Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Chương 29: Ca Hát




Mặc kệ nói thế nào, cuối cùng Hứa Bạch và Khư Lê cũng trao đổi số wechat.
Hứa Bạch xem như hoàn toàn rõ ràng, Khư Lê chỉ quát tháo ở ngoài miệng, chưa từng có ác ý với cậu hay với Phó Tây Đường. Nếu nhất định phải dùng một câu để khái quát anh, thì hẳn là người đàn ông cuồng ghen đã kết hôn có phẩm vị độc đáo, phong cách lẳng lơ, cực độ sợ chó.
Đại khái cũng vì nguyên nhân như thế, Phó tiên sinh chưa từng để bụng chuyện của Khư Lê, thậm chí còn nghĩ ra chiêu độc hại như “Đóng cửa thả chó”.
Nhưng chân chính khiến Hứa Bạch ngạc nhiên là bảy anh em hồ lô đúng là fan của cậu, khi cậu đối mặt với bọn trẻ đang hưng phấn cũng không tránh khỏi phải chạmi mặt với phụ huynh của fan, thực sự có hơi bối rối.
Khư Lê nói bảy anh em hồ lô theo họ mẹ, đặt là Hồ Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục Thất. Sỡ dĩ trở thành fan của Hứa Bạch vì cậu từng quay một bộ điện ảnh võ hiệp, đóng vai một đại hiệp võ công cái thế, phong lưu phóng khoáng, tên là Hồ Bát.
Nó làm cho bảy anh em hồ lô vững tin rằng mình chính là nhân vật chính trong <Vịt con xấu xí>, một ngày nào đó sẽ nghênh đón sự lột xác hoa lệ. Bởi vì bọn nó có một người anh em tên Hồ Bát! Là một đại hiệp hiên ngang lợi hại!
“Phốc….” Hứa Bạch đang ăn thiếu chút nữa phun vào mặt Khư Lê.
Khư Lê ghét bỏ mà rút khăn giấy ra che trước mặt, “Đoạn thời gian đó bọn nó ngày nào cũng ngâm mình ở rạp chiếu phim, cầm theo tấm bảng, gặp yêu sẽ giơ lên nói Hồ Bát là anh em của bọn nó, ta cũng không biết mình còn sinh được đứa con trai như cậu.”
Hứa Bạch: “…….”
“Con ta mà coi trọng Phó Tây Đường, chỉ sợ ta có chết cũng bật dậy sống lại tám trăm lần!” Khư Lê nói, lại bắt đầu lạnh lùng trừng mắt, mỗi một lỗ chân lông nếu viết hai chữ ghét bỏ.
Hứa Bạch nhịn không được hỏi: “Vì sao? Vì Phó tiên sinh cầm tín vật đính ước của anh và Hồ tiểu thư à?”
Nói tới đây, Khư Lê liền nổi điên.
“Hừ, cậu thì biết gì? Ngày đó ta chặn đường bởi vì anh ta thiếu ta. Năm đó ta thách anh ta một trận chiến xóa bỏ toàn bộ ân oán tình thù, kết quả anh ta dám thả bồ câu.Chờ khi ta tìm tới cậu biết anh ta đang làm gì không? Anh ta đánh mạt chược!” (thất hẹn, xù kèo, bùng)
“Ta ở trên thành hứng nửa đêm gió lạnh! Anh ta lại dám ở đó chơi mạt chược!”
“Bệnh tâm thần mà!”
Hứa Bạch không biết Khư Lê đang mắng ai “bệnh tâm thần”, chỉ biết là rất buồn cười, không nhịn được muốn bật cười thành tiếng.
Sao mà buồn cười thế cơ chứ.
“Phó tiên sinh………. Thực sự sẽ chơi mạt chược à?” Hứa Bạch nhiều lần nghe từ “mạt chược”, nhưng tới nay vẫn không tin được đại lão gia thanh quý như Phó tiên sinh, sẽ ham thích đối với mạt chược.
“Ừ.” Khư Lê tỏ vẻ khinh thường.
Anh em hồ lô vẫn nhiệt tình nhảy tới nhảy lui trước mặt Hứa Bạch, bắt lấy cơ hội nhào vào ngực cậu, chẳng thèm quan tâm cha mình đang làm gì.
Khư Lê tức giận không nhẹ, một tay xách anh em hồ lô lên, “Về nhà, xem cha xử lý mấy đứa như thế nào.”
Khư Lê nói đến là đến, nói đi là đi, như mưa rào sấm chớp mùa hè, làm người ta khó năm bắt.
