Anh Ấy Là Của Tôi

Chương 2:




Bây giờ thời đại tiến bộ, quan niệm của mọi người cũng thay đổi, đến cả cách quyên tiền cũng thay đổi hình thức tân tiến mới.
Trước kia, lúc quyên tiền, tiền mặt, chi phiếu đập từng xấp từng xấp, quyên càng nhiều càng oai. Giờ không vậy nữa, giờ người ta đổi sang đem đồ của mình ra bán đấu giá, tiền đấu giá được đem quyên hết toàn bộ.
Đêm hội từ thiện không giống với các tối trao giải, cách bố trí chỗ ngồi cũng khác, ngồi hàng trên không phải những gương mặt tên tuổi quen thuộc trên màn ảnh mà là các ông chủ lớn sẵn sàng vung tay tiêu tiền.
Chỗ ngồi của Túc Nghệ được sắp xếp ở khúc sau giữa, cũng chưa phải quá xa. Cô ngồi xuống, quay sang gật đầu mỉm cười thay cho chào hỏi với mấy vị minh tinh trông quen mặt ngồi bên.
... Sau đó cầm tờ bướm thông tin buổi đấu giá để trước mặt lên xem.
Vừa nãy chân của cô quả thực rất đau, có lẽ là bị trầy mất lớp da ngoài mất rồi, thực sự không có sức đâu để hỏi kỹ người đàn ông kia xem là chữ "chu" nào, chữ "ying" nào.
Túc Nghệ xem kỹ tờ bướm, trong đó có ghi rõ tên họ của người đấu giá, xem tới xem lui, đừng bảo tìm thấy Chu Ying, đến một người họ Chu cũng không thấy.
*Chu Ying là pinyin tức âm đọc tiếng Trung của tên Chử Ưng.
Sai sách rồi!
Anh ta không có đồ bán đấu giá!
"Chị Nghệ, bộ đồ của chị hôm nay trông đẹp quá."
Túc Nghệ nghiêng đầu, ngồi cạnh cô là Từ Thiến Lam, cũng giống cô, đều là nữ phụ thâm niên, hai người từng gặp nhau mấy lần lúc đi thử vai, ấn tượng của Túc Nghệ về cô gái này là... không có ấn tượng.
Hai người không có giao tình gì, đây là câu nói đầu tiên giữa họ.
Túc Nghệ cười, giọng thờ ơ: "Cảm ơn."
Từ Thiến Lam: "Hôm nay chị Nghệ tới mua hay tới quyên đồ vậy?"
Túc Nghệ: "Quyên."
"Khéo ghê, em cũng vậy, là một mặt dây chuyền gia truyền, em tiếc lắm đấy."
Túc Nghệ ầm ờ một tiếng.
Thứ cho cô nói thẳng chứ phải đến năm mươi phần trăm số minh tinh ở đây đều là đem món đồ "gia truyền" nào đó của mình tới bán đấu giá.
Về phần rốt cuộc nó có phải là gia truyền thật hay không thì không biết được, dù sao cũng có rất nhiều người tới đấu giá chỉ vì muốn mua lại một món đồ nào đó của minh tinh để lấy thể diện, cũng có rất nhiều người vốn dĩ sẵn muốn làm từ thiện nên bèn chọn đại một món đồ nào đấy thuận mắt để mua, cũng có... vị kim chủ của ai đó cố ý ra giá thật cao để mua lại món đồ hòng làm vui lòng người tình.
*kim chủ: tiếng lóng ở Trung Quốc chỉ các vị đại gia dùng "quy tắc ngầm" với người nổi tiếng
Có vẻ cuối cùng cũng cảm nhận được sự thờ ơ của Túc Nghệ, Từ Thiến Lam không hồ hởi sấn tới nữa, nghiêng người sang nói chuyện với mấy bà chị khác ngồi kế bên. Túc Nghệ cuối cùng cũng được yên.
Đêm hội bắt đầu, người dẫn chương trình đứng trên đài nói tràng giang đại hải một hồi mới đi vào nội dung chính.
Sau khi bán đấu giá thành công vài món đầu tiên, không khí đêm hội được hâm nóng lên, người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu món đồ tiếp theo.
