Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!

Chương 11: Trò chơi gia đình




Sau khi giám định và thưởng thức xong ngoại hình của hai người, Hạ Tập Thanh nhìn khắp nơi xem xét. Phòng này không giống với phòng bọn họ. Đây là một gian phòng ngủ, bên trong bày biện đơn giản, một cái tủ quần áo, sàn trải thảm lông dê, có một cái bàn tròn và một chiếc giường nho nhỏ.
Thương Tư Duệ cũng không giống bọn họ, hắn đặt tất cả những đồ vật có vẻ là manh mối lên bàn, sau đó lại phân tích từng cái.
“Tự Hành, anh xem giúp tôi xem, mấy cái này có dùng được không?”
Chu Tự Hành lên tiếng, đi theo hắn xem mấy cái manh mối sẵn có.
Hạ Tập Thanh không đi qua, mà đi vòng vòng quanh cái không gian nhỏ này. Phòng này không giống thư phòng, trên tường không treo cái gì, anh vuốt vuốt hoa văn tinh tế trên giấy dán tường, phát hiện đối diện giường ngủ có một cái camera nho nhỏ. Rất kỳ lạ, phạm vi quay của cái camera này gần như là tường không.
Bỗng nhiên, anh phát hiện trên tường có 2 cái đinh nhỏ, chìm vào hoa văn trên giấy, rất khó để phát hiện. Hạ Tập Thanh vươn ngón tay ra sờ lên, cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nơi này phải chăng từng treo một bức tranh?
“Tập Thanh? Anh cũng đến chỗ này xem manh mối đi, chứ tôi làm cách nào cũng không thể hiểu được.” Thương Tư Duệ gọi một tiếng, hướng anh vẫy vẫy tay, lúc nãy Hạ Tập Thanh mới thoát ra khỏi suy tư, quay đầu lại thấy Thương Tư Duệ và Chu Tự Hành đang đứng quanh bàn tròn, anh ừ một tiếng, đi qua.
Manh mối trên bàn cũng không nhiều, chỉ có một tờ giấy, một tệp giấy nhớ, một cái laptop.
Thương Tư Duệ đang chỉ cho Chu Tự Hành xem nơi mình phát hiện ra manh mối, Hạ Tập Thanh di di chuột, màn hình sáng lên, hiển thị giao diện một trang web. Thanh trên có ba địa chỉ web, Hạ Tập Thanh theo thứ tự bấm vào, cái thứ nhất là tin tức về triển lãm tranh, cái thứ hai có giao diện giống như một quyển sách, anh đang muốn bấm vào địa chỉ thứ ba thì bống nhiên cảm thấy gì đó.
“Tư Duệ, cậu từng làm gì cái máy tính này chưa?”
Thương Tư Duệ đang nói chuyện với Chu Tự Hành, quay đầu nhìn sang phía này, “Tôi? Tôi không làm gì cả, cái máy tính kia không có network, lúc tôi chạm vào chỉ hiện ra ba cái giao diện thôi.”
Sườn mặt Chu Tự Hành hơi liếc qua, màn hình chiếu sáng khuôn mặt của Hạ Tập Thanh, đôi mắt anh chậm rãi chớp chớp, hình như đang trầm tư.
“Anh phát hiện ra gì à?”
Nghe được giọng Chu Tự Hành, Hạ Tập Thanh quay đầu, “Cậu còn nhớ rõ cái ghi chú ở phòng chúng ta không? Câu ở mặt sau tờ giấy ý.”
Hạ Tập Thanh đang chuẩn bị tiếp tục nói, Chu Tự Hành từ trong túi rút ra tờ giấy kia, làm anh kinh ngạc. Anh đã từng lĩnh giáo sự kiên nhẫn và cẩn thận của Chu Tự Hành, nhưng trình độ này đúng là vượt qua sức tưởng tượng, “Cậu thế mà lại mang theo.”
