Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối

Chương 3: Heaven




Nếu bạn thấy tôi có vẻ ổn trước việc bị chồng phản bội, thì đó là do tôi đã rất cố gắng. Không phải theo cách bạn nghĩ đâu. Thực ra, tôi không kết hôn. Chẳng có ai phản bội tôi cả. Tôi chỉ mới đính hôn. Đám cưới sẽ diễn ra sau mười tám tháng nữa. Tôi hay làm những bài tập tâm lý nho nhỏ này để chuẩn bị cho chính mình trước bất cứ điều gì có thể xảy ra trong đời.
Không may là, bạn xen ngay vào lúc tôi đang ở ngay chính giữa một cuộc luyện tập, vậy nên chúng ta phần nào đã có một khởi đầu tồi tệ. Tôi vẫn là tôi, và mọi thứ tôi kể với bạn cho đến trước khi chuyển sang vụ chồng-phản-bội đều là thật. Chỉ phần sau là không. Hình như đó là đoạn bạn xuất hiện, vậy nên nói đúng ra bạn chẳng biết gì về tôi cả. Nhưng bạn phải thừa nhận việc tôi giải quyết mọi sự khá ổn.
Tôi nghĩ mình rất nhập tâm vào bài tập. Nếu chưa bao giờ tập luyện và đặt mình vào tình huống bị chồng phản bội, tôi sẽ không biết phải đối mặt với sự việc đó thế nào. Nhưng may mắn thay, hiện giờ tôi đã chuẩn bị sẵn rồi.
Vậy hãy bắt đầu lại nào. Tôi vẫn là Heaven Albright, vẫn hai mươi năm tuổi. Tôi cao một mét sáu mươi tám, nặng khoảng năm mươi chín kilogram. Hoặc năm mươi bảy kilogram vào ngày đẹp trời. Và năm mươi chín kilogram vào ngày “đèn đỏ”. Năm mươi chín kilogram nếu tâm trạng tôi sa sút hoặc tự chiều mình hơi quá với các thứ như rượu, pizza hoặc bánh quy kem. Hầu hết thời gian là năm mươi chín kilogram. Tóc vàng sậm pha lẫn nâu nhạt và dài vừa phải. Vàng kiểu thuốc nhuộm mua ngoài cửa hiệu. Hoang dã, ba màu, nhưng không phải theo kiểu punk rock[1]. Cũng không giống mỳ ống. Ừm, đôi khi tôi có thể nặng tới sáu mươi mốt kilogram. Và chiều cao đo bằng thước là một mét sáu mươi năm.
[1] Thể loại nhạc rock phát triển từ năm 1974 tại Hoa Kỳ, Anh và Úc. Các ban nhạc punk tạo ra thể loại nhạc nhanh, sắc bén, thường là những ca khúc ngắn và thiết bị đơn giản.
Tôi luôn cho rằng mình có cặp má khá phúng phính, nhưng cuối cùng tôi cũng đã thấy lấp ló chút xương gò má. Không phải bằng cách hóp má lại khi soi gương đâu nhé. Tôi chưa bao giờ làm việc đó.
Bất cứ khi nào rửa tay trong một nhà vệ sinh công cộng, thì chín trong mười phụ nữ đứng cạnh tôi đều hóp má lại trong lúc soi gương. Bọn họ làm cái gì vậy chứ? Cố gắng để trông mảnh mai hơn? Như con cá ấy à? Hay Zoolander[2]? Nếu họ không thể giữ được khuôn mặt đó khi ra khỏi nhà vệ sinh, thì bài tập có ý nghĩa gì? Nếu chỉ để cho vui, thì, được thôi, tôi hoàn toàn ủng hộ.
[2] Bộ phim hài về anh chàng siêu mẫu có tên Dereck Zoolander.
Khi nói rằng việc kết hôn tệ hại, tôi không có ý là tệ hại, thậm chí cũng không thực sự biết nó có tệ hay không. Tôi đã nghe cả những điều hay ho lẫn tệ hại. Cảm xúc của tôi về việc kết hôn rất lẫn lộn. Nên nói là rất loạn xạ. Cha mẹ tôi chia tay nhau trước cả khi tôi hiểu chia tay nghĩa là gì. Vậy nên, tuy miệng vẫn nói như đúng rồi, nhưng tôi chẳng hề có kinh nghiệm gì với hôn nhân hay song thân kết hôn, chứ đừng nói gì tới hạnh phúc vợ chồng.