"Vật đấu giá từ thiện đêm nay của cô Từ Thiến Lam là một mặt dây chuyền bạch ngọc. Miếng ngọc này... chạm khắc tinh xảo, kiểu cách phóng khoáng... nghe nói là bảo vật gia truyền của cô Từ Thiến Lam, giá đấu khởi điểm năm vạn tệ."
Thật là làm khó cho vị dẫn chương trình phải vắt óc nghĩ ra những từ ngữ miêu tả dễ nghe như vậy cho chiếc mặt dây chuyền này.
Túc Nghệ thoải mái ôm thắt lưng nhìn ảnh chiếc mặt dây chuyền trên màn hình lớn, thầm đánh giá.
Làm gì có ai ngu ngơ thực sự đem đồ tổ truyền nhà mình đi đấu giá chứ? Chiếc mặt dây chuyền này, dựa vào kinh nghiệm nhìn hàng của cô thì chỉ ba mươi đồng, không thể cao giá hơn được nữa.
Đến lúc chiếc mặt dây chuyền này được đấu giá lên đến tận hai mươi vạn, Túc Nghệ bình tĩnh cầm chén hứng cái cằm bị rớt của mình.
Cuối cùng, chiếc mặt dây chuyền được chốt giá ba mươi lăm vạn, Từ Thiến Lam đứng dậy, mỉm cười vẫy tay với bốn phía.
Sau khi ngồi xuống, cô gái này bỗng quay sang bắt chuyện với Túc Nghệ: "Chị Nghệ à, nghe nói đoàn phim "Phong vân" cũng gửi lời mời thử vai cho chị hả?"
Túc Nghệ ừ một tiếng chẳng mặn chẳng nhạt.
"Em cũng vậy đấy, chúng ta cùng cố gắng nhé! Hay là chúng ta cùng chụp chung một tấm đi?" Nói xong, cô ta liền giơ điện thoại lên, Túc Nghệ còn chưa kịp hoàn hồn, vừa nhìn vào máy thì đã bị chụp rồi.
Chụp xong, cô ta vui vẻ bảo: "Chị Nghệ à, tấm này chị đẹp thật đó."
Túc Nghệ liếc một cái, tấm này cùng lắm chỉ có thể coi là cô không nhắm mắt chứ vẻ mặt cô rõ ràng là đang đần ra.
Trong lòng thầm cười khẩy nhưng thái độ ngoài mặt vẫn nhẹ nhàng.
"Tôi lại thấy tấm này chụp cô không được đẹp lắm."
Từ Thiến Lam nghe xong, vội dừng tay khoan đăng lên weibo: "Thật á? Đâu ạ?"
Túc Nghệ chau chau mày: "Mặt hình như hơi to một chút."
Từ Thiến Lam xem kỹ lại, nghe Túc Nghệ bảo vậy, cô ta bỗng cũng cảm thấy hơi đung đúng, nhưng lại ngại mở phần mềm làm đẹp trước mặt Túc Nghệ, bèn bảo: "... Thế chúng ta chụp lại tấm khác đi!"
"Được thôi." Túc Nghệ ung dung chỉnh sửa lại tóc mái, hơi nghiêng đầu sang bên phải, nở nụ cười ngọt ngào.
"..." Từ Thiến Lam chụp xong, xem đi xem lại, gượng cười bảo, "Tấm này cũng được nhỉ."
Thế rồi lặng lẽ đóng weibo lại.
Buổi đấu giá cuối cùng cũng xong. Túc Nghệ theo dõi cả tối, không tìm thấy có món đồ nào mình muốn mua về nhà, đồ sứ thì ngại chật nhà, đồ "tổ truyền" thì cô chẳng hứng thú.
Cô thoải mái đứng dậy, định đi sang chỗ đăng ký tự quyên góp.
Gần như chỉ cần một cái liếc mắt, Túc Nghệ đã nhận ngay ra bóng lưng Chử Ưng.
Anh đang đứng ở chỗ đăng ký để ghi danh.
Trời giúp cô rồi!
Túc Nghệ ngồi cả tối, chân đã đỡ đau kha khá, chẳng cần đắn đo chút nào liền chạy ngay tới đứng sau lưng anh ta, ló đầu ra nhìn lén bản đăng ký anh đang viết.