“Có ai nói mang theo manh mối là trái quy tắc à?” Chu Tự Hành nâng nâng đuôi mí mắt, đặt ghi chú lên mặt bàn, sau đó kéo một cái ghế qua, ngồi xuống, đọc lên tin tức trên mặt giấy, “10 giờ đêm nay, gặp ở nhà hàng Sophia.”
“Nhà hàng Sophia?” Thương Tư Duệ cau mày, phát ra nghi vấn.
“Đúng vậy” Hạ Tập Thanh dịch màn hình tới trước mặt Chu Tự Hành và Thương Tư Duệ, “Giao diện cuối cùng là trang chủ chính thức của cái nhà hàng Sophia kia.”
Thương Tư Duệ híp mắt nhìn về phía màn hình, khó xử gãi gãi đầu, “Ôi, toàn tiếng Anh…”
Người này đúng là không có gánh nặng thần tượng mà, Hạ Tập Thanh lắc lắc đầu. Những lời này không cắt đi, lúc chiếu, anti fan lại có cơ hội để bu vào, nói không chừng còn bảo hắn là không có học thức, rồi đoàn đội của đối thủ cạnh tranh lại mua một đống bản thảo, lôi kéo dư luận.
“Ngày hoa hồng?” Chu Tự Hành bắt được một tin tức thú vị từ giao diện website.
Vẻ mặt Thương Tư Duệ mê man, Hạ Tập Thanh giải thích đại khác cho hắn, “Là hoạt động cho những cặp tình nhân, ghi là vào ngày đó, nhà hàng sẽ bố trí hàng ngàn hàng vạn đóa hoa hồng, đồ ăn, thức uống cũng đều chế biến từ hoa hồng.”
“Cái này với việc chúng ta thoát ra ngoài có liên quan không?” Thương Tư Duệ khom lưng, ngẩng đầu nhìn Hạ Tập Thanh. Hạ Tập Thanh tuy thấy bất đắc dĩ, nhưng vẫn dịu dàng cười cười nhìn hắn, “Tôi cũng không biết.”
Thương Tư Duệ ngây thơ nhìn Chu Tự Hành, Chu Tự Hành tay trái xoa cằm, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng chỉ chỉ tờ ghi chú, “Đã có 2 manh mối hướng về nhà hàng này, vậy tuyệt đối không phải vô nghĩa.”
Cậu nói không sai, nếu chỉ có một cái, có khả năng là ngẫu nhiên, nhưng nếu 2 cái đều hướng đến nhà hàng kia, hơn nữa manh mối thăng cấp dần, thì nhất định là cố tình.
Nhìn vẻ mặt mê man của Thương Tư Duệ, người gánh vác hình tượng thiên sứ là Hạ Tập Thanh sợ hắn xấu hổ, cũng sợ hiệu quả chương trình không tốt, chủ động dời đi lực chú ý khỏi manh mối nhà hàng không hoàn chỉnh, “ Vừa nãy các cậu thảo luận các manh mối khác thế nào rồi?” Nói xong, anh thuận tay cầm tờ giấy trên bàn lên, trên giấy viết một dòng chữ, là nét bút nắn nót nhưng trẻ con, chắc là của một đứa trẻ mười mấy tuổi.
[Ba ơi, hôm nay thầy giáo giao cho một bài tập, nhưng con tính kiểu gì cũng không ra, ba có thể tính giúp con không?]
Hạ Tập Thanh lật mặt sau tờ giấy, trên đó có viết 4 con số, còn 2 cái ngoặc không.
1634 () ()
Dãy số sao?
Dữ kiện được cung cấp cũng quá ít.
Theo kinh nghiệm từ phòng trước, tổ tiết mục sẽ không làm khó khách quý. Nếu là câu đố điền vào để hoàn thành dãy số, ít nhất cũng phải cho 3 số trở lên, nhưng hiện tại chỉ có một số, còn là số có 4 chữ số, thật khiến người ta đau đầu.
Hạ Tập Thanh nhìn về phía Thương Tư Duệ, “Tư Duệ, cậu phát hiện tờ giấy này ở đâu?”
Thương Tư Duệ chỉ tủ đầu giường, “Ở chỗ kia kìa, nhưng trên đó cũng chỉ có mỗi tờ giấy này thôi.”