Ký ức đầu tiên của tôi về cơ thể nam – nữ vừa đủ để kìm chân tôi suốt nhiều năm trung học.
Khi tôi khoảng tám tuổi, Pete, cậu bé hàng xóm bên kia đường, từng quanh quẩn bên ngoài nhà tôi nhiều giờ liền không chán. Đôi khi tôi cũng ra ngoài chơi. Đôi khi thì không. Cậu ta theo đuổi không mệt mỏi, và với tôi… kiên trì lại thường hiệu quả.
Ngày nọ, khi tôi đang hái hoa từ vườn nhà hàng xóm để làm bó hoa cho mẹ, Pete theo tôi suốt nửa giờ mà không nói lời nào. Tôi mặc kệ cậu ta.
Khi tôi bắt đầu về nhà, cậu ta cuối cùng cũng lên tiếng, hỏi lát nữa tôi có làm gì không. Tôi trả lời rằng mình sẽ ra ngoài ăn tối cùng cha. Cậu ta hỏi mình có thể đi cùng không. Tôi đồng ý.
Trên đường tới nhà hàng Santo Pietro’s, chúng tôi ngồi ở băng ghế sau trong chiếc Camaro của cha. Bạn gái của cha, Sandra, ngồi ở ghế trước cùng mái tóc vàng rất dài, những lọn tóc có gắn lông vũ. Điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến lúc này là món bánh mỳ xoắn nướng bơ chúng tôi sẽ ăn tại nhà hàng.
Tôi không thường xuyên gặp cha. Nói món bánh mỳ bơ tỏi còn quen thuộc với tôi hơn cha thì cũng không sai. Thế nên tôi ngồi mơ màng về món bánh mỳ, còn Pete thì cố gắng khiến tôi chú ý. Suốt chuyến đi, tôi cố gắng chạm lưỡi tới mũi.
“Tớ sẽ cho cậu xem của tớ nếu cậu cho tớ xem của cậu”, cậu ta nói.
Tôi nhún vai, lè lưỡi với cậu ta.
“Cậu không muốn sao?”, cậu ta hỏi.
“Tớ vừa cho cậu xem đấy thôi!” Tôi nói, lại thè lưỡi lần nữa, lần này còn trợn mắt thật to.
“Không phải lưỡi”, cậu ta nói. Rồi cậu ta nhìn xuống, tay dằn dằn khóa quần.
“Không thích”, tôi đáp, tự hỏi còn bao lâu nữa thì đến Santo Pietro’s.
“Tớ cứ cho cậu xem của tớ vậy?”, cậu ta đề nghị.
“Được thôi”, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, xem cha lái xe qua những khúc ngoặt, ngã rẽ trong hẻm núi.
Không hề chần chừ, Pete mở khóa quần, lôi của quý ra, thậm chí còn chẳng thèm mở chiếc nút cài phía trên. Cứ thế mà lấy nó ra. Nhỏ xíu. Giống một ngón tay út đặt nhầm chỗ.
Nhưng quan trọng hơn nữa, lưỡi tôi chỉ còn chút xíu xiu nữa là đụng được tới mũi: Tôi cố thêm lần nữa, ráng đưa lưỡi lên, vươn lên, lên…
Rồi BÙM. Từ phía trước một tiếng sấm khiến chiếc xe rung chuyển. Là cha tôi đang gầm lên. Tôi không nhớ ông nói gì khi bắt gặp Pete thông qua kính chiếu hậu, cùng thứ của quý lồ lộ như thể con vịt Bắc Kinh treo trước cửa nhà hàng Trung Hoa. Tôi chỉ biết âm thanh của ông thực sự đã khiến tôi ngã nhào khỏi ghế. Tới tận hôm nay, chỉ cần nhìn thấy thứ ấy của đàn ông là tai tôi lại đau nhức.
Cha quay xe lại liền tức khắc, mang Pete về nhà, sau đó đưa tôi về. Không còn bánh mỳ bơ tỏi nữa. Tôi buồn chết đi được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.