An Thần Lộ

Chương 61: Liên Tục Đột Phá






Bên trong căn phòng Trần Lâm đang khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường, nếu nhìn kỹ có thể thấy được xung quanh cơ thể hắn có một luồng gió nhẹ, quần áo theo đó phập phồng lay động, luồn linh khí điều động cuốn xung quanh cơ thể hắn.
Theo từng nhịp hô hấp hắn tham lam thu lấy linh khí đang xoay chuyển xung quanh này, bên ngoài cơ thể từng lỗ chân lông mở rộng gia nhập hỗ trợ thu lấy nguồn linh khí này.
Theo từng huyệt vị cơ thể nhanh chóng được lấp đầy linh khí, tầng ba đã viên mãn, hiện tại Trần Lâm đang điều khiển linh khí giống như đoàn quân đánh thẳng tới bình cảnh vách ngăn tầng bốn.
Cũng giống như vách ngăn tầng hai và tầng ba, chỉ cần cung cấp đủ linh khí liền có thể mau chóng đã thông, đã có kinh nghiệm mấy lần trước đó Trần Lâm nhanh chóng dẫn dắt, từng đường kinh mạch của hắn ngày càng mở rộng ra, linh khí chảy qua thủ kinh như thác nước không một chút chậm trễ.
Trần Lâm hai mắt nhắm chặt, sự tập trung của hắn được đẩy lên cao độ, nói là dễ dàng thực chất chỉ là so với các tầng bình cảnh trước đó mà thôi, chuyện đột phá một tầng cấp độ thực chất không thể nào nói một câu là có thể kết thúc liền được, hắn không muốn có sai sót nào bên trong này.
Tuy rằng nếu thất bại hắn vẫn có thể lần nữa tích luỹ đột phá lại nhưng nếu muốn ai lại đồng ý thất bại chỉ vì sơ xuất của bản thân mình, với lại nếu đột phá thất bại sẽ tiêu tốn khá nhiều thời gian, kinh mạch bản thân tổn thương không nhỏ, khi đó phải chờ cho nó bình phục trở lại mới có thể tính đến chuyện đột phá lại được.

Trần Lâm không muốn vì sự chủ quan của bản thân mà dẫn tới những thất bại này.
Linh khí xoay chuyển ngày một nhiều thêm xung quanh Trần Lâm, theo cơ sở lục khí đồ các tiểu chu thiên nối tiếp nhau hoàn thành.
Khí vận bắt đầu từ Phế, rồi xuống Đại trường, lên Vị, ra Tỳ, lên Tâm, xuống Tiểu trường, xuống Bàng quang, lên Thận, lên Tâm bào, ra Tam tiêu, vào Đởm, rồi về Can.
Theo thời gian khí thế của hắn ngày càng tăng, chờ đợi đan điền được lấp đầy linh khí Trần Lâm liền thay đổi khẩu quyết Hồng Bàng Hỗn Pháp, linh khí cuồn cuộn khuấy động mãnh mẽ phá tan rào cản bình cảnh, một âm thanh thanh thúy vang lên báo hiệu rằng hắn đã đột phá tới được luyện khí tầng bốn.
Đã hoàn thành lần đột phá này hắn không hề thấy có dấu hiệu muốn dừng lại, thậm chí thúc dục ngày một mãnh liệt hơn, nhất khí tuy phong nhờ vào tu vi luyện khí tầng bốn Trần Lâm quấn chặt lấy lính khí xung quanh mình, dòng xoay chuyển này từ mơ hồ dần ngưng tụ thành thực chất, bên ngoài cơ thể như có một tầng sương mù bao phủ.
Như trải qua một trận chiến thời gian, kinh mạch trống trải của hắn dần được lấp đầy trở lại, cỗ linh khí cường đại từ bên ngoài nhanh chóng gột rửa một lần toàn bộ kinh mạch, hơn nữa lần gột rửa này giúp cho kinh mạch hắn được nới rộng ra thêm.
Nội tâm hắn vui mừng nhưng trên nét mặt vẫn không thu lại sự tập trung vốn có, đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi, đêm nay vẫn còn là một đêm dài.
