An Thần Lộ

Chương 90: Chạm Mặt






Dự Hà bất lực chỉ biết ôm Dự Đoan Trang trơ mắt nhìn tên Đông gia một tay chém xuống, hắn lúc này đã vô lực phản kháng, hắn chết không sao, chỉ tiếc là Trang nhi sau cùng cũng không thể thoát thân được.
Đông gia sáu tên đều cười lớn, Dự gia cuối cùng xem như sạch sẽ.
Xiu.
.
.
Lúc tưởng chừng bản thân khó thoát thì có tiếng xé gió rồi một âm thanh vang lên, hắn ngẩng đầu lên thì thấy một bóng lưng cao lớn che chắn trước mặt mình.
Dự Hà run rẩy, cuối cùng.
.
.
hắn cuối cùng cũng chờ đợi được, mọi công sức trước đó của hắn đã được đền đáp, hắn cười mà trông nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Dự gia xem như có hy vọng lại rồi., Đông gia hãy run rẩy đi.
“Ngươi là.

.
.” Tên Đông gia thấy song kiếm của mình bị chặn lại thì bất ngờ.
Hắn nhìn người đứng chắn trước Dự Hà là một thanh niên trẻ , trầm giọng: “Hạ gia Hạ Trí Đăng.”
Hạ Trí Đăng cười lớn.
“Ha ha, xem ra nơi thâm cùng thuỷ cốc vậy mà cũng có người biết đến một kẻ nhỏ nhoi như ta đây.
A.
.
.
, đây không phải là Đông gia Đông Thường sao.
.
.”
“Hừ, bớt nói nhảm đi.” Tên Đông gia thấy một chiêu mình bị cản lại vốn đã ôm một bụng oán khí, đã vậy còn bị Hạ Trí Đăng khinh thường liền lập tức phẫn nộ.
Quát lên một tiếng hắn liền đẩy người ra, tên Đông gia xoay người một cái toan tính dùng cả song đao hợp lực chém cùng lúc.
Song đao kết hợp tự nhiên vẽ ra hai vòng cung sáng lóa giữa không trung hạ xuống.
Hừ.
Hạ Trí Đăng thu lại nụ cười trước đó hắn hừ lạnh một tiếng, thanh kiếm trên tay dễ dàng chống đỡ song kiếm, kế tiếp hắn nhấc chân đá bay tên Đông gia ra xa.
Bành! Bịch! Ầm!
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, những tên Đông gia lúc này mới kịp nhận ra tràng cảnh hiện tại.
“Không tốt, là Khai Khiếu trung kỳ.” Một tên giật mình thốt lên, nói rồi cả năm người đồng loạt xông lên muốn vây công Hạ Trí Đăng.
Trong bọn họ bất kỳ ai, đơn thương độc mã đều không phải là đối thủ của Hạ Trí Đăng này.
Nhìn năm người đang xông tới hắn nét mặt bình tĩnh, nụ cười như có như không trên môi.

— QUẢNG CÁO —imgwebtruyen
Sưu!
Lại một âm thanh nữa tiếp tục tới, trong năm người lập tức có một người tu vi yếu kém nhất ngã xuống, nhìn rõ thấy hắn bị một vật màu đen cắt ngang cổ mà chết.
“Đông gia cũng không gì hơn cái này!” Hạ Trí Đăng nói.
“Huynh muội Đăng Dung.”
Đông gia vốn cho rằng đã có thể giết được Dư Hà, không ngờ giữa đường mọc ra một Hạ Trí Đăng, dù là Khai Khiếu trung kỳ với bọn hắn cũng không đến mức yếu thế, muốn đi đều dễ dàng, nhưng không ngờ vậy mà lại chưa hết, không ngờ phía sau vẫn còn một người nữa.
Hai người này luôn hành động theo cặp, vậy mà bọn hắn lại quên mất, đáng lẽ ra khi bắt gặp Hạ Trí Đăng đã phải suy nghĩ đền chuyện này luôn, nhưng giờ có hối hận cũng đã muộn.
Sáu người chết một, còn năm người đánh với hai chênh lệch rõ ràng, huynh muội Đăng Dung kết hợp vô cùng mạnh mẽ, nếu cứ tiếp tục, kết quả liền rõ.
“Rút.” Một tên xem như đứng đầu nhóm người Đông gia rất quyết đoán, khi thấy một người bên mình ngã xuống liền không chậm trễ đưa ra quyết định.
“Cho các ngươi sống thêm ít lâu nữa, chờ khi Đông Quân tới đây, bất kỳ ai cũng đừng mong rời khỏi.”
“Hừ, muốn đi nào có dễ như vậy.” Lên tiếng là người vừa tới Hạ Mân Dung, nàng thấy hai người Dự Hà bị thương nặng liền phẫn nộ, lại thêm bọn chúng muốn vây công Trí Đăng liền không chậm trễ phóng ra vũ khí của mình giết chết một người.
Không phủ nhận tu vi nàng thấp nhưng có thể một chiêu giết được một người phần nhiều là do đánh lén mà thành.
“Đúng là Đăng Dung các ngươi lợi hại, nhưng muốn lưu lại bọn ta thì vẫn còn kém lắm.” Tên Đông gia trầm giọng nói nét mặt vô cùng khó coi, nói xong hắn lập tức dẫn người rời đi, có thể thấy được hắn phẫn nộ đến mức nào.
Hạ Mân Dung đang còn muốn đuổi theo liền bị Hạ Trí Đăng nhanh chóng cản lại.
“Nếu chúng ta là đặt tới trung kỳ thật còn có thể lưu bọn chúng lại, tiếc là vẫn còn kém một chút “chó cùng dứt dậu”, nếu ép bọn chúng quá e rằng chúng ta phải trả giá không nhỏ.
Với lại nhiệm vụ chúng ta không phải là giết đám người Đông gia này, chưa kể bọn chúng hình như vẫn còn người, phải mau chóng rời khỏi đây tránh rắc rối ngoài ý muốn.”
— QUẢNG CÁO —imgwebtruyen
Hạ Mân Dung dù không muốn nhưng vẫn biết Hạ Trí Đăng nói đúng, gương mặt xinh đẹp phụng phịu có phần không cam lòng.
.
.
.
.
Rời khỏi Giăng Màn sơn, Trần Lâm tâm tình thả lõng hắn không hề vội vã, cũng đã biết được phương hướng nên cả quãng đường đều vô cùng thong thả, dù sao bản thân đã chậm trễ một tháng rưỡi rồi, có muộn thêm chút nữa cũng không sao.
Bên ngoài thì ngoài Tiểu Bạch ra hắn cũng không có vướng bận gì nhiều, ai chứ riêng con heo này thì thà hắn đi lắng cho người khác, thay vì lo lắng cho tên này.
Trần Lâm giờ đang có việc khiến bản thân hắn bận tâm hơn đây, đó chính là Tào Ảnh, tất nhiên Tào Ảnh cũng theo hắn đi ra ngoài rồi.
Chuyện cũng không có gì ngoài việc tên này lải nhải quá nhiều, một tháng rưỡi vừa qua đúng là Trần Lâm không một ngày nào yên được với nó, cứ tưởng ra ngoài Tào Ảnh sẽ thu liễm lại, ai ngờ nó vẫn luyên thuyên mãi không dứt.
Tiếc là giới chỉ của Trần Lâm chỉ chứa được vật chết, nếu không thì hắn đã sớm nhét tên này vào trong đó rồi.
Không biết là trước đó Tào Tu Kiệt thế nào chịu đựng nổi tên này, chắc là hắn chết sớm cũng vì tên này làm phiền muộn không thôi.