Hứa Bạch tiếp tục ăn cơm, ánh mắt thoáng nhìn di động đang mở giao diện trò chuyện với Phó tiên sinh, không khỏi rơi vào trầm tư. Lát sau, trong đầu chợt lóe lên, cậu nhanh chóng gõ ra một hàng chữ.
Knoxville ngày mai: Vừa rồi Khư Lê nói chuyện phiếm với tôi, anh ta nói Phó tiên sinh anh rất thích chơi mạt chược.
Xem đi, đã dời được đề tài, lại khéo léo đưa ra nghi hoặc của mình, quá hoàn mỹ.
Lần này Phó Tây Đường trả lời rất nhanh.
Phó tiên sinh: Rảnh rỗi sẽ đánh.
Knoxville ngày mai: Anh bạn Cố Tri của tôi cũng thích chơi mạt chược, nói là giúp tìm linh cảm viết nhạc.
Phó tiên sinh: Bài hát ở cục cảnh sát lần trước là cậu ta viết?
Knoxville ngày mai: Đúng vậy, tên là <Mộng giữa canh ba>. Bài hát rất có ý tứ phải không? Cố Tri thật ra là người rất tài hoa, chỉ là chưa gặp được cơ hội tốt.
Phó tiên sinh: Cậu sẽ hát sao?
Knoxville ngày mai: Đại khái…… chắc có?
Trong di động Hứa Bạch có mấy bản nháp Cố Tri gửi cho nghe thử, buổi tối khi đọc kịch bản cậu sẽ bật lên, tự nhiên cũng thuộc chút ít.
Thực ra Hứa Bạch cũng rất thích ca hát, nhưng càng thích tự do ca hát, chứ không muốn đóng khung thành ca sĩ chuyên nghiệp.
Nghĩ vậy, Hứa Bạch nhất thời ngứa tay, gửi qua thêm một tin nhắn —– Phó tiên sinh có muốn nghe không?
Gửi xong Hứa Bạch hối hận ngay, này giống như cậu cố ý khoe khoang với Phó tiên sinh vậy. Giống như cậu bạn nhỏ thấy được cái gì mới mẽ, học được thêm gì, gấp gáp không chờ nổi muốn bày ra cho người khác xem.
Thôi thì chuyển phát bản Cố Tri hát qua vậy.
Hứa Bạch còn chưa kịp thoát khỏi giao diện wechat tìm mấy tệp đó, Phó Tây Đường đã trả lời lại hai tin nhắn.
Phó tiên sinh: Ừ.
Phó tiên sinh: Cậu hát đi, tôi nghe.
Hứa Bạch chớp chớp đôi mắt, tỉ mỉ đọc ba lần mới xác nhận mình không nhìn nhầm. Phó tiên sinh thực sự muốn nghe mình hát, anh ấy còn nói “Ừ”.
Những lúc mọi người đùa giỡn, làm trò chọc nhau, ngâm nga đôi câu thì không nói. Bọn họ hiện đang nói chuyện phiếm qua điện thoại mà, nửa đêm thế này, hai người đàn ông to xác, một người hát cho người kia nghe, nhìn thế nào cũng thấy…….. có mùi gay.
Thời gian gần đây, nghe mấy lời đồn đãi của đại yêu tiểu yêu, Khư Lê, Bạch Đằng, A Yên, Hứa Bạch cũng cảm thấy hẳn mình và Phó tiên sinh có gì đó.
Nhưng trời thấy còn phải thương, bọn họ căn bản không có gì.
Chỉ là trời xui đất khiến ở chung, được Phó tiên sinh quan tâm giúp đỡ mấy lần, còn đi cục cảnh sát đón cậu, còn sờ đầu cậu, chiên trứng cho cậu……..
Trong vô thức, Hứa Bạch lại nghĩ tới buổi tối nọ Phó Tây Đường đứng giữa vòng sương đen của Khư Lê, dáng người cao ngất rút ba toong từ cổ tay áo. Đôi con ngươi lạnh lùng thâm thúy, phảng phất vẫn còn đang chuyên chú nhìn cậu.
“Lạch cạch.” Điện thoại rơi xuống bàn.
Hứa Bạch sờ mặt, tiếp tục bình tĩnh ngồi trong chốc lát, sau đó cả người giống như mở chốt, đứng lên phóng tới phòng vệ sinh.
Vọt vào trong, hai tay chống lên mặt đá cẩm thạch, Hứa Bạch mở to hai mắt nhìn chính mình trong gương. Nhìn bên trái, nhìn bên phải ——— Mẹ nó! Mặt đỏ!!!