Hạ Tập Thanh gật gật đầu, tuy nói anh tin lời Thương Tư Duệ nói, nhưng tổng thể vẫn cảm thấy tên nhóc này không đáng tin cậy. Vì thế liền tự mình đi qua, cẩn thận kiểm tra. Trên tủ đầu giường đúng là không còn vật gì khác, nhưng anh cứ thấy sai sai, tổ tiết mục nhất định còn đang ẩn giấu manh mối khác. Anh nhìn xung quanh chiếc tủ, phát hiện giữa nó và chiếc giường bên cạnh có một sọt giấy rác. Hạ Tập Thanh duỗi cánh tay lấy sọt giấy, đổ hết đồ vật bên trong ra ngoài.
“Mẹ ơi, tôi cũng chưa phát hiện ra cái này.” Thương Tư Duệ thấy thế, lập tức chạy đến ngồi xổm xuống cạnh Hạ Tập Thanh, học anh xếp các giấy rác gọn gàng lên mặt sàn, “Mấy thứ này có cái gì không?”
“Tôi chưa xác định được, nhưng tổ tiết mục cố tình “tạo” ra nhiều rác rưởi như vậy, hẳn là có mục đích.” Hạ Tập Thanh vừa xem vừa trả lời Thương Tư Duệ, cho đến khi nhìn thấy một tờ giấy, bên trên viết mấy công thức toán học.
Anh cẩn thận nhìn, chỉ là một nửa quá trình tính toán.
“Tìm được rồi.” Hạ Tập Thanh cầm tờ giấy đứng lên, đi về phía chiếc bàn tròn, Chu Tự Hành đang nhìn ngày hoa hồng được tuyên truyền trên trang chủ nhà hàng, biểu cảm ý vị thâm trường, nhìn đến Hạ Tập Thanh và Chu Tự Hành đi tới, cậu khôi phục biểu cảm bình thường, “Tìm được gì rồi sao?”
“Quá trình tính toán, cậu xem, cái này có phải rất quen mắt không?” Hạ Tập Thanh đưa tờ giấy trong tay cho Chu Tự Hành, Chu Tự Hành nhận lấy rồi nhìn, đặt tờ giấy trên mặt bàn, khóe miệng hơi nhếch lên.
Biểu này quá là đẹp trai! Hạ Tập Thanh bị lung lay, mê muội trong chốc lát.
Ngoại hình Chu Tự Hành thật sự rất hợp khẩu vị anh.
Sắc đẹp là tội lỗi, sắc đẹp hại người.
“Chữ trên tờ tính toán này với chữ trên thẻ đánh dấu sách ở thư phòng là giống nhau, quả nhiên, chữ trên tờ ghi chú là của phụ nữ.” Chu Tự Hành thả lại tờ giấy xuống mặt bàn, “Giờ chúng ta có thể xác định, thân phận của nhân vật chính là một người đàn ông đã lập gia đình và có con.”
“Nói không chừng còn đi ngoại tình.” Hạ Tập Thanh cười lạnh một tiếng.
Thương Tư Duệ hoàn toàn không hiểu được tình huống, vẻ mặt mê man hỏi, “Các anh làm sao biết?”
Hạ Tập Thanh chớp chớp mắt, “Đoán mò.”
Thương Tư Duệ a một tiếng, sau đó lại ngốc manh cười rộ lên, “Tôi cảm thấy tôi không ở cùng 1 thế giới với hai người, các anh cũng quá là ăn ý đi, lập tức liền hiểu đối phương nói gì.”
Này không phải là ăn ý, chỉ là não dùng được thôi. Hạ Tập Thanh thầm nghĩ.
Anh cầm bút, cong lưng, viết xuống tờ tính toán kia, “Mặc kệ thế nào, xem trước cái này đã.”
Đề mục trên tờ giấy chỉ viết 1634, mà phía dưới cũng chỉ viết một dòng.
1x1x1x1+6x6x6x6+3x3x3x3+4x4x4x4 =?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.