Anh Chỉ Thích Em Thôi

Chương 4:




Chết tiệt. Vừa đồng ý với chị Diệp là ngày mai giao bản vẽ mà!!!
[ Hoàng Y Y: Ngại quá, ngày mai tôi không rảnh ]
“Tinh tinh ~”
[ Tần Thịnh: Thế ngày kia? ]
“Á!!!” Hoàng Y Y bắt đầu không tự chủ được mà đứng lên xoay vòng vòng, xung quanh nổi lên bong bóng màu hồng phấn.
Cô hít sâu một hơi, cố giả vờ bình tĩnh gửi [ Vâng ].
[ Tần Thịnh: Vậy được, ngày kia em tới đồn lấy cờ thưởng nhé ]
emmm…
Hoàng Y Y cứng cả người, nhìn dòng chữ trên màn hình, như thể nghe thấy tiếng cõi lòng vụn vỡ.
Đại Hoàng đang vùi trong ổ chó ngủ ngon lành, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vị chủ nhân đang có cảm xúc thất thường.
Hoàng Y Y không nhắn lại, điện thoại im ắng lạ thường.
Cô đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn hai má ửng hồng của mình ở trong gương thì rất khó chịu.
Tần Thịnh là người mới quen chưa đầy ba ngày, sao mình lại “Sa đọa” đến nước này chứ.
Có lẽ thật sự mình đang có một giấc mơ từ tưởng tượng mà ra.
Cô xóa người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát trên màn hình máy tính đi.
Mười phút sau, lại bắt đầu điên cuồng tìm lại bản vẽ.
Hoàng Y Y! Cần gì phải vậy chứ!
Cô vẽ tranh minh hoạ cả đêm, vẽ xong sửa, sửa lại xóa, xóa lại sửa, vẽ đến mức quên mất tối hôm qua đi ngủ khi nào.
Lúc tỉnh dậy mặt trời đã chiếu tới mông, kim đồng hồ trên tường dừng lại ở số “Mười hai”.
Sau khi đánh răng rửa mặt và ăn qua loa chút gì đó, lại tiếp tục bắt đầu vẽ tranh, vẽ một mạch đến bảy, tám giờ tối mới kết thúc công việc.
“Đinh đoong ~”
Là chị Diệp.
“Y Y à, em vẽ xong chưa?” Chị Diệp ngồi thẳng lên giường, không thấy ngại một chút nào. Bình thường chị ấy cũng hay tới.
Thật ra chị Diệp không lớn tuổi, sang năm vừa tròn 30, là biên tập viên mỹ thuật của nhà xuất bản, vóc dáng siêu nóng bỏng, là ngự tỷ chất lừ, từ trước tới nay Hoàng Y Y luôn vô cùng hâm mộ điểm này.
Cô cũng sắp tròn 25 tuổi, nhưng vóc dáng lại giống như học sinh cấp ba vậy.
Cô trở lại trước bàn máy tính, “Đang vào đoạn cuối rồi, trong vòng nửa tiếng có thể xong.”
Chị Diệp nằm trên giường bắt đầu nghịch điện thoại, “Thế chị chờ em nửa tiếng nha.”
Hoàng Y Y khẽ hô một tiếng “Cố lên” với mình, cuối cùng hoàn thành bản vẽ trong vòng 25 phút.
“Chị Diệp, vẽ xong rồi, em đột nhiên đau bụng, chị tự gửi trước đi.”
Chị Diệp ra dấu tay “ok”.
Đến khi Hoàng Y Y từ nhà vệ sinh đi ra ngoài, chị Diệp thỏa mãn chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn ám chỉ với cô: “Em không vẽ nhân vật thì tiếc quá.”
Vẽ nhân vật?
Chị Diệp đi rồi, cô vươn vai ngồi trước bàn máy tính, chuẩn bị tắt cái máy kiếm cơm đi.
Nhưng trên màn hình không có gì khác ngoài người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát.
Thì ra chị Diệp nói hình mẫu nhân vật chính là anh!
Nói như vậy, từ tối hôm qua đến bây giờ, khung chat của cô và Tần Thịnh không hề có một tin nhắn mới.
Trong lòng đột nhiên trống trải.
Ngày hôm sau, Hoàng Y Y còn ở trong mộng đã bị điện thoại đánh thức.
“A lô ~” Cô còn chưa mở mắt đã trực tiếp nghe máy, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng.
“Anh là Tần Thịnh.”
Hai chữ “Tần Thịnh” vừa vang lên, cô lập tức tỉnh táo, chớp mắt đã bật dậy khỏi giường.
Tần Thịnh mang theo ý cười hỏi: “Em vẫn chưa dậy à?”
Kim đồng hồ đã bò đến số “Mười”.
“Dậy rồi dậy rồi, tôi dậy từ sớm rồi.” Cô sốt ruột nói.
Tần Thịnh cười một tiếng, thật sự là nụ cười ghim thẳng vào lòng Hoàng Y Y, như tắm mình trong gió xuân.
Không, còn thoải mái hơn cả gió xuân.
“Vậy giờ em có rảnh không? Vừa hay lúc này anh đang ở trong đồn, em tới nhận cờ thưởng được không?”
Hoàng Y Y đồng ý không cần nghĩ ngợi, “Được ạ.”
Nửa giờ tiếp theo, Hoàng Y Y dốc hết sức lực sửa soạn một hồi, cố gắng làm cho mình có vẻ sạch sẽ bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Trước khi đi Đại Hoàng cắn góc váy trắng của cô, muốn cùng cô ra ngoài.
Cô xoa đầu Đại Hoàng, sau đó vô cùng tàn nhẫn đóng cửa lại.
Lúc này sao có thể mang bóng đèn theo chứ?
Hoàng Y Y đứng ở cửa đồn cảnh sát.
[ Hoàng Y Y: Tôi tới cửa rồi
Tần Thịnh: Ừ, anh ra ngay đây]
Trái tim cô giống như bị nai con không ngừng va chạm, nhịp tim đập cực nhanh, ngay cả cô cũng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
“Hoàng Y Y?”
Cô quay đầu lại, một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác đơn giản màu đen đứng bên cạnh cô, trong tay cầm một lá cờ thưởng.
Mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát nấp sau cánh cổng xếp của đồn cảnh sát, đang thò dài cổ ra bên ngoài, giống như đang bắt trộm.
Mặt Hoàng Y Y càng đỏ hơn.
Nhất định là bị gió thổi, nhất định là vậy.
Tần Thịnh hơi nghiêng đầu nhìn cô, đưa cờ thưởng vào tay cô.
“Đại Hoàng đâu rồi?”
“À, dạ…” Ngay lập tức, cô giống như đã làm ra chuyện sai trái, “Nó đang trông nhà.”
“Ồ, thế em ăn cơm chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.