Mặt mày y như đánh má hồng, giống màu mới của Armani Diêu Yểu đăng trên vòng bạn bè hôm nay.
Má ơi.
Hứa Bạch đè lại lồng ngực, buồn bực phát hiện ra nó không thèm nghe lời, tim đập càng nhanh hơn. Trong tim đánh vài hồi trống tung trời, con nai già điên cuồng đâm tường, đại khái như muốn quyết chiến quyết thắng với cậu.
Tới đây nào, rung động.
Cùng xem lần này hươu chết về tay ai.
Lúc này sức chiến đấu của Hứa Bạch hơi thấp, đành hất một vốc nước lạnh lên làm mưa nhân tạo, xoa xoa mặt, mạnh mẽ hạ nhiệt độ.
Dây thường xuân em trùng hợp đi ngang  cửa sổ, thấy mặt Hứa Bạch đầy nước, giơ giơ mầm nhọn suy nghĩ —– anh ta đang làm gì vậy?
Chờ khi Hứa Bạch khôi phục bình tĩnh ra khỏi phòng vệ sinh đã là mười phút sau. Đồ ăn trên bàn nguội lạnh, tin nhắn Phó tiên sinh gửi còn ở đó chờ đợi Hứa Bạch trả lời.
Đợi lâu như vậy, Phó tiên sinh có cho rằng mình không muốn hát không? Hứa Bạch nghĩ, nhanh chóng trả lời anh.
Knoxville ngày mai: Phó tiên sinh? Anh còn ở đó không?
Phó Tây Đường gần như là đáp trong chớp mắt: Tôi ở đây.
Hứa Bạch không biết trong mười phút cậu biến mất, Phó Tây Đường vẫn luôn cầm di động, tư thế cũng chưa từng thay đổi. Anh cứ cho rằng do mình quá đường đột, dọa cậu bạn nhỏ mất rồi.
Cậu bạn nhỏ hiện nguyên hình bơi về Tây Hồ rồi đi.
A Yên nhìn trọn một màn này ———— Trăng treo trên cao, tiên sinh khép mắt ngồi dưới tàng cây phong ven hồ, lẳng lặng dựa vào thân cây. Qua một phen ác chiến với hồ yêu, tay áo hơi rách, khuôn mặt dưới ánh trăng có vẻ tái nhợt. Cả người thoạt nhìn vừa mệt mỏi lại cô đơn.
Đã lâu rồi nó chưa thấy tiên sinh như vậy.
Bỗng một tiếng “Tinh tinh” vang lên, màn hình di động của tiên sinh lại sáng. Lông mi anh giật giật, qua hai giây đã mở mắt rũ mi nhìn tin nhắn trên màn hình, đột nhiên nở nụ cười.
A Yên vừa định hỏi anh làm sao vậy, đã thấy Phó Tây Đường ngẩng đầu lên, ngón trỏ đè lên môi, “Suỵt”.
Điện thoạiđang reo, anh nhấn nghe, thanh âm Hứa Bạch từ bên trong truyền ra.
“Phó tiên sinh?”
“Tôi nghe đây.”
“Khụ….. Vậy tôi hát nhé, hát không hay anh cũng không được chê đâu.”
“Chắc chắc sẽ không.”
A Yên chớp chớp đôi mắt, hoàn toàn chưa hiểu được đây là tiến triển thần kỳ gì. Nó còn đang nghĩ tiên sinh cô đơn tịch mịch lạnh lẽo như vậy phải làm gì đây, mới quay đầu Hứa A Tiên đã gọi điện tới ca hát sưởi ấm, thao tác này quả là  666.
Về phần Hứa A Tiên và Phó tiên sinh có phát triển thành câu chuyện gì, A Yên đã không buồn quan tâm. Yêu sinh ấy mà, quan trọng nhất chính là tùy tính.
Nó để ý làm cái quỷ gì, nghĩ nhiều vậy còn không bằng  đặt một bữa cơm ngoài ăn uống no nê.
Rất nhanh, tiếng ca lười biếng thư thả tuông ra từ di động, phất qua tai Phó Tây Đường, xẹt qua mặt hồ, lặng lẽ chào hỏi đuôi cá nhô lên trên sông.
Giữa đêm rằm, mặt hồ phản chiếu ánh trăng, bóng cây đổ dài. Núi non vờn quanh bốn phía, núi cao cản gần hết gió đêm, nhưng tiếng ca của Hứa Bạch hóa thành một làn gió khác, còn mang theo một thoáng hơi men.