— QUẢNG CÁO —
Ngay sau khi thâm nhập cơ thể Trần Lâm tắm táp qua một lần toàn bộ kinh mạch, chúng nhanh chóng chảy về đan điền đang khô cạn.
Việc đạt tới luyện khí tầng bốn dẫn tới kinh mạch của hắn được mở rộng ra, đan điền cũng theo đó cần một lượng vô cùng lớn linh khí, càng là nhiều hơn so với lúc trước, may mắn ở nơi này nồng độ linh khí khá tốt mới miễn cưỡng đủ đáp ứng cho hắn.
Vòng xoáy linh khí xoay chuyển xung quanh cơ thể điên cuồng dung nhập theo từng nhịp hít thở của Trần Lâm, tuy rằng là vậy nhưng cũng không thể nhanh chóng chạm ngay tới bình cảnh tầng năm luôn được.
Không biết đã trải qua bao lâu, có thể là vài canh giờ cũng có thể đã qua một ngày, Trần Lâm thực sự không rõ, toàn bộ tâm thần hắn dung nhập vào bên trong cơ thể, không biết đã hoàn thành được bao nhiêu vòng đại chu thiên, bao nhiêu vòng tiểu chu thiên, đan điền của hắn mới miễn cưỡng đầy được.
Tuy rằng là vậy nhưng hắn không hề cảm nhận được bình cảnh tầng năm, giống như nó không hề tồn tại vậy.
Trần Lâm biết đây không phải do căn cơ hắn tích luỹ không đủ, thực tế hắn đã vượt qua luyện khí tầng bốn tiểu thành rồi thậm chí là đại thành đang chạm ngưỡng viên mãn, thứ hắn thiếu là cường độ, cung không đủ cầu.
Nói cho dễ hiểu hơn thì vách ngăn này giống như là một toà sơn phong to lớn, kinh mạch của hắn dù đã được mở rộng ra đi chăng nữa thì lượng linh khí đánh tới toà sơn phong này đều vô lực tan biến, hắn cần phải có một lượng linh khí lớn hơn chuyển hoá thành, nhất khí thăng thiên một kích dũng mãnh xông qua, dù với linh khí dồi dào nơi này cũng không đủ một lần đáp ứng, cái hắn cần là tích luỹ đủ đầy theo thời gian.
Trần Lâm sao có thể cam tâm với kết quả thế này, cắn răng hắn lấy Hà Tâm Diệp từ trong giới chỉ ra, Hà Tâm Diệp lơ lửng phía trước liền lập tức bị hắn tách bốn lá mầm trên thân ra, bị chia ra thành năm phần chúng nhanh chóng bị dòng lính khí thực chất xung quanh cuốn theo.
Dù bị lớp sương mù linh khí bao quanh cơ thể nhưng vẫn thấy được phần Hà Tâm Diệp này bay vòng Trần Lâm theo hướng ngược chiều kim đồng hồ, năm phần Hà Tâm Diệp nhanh chóng thu nhỏ lại rồi dần biến mất, giống như là nó tan chảy hoà làm một với màn sương này, bởi vì có sự tham gia của Hà Tâm Diệp lớp sương mù ngày càng dày đặc hơn, thậm chí có cơ hội lấy Trần Lâm làm trung tâm khuếch tán rộng hơn nữa.
Những điều xảy ra bên ngoài cơ thể hắn nào có hay biết, cũng không rõ là hắn có đoán được sự việc sẽ diễn ra như thế này không nữa, lúc này cả người Trần Lâm chuyển đỏ, từng lỗ chân lông được mở rộng hết mức, cơ thể đau nhức vô cùng.
— QUẢNG CÁO —
Cố gắng nhịn cơn đau xuống duy trì nhịp hít thở đều đặn, từng đợt linh khí bị hắn điên cuồng hấp thụ.
Bên trong cơ thể một lần nữa đoàn quân linh khí đã đứng trước toàn sơn phong to lớn mang tên bình cảnh luyện khí trung kỳ, lại tiếp tục vận dụng khẩu quyết Hồng Bàng Hỗn Pháp, Trần Lâm điều khiển linh khí trùng kích bình cảnh.
-Một lần, hai lần, ba lần….