Để cho Tiểu Bạch và Tào Ảnh hợp lại với nhau Trần Lâm e rằng thiên hạ đại loạn.
“Sư phụ, người nói Bạch sư thúc ăn thịt sao, không phải đến cả đồng loại cũng ăn đó chứ.”
“Sư phụ sư phụ, người nói xem đẹp trai như con không phải mỹ nữ sẽ vây quanh sao, người yên tâm lúc đó con sẽ để cho người vài tiểu muội xinh tươi, hắc hắc.”
“Không đúng, người như sư phụ da dẻ còn trắng trẻo hơn cả nữ nhân, e rằng sẽ không thích mỹ nữ.
.
.Ách.”
“Lăn.”
Trần Lâm đầu đầy hắc tuyến, hắn quát lớn mốt tiếng, rồi giơ tay chụp lấy Tảo Ảnh đang lải nhãi một bên nhấn vào trong cái bóng, thoáng cái Tào Ảnh đã bị hắn đẩy chìm vào cái bóng sau lưng mình.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh giây lát, quả là sai lầm khi cho tên này ra ngoài.
Với Tào Ảnh trước mắt hắn vẫn chưa biết làm sao cho phải, để lại cũng không được, mà mang đi hắn cũng không biết phải làm sao, tương lai của hắn đang còn mù mờ huống gì đến việc của Tào Ảnh.
— QUẢNG CÁO —imgwebtruyen
Trần Lâm thở dài gác lại tâm tình sang một bên.
Thư thái chưa được bao lâu phía sau lại có âm thanh huyên náo truyền tới khiến hắn nhướng mày, đang suy nghĩ xem là ai xuất hiện nơi này thì đã có bóng người thấp thoáng phía xa hiện lên rồi.
Trần Lâm bất ngờ vậy mà lại là người quen, không phải hai người này vừa rồi còn gấp lắm sao, giờ nhìn lại có vẻ khá là chật vật, hai người này mỗi người lại mang theo một người.
Thanh niên có khí chất bất phàm trước đó giờ đang cõng theo một thanh niên khác có phần lớn tuổi hơn.
Nữ nhân xinh đẹp thì bồng theo một đứa bé khoảng năm sáu tuổi.
Chưa hết, phía sau bốn người lại có một nhóm người đuổi theo không dứt, tới đây thì Trần Lâm đã phần nào biết được câu chuyện bên trong rồi.
Đang muốn rời đi tránh rắc rối không đáng có nhưng lúc này bốn người kia vậy mà lại hướng về phía hắn, chạy tới.
Đúng là rắc rối, Trần Lâm đang tính xem có nên rời đi luôn không thì Hạ Trí Đăng vội vã lên tiếng.
“Tiểu huynh đệ chờ chút, ta có việc muốn nhờ.”
Ta với ngươi hình như cũng không có gọi là quen biết mấy thì phải, Trần Lâm thầm nghĩ trong lòng, có điều hắn cũng không có nói lời này ra chỉ khẽ nhướng mày.
“Này, Đăng ca đang nói với ngươi đó không nghe thấy hả?” Hạ Mân Dung thấy Trần Lâm thái độ dửng dưng vội quát, đúng là mất hết thần thái thanh tao thoát tục trước đó, đã vậy giọng nói còn có phần chói tai nữa.
“Để xem các ngươi còn chạy được đi đâu.” Trần Lâm cảm thấy khó chịu, đang tính lên tiếng thì đằng sau đã có giọng nói lớn tiếng lấn áp, khí thế xem ra không hề tầm thường chút nào.
Chỉ thấy phía xa có sáu người hùng hổ đi tới, cầm đầu là một thanh niên trông khá già dặn, người này vậy mà lại mà mặc trang phục của Lĩnh Hồng sơn, vì khá đặc biệt nên Trần Lâm vừa liếc mắt là có thể nhận ra được luôn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.