Hương rượu say lòng người.
“Người nói thế gian bao lớn, chứa đựng bao trăn trở
Vô số gặp gỡ đều chỉ là vui đùa
Người nói lòng người bao sâu, chất chồng bao mong đợi
Trăm ngàn câu chữ tựa biến thể dối gian
……
Này yêu ma quỷ quái
Nhân thế thăng trầm
Này tức giận cười đùa
Thật giả ai hay
……”
Gió nhẹ nhàng lay động xích bạc trên kính Phó Tây Đường, anh nghĩ có lẽ là tiếng ca của Hứa Bạch đưa gió đến. Thực mát mẻ, làm anh cảm thấy dường như mình cũng không mệt mỏi đến vậy.
A Yên ở đối diện cũng nghe tới say mê, đôi tay chống cằm ngồi xếp bằng trên khối đá xanh, híp mắt hát đuổi ——- tuy rằng câu nào cũng lạc nhịp.
Kết thúc một bài, lá gan Hứa Bạch càng lớn hơn. Cậu vốn là người phóng khoáng, hát mấy bài cũng là hát nha. Cậu đặc biệt hào phóng hỏi: “Phó tiên sinh  thích nghe thể loại nào? Tôi biết hát nhiều bài lắm.”
Ở cạnh Phó tiên sinh toàn năng đã lâu rồi, Hứa Bạch suýt quên mình cũng là yêu đa tài đa nghệ.
Phó Tây Đường gỡ mắt kính, đổi qua tư thế thoải mái hơn dựa vào cây, nghe giọng nói của Hứa Bạch, ngắm trời đêm đầy sao trên đỉnh đầu.
Nghĩ nghĩ, anh nói: “Hát bài cậu thích.”
Nhưng Hứa Bạch thích nhiều lắm, chỉ cần giai điệu dễ nghe là cậu không từ chối. Cậu cẩn thận suy nghĩ dựa theo phẩm vị của Phó Tây Đường, cuối cùng vẫn chọn một bài của Cố Tri. Khuya rồi, nhẹ nhàng an tĩnh một chút vẫn tốt hơn.
Đêm nay, Hứa Bạch hát liên tiếp ba bài. Tuy cậu không biết vì sao Phó Tây Đường bỗng muốn nghe ca hát, nhưng nghe tiếng hít thở như có như không từ bên kia truyền qua điện thoại, Hứa Bạch chỉ cảm thấy bình Coca trong lòng mình lại sủi bọt lách tách.
Con nai già như tháo hết xương cốt nằm liệt trên Cân Đẩu Vân, vẻ mặt nhộn nhạo lại lười biếng.
Trước khi ngắt cuộc gọi, Hứa Bạch nhịn không được hỏi: “Phó tiên sinh, chừng nào anh mới về?”
Thanh âm Phó Tây Đường khẽ khàng, có vẻ ôn hòa dịu dàng hơn rất nhiều so với ngày thường: “Rất nhanh sẽ trở về.”
Nghe được câu trả lời, Hứa Bạch cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ.
A Yên xoa xoa đôi mắt mệt nhọc, “Tiên sinh, chúng ta phải về sao?”
Phó Tây Đường không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn sao trời.
A Yên cho rằng anh còn đau buồn về chuyện chìa khóa, vắt óc nghĩ ra vài câu an ủi,  “Tiên sinh, chỉ còn một mảnh nhỏ nữa là chìa khóa phục hồi hoàn chỉnh rồi, chắc chắn sẽ tìm được nhanh thôi. Mấy năm nay chúng ta tìm kiếm khắp nơi ở nước ngoài rồi, mảnh cuối cùng chắc chắc ở quốc nội. Cho dù tìm nửa tháng trong hồ này không có, chắc chắn cũng sẽ ở chỗ khác đợi chúng ta.”
“Ta biết.” Phó Tây Đường nhẹ nhàng thản nhiên đáp, có vẻ thực sự không ngại tay không mà về như lần này.
A Yên nghi hoặc nhìn anh, thấy anh giơ điện thoại nhắm lên trời, “Tách” chụp được một tấm.
Tiên sinh làm gì thế? A Yên gãi gãi đầu.
Giây tiếp theo, Hứa Bạch vừa mới tắt đèn thì di động báo có tin nhắn mới. Click mở liền thấy một mảng sao trời lộng lẫy sinh động không thể tìm được ở nơi đô thị hiện lên trước mắt mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.