Chử Ưng.
Hay lắm.
Người đàn ông này, đến cái tên cũng khí khái như vậy.
*từ "ưng" có nghĩa là chim ưng
Cô coi trộm xong, hài lòng ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thẳng vào Chử Ưng.
Mắt cô cười tít lại như vầng trăng non, môi đỏ răng trắng: "Hi, lại gặp nhau rồi."
Chử Ưng đặt bút xuống, tránh người ra: "Ừ."
Ừ xong liền quay người định đi luôn.
Túc Nghệ liền vươn tay ra giữ... lần này níu thẳng cánh tay người đàn ông lại.
Tay người đàn ông này... sao mà chắc thế?
Túc Nghệ cười: "Chuyện trên thảm đỏ, cảm ơn anh nhé."
Chử Ưng nhìn tay cô bảo: "Cô đã cảm ơn rồi."
"Một câu cảm ơn không thể thể hiện hết lòng cảm kích của tôi." Túc Nghệ vẫn cười tươi như trước.
"Tiện tay thôi."
"Tôi mời anh một bữa nhé."
Chử Ưng cuối cùng cũng nhìn vào mắt cô mà nói: "Không cần."
Túc Nghệ kiên trì: "Không được, anh giúp tôi một chuyện lớn như vậy, tôi nhất định phải mời anh một bữa cơm!"
Chử Ưng cạn lời: "Tôi chẳng qua chỉ cản một quả trứng gà thôi."
"Nếu quả trứng đó đập trúng người tôi thì ngày mai hình tôi dính đầy lòng trắng trứng gà sẽ bị lên báo, các fan hâm hộ thấy tôi đáng xấu hổ như vậy nói không chừng sẽ thôi không hâm mộ nữa, lượng fan giảm, đạo diễn, nhà đầu tư sẽ cảm thấy tôi không có sức hút, sau này tôi càng ngày càng khó nhận được phim, tiền cũng sẽ càng ngày càng ít." Túc Nghệ bịa chuyện tỉnh bơ, càng nói càng trở nên thảm thiết, chưa biết chừng mà nói thêm lúc nữa, khéo sẽ thành kẻ ăn xin đầu đường xó chợ, "... Vậy nên, tôi nhất định phải mời anh một bữa cơm."
Cô nhìn Chử Ưng chăm chú. Hôm nay, thợ trang điểm đánh phấn mắt cho cô màu hồng nhạt khiến đôi mắt quyến rũ của cô càng trở nên ngọt ngào.
Chử Ưng: "Tôi không có thời gian."
Thật đáng tiếc, người đàn ông trước mặt này là đồ tượng đá, từ chối rất dứt khoát.
Túc Nghệ thấy anh ta đáp chắc nịch như vậy, sợ anh ta bỏ đi mất bèn vội ra sức giữ chặt lấy.
"... Vậy anh cho tôi số điện thoại đi, chúng ta chọn lúc nào anh rảnh!"
Chử Ưng đi bộ đội nhiều năm, chỉ quen tiếp xúc với cánh đàn ông phóng khoáng, lần đầu đụng phải người bám dai như vậy, ngẩn ra một lúc, cau mày, đọc một dãy số điện thoại.
Túc Nghệ không hề nới tay, mở khóa màn hình điện thoại, bấm gọi cho số Chử Ưng vừa đọc.
"Xin chào, số máy quý khách vừa gọi không đúng..."
Chử Ưng: "..."
Chử tiên sinh trăm năm mới nói dối một lần, chưa đầy một phút đã bị vạch trần.
Túc Nghệ cong môi: "Chử Ưng, có ai từng nói với anh, anh rất không biết nói dối chưa?"
Xung quanh ngày càng có nhiều người nhìn về phía họ, Chử Ưng thở dài, đọc lại một dãy số khác.
Lần này, Túc Nghệ lập tức phóng khoáng thả tay, vừa lòng lưu dãy số lại: "Liên lạc sau nhé."
Chử Ưng nhíu mày, nhìn cô một cái rồi đi thẳng một mạch không quay đầu.
**
"Quý cô à, đêm hội còn chưa kết thúc, quý cô đã được lên hot search rồi đấy." Ngô Tuyết mở weibo lên cười đểu.
