Tần Đường nhìn cô: “Không được.”
“A..” Vẻ mặt Chu Đồng tràn ngập mất mát: “Tại sao ạ? Em…. Em tự trả tiền cũng được ạ…”
“Cũng không được.” Tần Đường dứt khoát cự tuyệt.
Chu Đồng vẫn đi theo đằng sau cô, vô cùng muốn đi, liền năn nỉ: “Chị Tần Đường, để em làm chân chạy việc giúp chị xách hành lý cũng được, sau khi trở về em cũng sẽ tích cực tăng ca…. Chị đi một mình sẽ rất cô đơn nha…”
Tần Đường đột nhiên quay đầu lại, giọng nói vô cùng lạnh nhạt: “Em ngoan ngoãn ở lại đi.”
Chu Đồng sững sờ tại chỗ.
Tần Đường đi xa rồi, đồng nghiệp Tiểu Trần ở phòng làm việc liền tiến tới vỗ vai an ủi: “Tôi làm việc ở đây ba năm rồi, Tần Đường mỗi khi đi lên mấy vùng núi đó vẫn luôn đi một mình, chưa bao giờ dẫn ai theo cả. Kể cả ra nước ngoài cũng vậy.”
“Cô cho rằng bọn tôi chưa từng hỏi thử qua sao? Nhưng cô ấy không dẫn người theo.”
“Chính là, bọn tôi cũng muốn đi theo để trông thấy việc đời, nhưng cô ấy à, chính là ngại dẫn người theo sẽ tăng thêm phiền toái đó.”
Chu Đồng nghe đồng nghiệp nói xong liền cảm thấy tâm lý được cân bằng lại.
…….
Hai giờ chiều Tần Đường đặt chân đến Tây An. Trước khi đi bên này đã nói sẽ phái người tới đón cho nên cô liền đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, nhưng lại không thấy ai cả. Lôi di động ra gọi đến số điện thoại kia, giải thích tình huống, đầu dây bên kia là giọng nói sang sảng của một người đàn ông: “Cô Tần, thực xin lỗi, tôi chó chút việc nên không thể đích thân đi đón cô được, cho nên đã nhờ anh Xuyên tiện đường qua đón cô rồi. Cô đợi một chút, tôi gọi điện cho anh ấy để xem thế nào…”
Tần Đường cúp máy, đi ra khỏi sân bay.
Mặt trời rất lớn, bầu trời xanh thẳm, cô nhắm mắt lại.
Hai phút sau điện thoại vang lên, Tần Đường cúi đầu nhìn, là số lạ, nhấc máy liền trực tiếp nói: “Anh ở đâu? Nếu không tiện thì nói địa chỉ, tôi sẽ tự bắt xe tới.”
Bên kia im lặng hai giây, sau đó một giọng nói trầm thấp thuần hậu, hơi khàn vang lên: “Bãi đỗ xe, xe Jeep đen.”
Sau đó thì nói với cô biển số xe.
Tần Đường ghi nhớ biển số xe, kéo hành lý đi tới bãi đỗ xe. Xe Jeep đen vô cùng dễ thấy, bởi vì toàn bộ thân xe đều bị bùn bắn lên, bị ánh mặt trời phơi khô, nên trông càng thêm bẩn.
Cô đi tới, gõ gõ vào cửa xe, người đàn ông hạ kính xe xuống: “Xe không khóa, lên đi.”
Tiếp theo, ánh mắt liền dừng lại một chút.
Người phụ nữ rất trắng, trắng như tuyết, ở dưới ánh mặt trời trắng đến mức làm cho người ta lóa mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.