Vô số lần trùng kích thất bại khiến Trần Lâm không cam tâm, tất cả các lần như chỉ thiếu có một chút, nhưng cái một chút này không làm sao vượt qua được, kinh mạch của hắn theo đó cũng bị tàn phá nặng nề.
Trần Lâm không muốn bỏ cuộc như thế này, phun ra một ngụm máu lớn, bản thân liền thấy dễ chịu hơn đôi chút, ngừng lại một nhịp hắn lại nhịn đau tiếp tục trùng kích tới, không biết đã là lần thứ mấy rồi.
Có Hà Tâm Diệp hỗ trợ mà vẫn không thể trùng kích qua được thì không biết phải chờ tới khi nào, những linh thảo như Hà Tâm Diệp không có nhiều cho hắn sử dụng phung phí thế này, dù hắn không biết giá thì một thứ có thể khiến yêu thú cấp hai điên cuồng không phải là tầm thường chút nào.
Theo thời gian màn sương mù bên ngoài cơ thể Trần Lâm có dấu hiệu mờ nhạt đi, Hà Tâm Diệp gần như đã bị hắn dùng hết.
Đúng lúc này một tiếng vang nhỏ trong cơ thể hắn vang lên, đây là dấu hiệu hắn thành công đột phá tiến tới luyện khí trung kỳ.

Thật không ngờ đúng lúc hắn gần như buông bỏ thì lại vượt qua tấm rào chắn kia, cơ thể Trần Lâm run rẩy không biết là do kích động hay là đau đớn kia nữa, không dám dừng lại hắn cố gắng dùng sức lực còn lại trụ vững bản thân hấp thu những linh khí còn sót lại bên ngoài kia.
Một lần nữa kinh mạch trống trải được lấp đầy trở lại, gột rửa toàn bộ kinh mạch cho hắn, sau khi gột rửa lại được nới rộng ra thêm, lần này kinh mạch được mở rộng ra gấp đôi không giống với lần trước chỉ mở rộng ra có một chút, sau khi chảy hết một lượt toàn bộ kinh mạch, đan điền khô cạn lại lần nữa hồi sinh tràn đầy sức sống.
Mặc dù kích động nhưng khóe miệng Trần Lâm trào máu, cơ thể lần này tổn thương không nhỏ, mở mắt nhìn căn phòng hắn chỉ kịp nở một nụ cười mãn nguyên rồi trực tiếp ngất đi.
— QUẢNG CÁO —
Bên ngoài cơ thể một cỗ hôi tanh truyền tới, tạp chất được đẩy ra cơ thể bên trong còn có lẫn cả máu, cả người Trần Lâm giờ đây ngoài máu cũng chỉ là máu, máu nhuộm đỏ lớp áo trong của hắn, có thể thấy Trần Lâm chịu tổn thương tới mức nào.
Những tia nắng chiếu xuyên khe cửa sổ chiếu rọi vào mắt Tiểu Bạch làm nó chợt tỉnh giấc, khẽ khịt khịt lỗi mũi vài cái nó liền tỉnh giấc.
“Vô Lượng Thần Tôn, thối chết ta rồi.”
“Trần Lâm ngươi chết rồi à.” Dừng một lát nó nhìn về phía giường Trần Lâm quát lớn.
Nói rồi nó chậm rãi tiến tới cạnh giường Trần Lâm quan sát, vừa đi vừa bịt chặt lỗi mũi khuôn mặt nhăn cả lại.
“Trần Lâm khốn kiếp, cũng không thèm tắm một cái đã ngất tại chỗ luôn rồi.” Nó mắng lên một tiến rồi nhảy lùi lại phía sau duy trì khoảng cách với Trần Lâm.
Sau khi lùi lại đủ xa tránh mùi hôi tanh kia nó mới cảm thấy dễ chịu đôi chút, sau khi mắng vài tiếng nó liền nhìn Trần Lâm lâm vào trầm mặc, cũng không rõ là nó đang suy nghĩ điều gì.
Qua một đoạn thời gian khóe miệng nó nhếch lên một nụ cười quá dị nói: “Không ngờ lại có thể kích phát được huyết linh căn, tên này đúng là cơ duyên không tệ.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.