*hot search: những cụm từ được tìm kiếm, chia sẻ, tương tác nhiều nhất được nhà mạng thống kê theo thời gian thực
Túc Nghệ nhắm mắt lại để An Tuyền tẩy trang cho mình: "Người ta ném trứng vào em là chuyện em có thể kiểm soát được hay sao?"
Ngô Tuyết hầm hè ngồi đọc bình luận dưới weibo của Túc Nghệ: "Ở đâu ra nhiều đứa mất não tới vậy nhỉ, mà sao cô lại toàn gặp phải bọn nó thế?"
"Làm sao em biết." Túc Nghệ bỗng nhớ ra nên hỏi, "À, chị xem xem Từ Thiến Lam có đăng weibo gì không?"
Ngô Tuyết tìm thử: "Không có, sao đấy?"
Túc Nghệ phì cười: "Không có gì ạ."
Sau khi Ngô Tuyết và An Tuyền ra về, Túc Nghệ cuộn người ngồi trên sô pha.
Cô mở Weixin xem thử, liếc một cái liền thấy ngay cái tên kia.
*Weixin (pinyin của từ 微信) là một phần mềm chat ở Trung Quốc đại lục, tên phiên bản quốc tế của nó là WeChat, cách dùng tương tự như Zalo.
Người liên hệ: Chử Ưng (Chử Ưng)
Ảnh đại diện Weixin là một con... gà.
Không phải gà hoạt hình, gà anime mà là đường đường một con gà trống đang chạy.
...
Túc Nghệ bấm thêm liên lạc xong liền cột tóc lên đi tắm.
Tắm xong, mở màn hình kiểm tra, không có thông báo mới.
Không biết vì sao, Túc Nghệ lại có cảm giác nhất định đối phương đã thấy lời mời kết bạn rồi, chẳng qua là không đồng ý.
Trong đầu cô, đến cả cảnh tượng Chử Ưng lạnh lùng nhìn vào điện thoại như thế nào cũng được phác họa ra.
Túc Nghệ tựa người vào giường, cầm điện thoại, gửi lời mời kết bạn lại lần nữa.
Tin nhắn đính kèm... Túc Nghệ ngẫm nghĩ một chút rồi chèn vào một gương mặt khóc tỏ vẻ đáng thương.
Mấy phút sau, "ting" một tiếng, khung hội thoại bạn bè của WeChat nổi lên.
Chử Ưng: Các bạn đã là bạn bè, hiện tại có thể bắt đầu trò chuyện.
Túc Nghệ nương nương: (^o^)/~ Chử Ưng!
Chử Ưng:.
Túc Nghệ nương nương: Đang bận à?
Chử Ưng: Bận
Túc Nghệ không nhắn lại nữa, mở vòng bạn bè của Chử Ưng ra xem.
Vòng bạn bè của anh ta gần như trắng trơn, không biết là vì anh ta thiết lập quyền riêng tư hay là thực sự không hề đăng gì cả, trạng thái duy nhất hiển thị là hai tấm ảnh, một tấm là hình một con Husky ngốc nghếch thè lè lưỡi với máy ảnh, một tấm là hình một bàn tay lớn đang úp lên má nó, bàn tay to rắn rỏi, tạo cho người nhìn cảm giác an toàn.
Túc Nghệ chống tay lên đầu, lưu tấm hình về điện thoại, thay nó thành hình nền cuộc trò chuyện với Chử Ưng.
Làm xong xuôi đâu đấy, Túc Nghệ hài lòng tắt khung chat với Chử Ưng đi.
Túc Nghệ nương nương: Em đơn phương tuyên bố, em yêu rồi.
Ngô Tuyết: Đơn phương là ý gì hả?
Túc Nghệ nương nương: Nghĩa là em đã vừa ý một người đàn ông, có vẻ không dễ theo đuổi cho lắm.
Ngô Tuyết: Ồ, đưa ảnh đây xem.
Túc Nghệ gửi tấm hình có bàn tay to và mặt con Husky qua.
Ngô Tuyết:...... Chó cũng không tha à??
Túc Nghệ nương nương: Ăn cú đấm thép của ta đi.jpg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.