Ăn No Sao

Chương 21:




Nhưng nhìn biểu hiện sau này của Thẩm Tinh Lê, dường như cô không biết gì về chuyện đêm đó cả.
Cô bé ngược lại quên sạch sẽ, để cho một mình anh nhớ lại, có phải nên tiến hành một cuộc giáo dục tư tưởng với cô bé không? Yêu đương sao có thể tùy tiện nói được? Mới bao lớn chứ?
Yêu sớm ảnh hưởng đến học tập, quy địch quốc gia đều không cho phép cô có biết không?
Vì để cho cô ngủ thêm một lúc, Ngôn Gia Hứa ngồi trong xe yên lặng xem điện thoại. Thẩm Tinh Lê cầm điện thoại di động trong lòng bàn tay, màu hồng xinh xắn, rất hợp với cô.
Đầu cành cây bên ngoài có ve sầu đang kêu vang, giống như đang thúc giục cái gì đó. Nhóm nữ sinh trong sân trường lấy dù che nắng, thuận theo bóng cây nhanh chóng đi ra.
Trong xe chỉ có tiếng hít thở nhỏ xíu của cô bé.
Ngôn Gia Hứa đẩy ngón tay cô ra, cầm điện thoại màu hồng, lại mở vỏ phía sau điện thoại lấy hình ra. Anh dùng điện thoại của mình chụp tấm hình của cô gái.
Thẩm Tinh Lê bảy tám tuổi, xinh xắn đáng yêu, tròn vo, là một phần của thiếu niên Ngôn Gia Hứa, là tia sáng trong những năm tháng u ám của anh.
Không chỉ có Thẩm Tinh Lê muốn giữ lại, Ngôn Gia Hứa cũng muốn.
Nhìn cô trong thời gian ngắn vẫn sẽ chưa tỉnh lại, anh tiện tay tìm quyển sách, chưa đọc được hai trang thì Thẩm Tinh Lê đã bị tiếng ve sầu bên ngoài đánh thức, cô sờ sờ khóe miệng, rất may mắn không bởi vì mặt bị đè ép mà chảy nước miếng, bằng không thì cũng thật là mất mặt.
"Em ngủ quên mất." Cô xin lỗi.
Ngôn Gia Hứa khép sách lại, khóe môi cười cong lên: "Không sao, trẻ con ngủ nhiều mới lớn."
Thẩm Tinh Lê bĩu môi, cô không phải là trẻ con.
"Anh đang xem sách gì vậy?"
Ngôn Gia Hứa hào phóng mở bìa sách ra cho cô xem, là sách chuyên ngành của nhà xuất bản Bắc Phương, tên là <Kỹ thuật phân biệt đặc trưng sinh vật>.
Cô nghiêm túc nghiên cứu vài chữ, phát hiện ra mục lục hoàn toàn không giống với sách khoa học sinh vật ba năm sơ trung của cô, cô nhìn không hiểu: "Nói về cái gì?"
Ngôn Gia Hứa suy nghĩ một lúc, tổng kết đơn giản: "Có liên quan đến an toàn công cộng."
"À." Thẩm Tinh Lê híp mắt cười, thẳng thắn nói: "Em càng không hiểu."
Ngôn Gia Hứa không xoắn xuýt điểm này với cô, bởi vì đối với một học sinh trung học mà nói thì không có ý nghĩa. Anh lại kiểm tra cánh tay cô, vết sưng có hơi giảm một chút, nhưng máu ứ đọng vẫn rất nghiêm trọng, thậm chí màu sắc còn đậm hơn.
"Còn đau không?"
"Tỉnh lại thì hơi đau một chút." Cô thành thật nói.
Ngón tay Ngôn Gia Hứa lấy một chút thuốc gel, lại bôi lên vết thương của cô, quả nhiên mát lên không ít.
Da thịt mềm mại tinh tế, chạm vào ngón tay hơi thô ráp của anh, Thẩm Tinh Lê hơi đỏ mặt, không dám nhìn ánh mắt anh, cũng không dám thở mạnh một cái, quá mức yên tĩnh, tất cả các giác quan đều đang khuếch đại.
Giờ phút này, cánh tay của mình bị anh nắm giữa ngón tay.
Cô sắp tròn mười sau tuổi rồi, mà anh đã là người đàn ông 23 tuổi trưởng thành.
Ngôn Gia Hứa không phát hiện ra sự khác thường của Thẩm Tinh Lê, anh rất dịu dàng, sợ làm cô đau thêm, ngón tay nhẹ nhàng bôi từng chút một, dỗ dành: "Buổi chiều hẳn là sẽ tốt hơn một chút, chú ý không được đụng đến." Bởi vì thuốc tiêu sưng còn chưa phát huy tác dụng.
"Ừm." Thẩm Tinh Lê nói: "Nhưng mà em rất cẩu thả."
Một giây sau, Ngôn Gia Hứa trêu chọc nói: "Anh giúp em trông chừng."
"...."
Ngôn Gia Hứa lái xe đến phía dưới lầu phòng thí nghiệm, không tắt máy, để cô ngồi trong xe một lúc, anh phải đi lên nói chuyện với giáo sư, có lẽ mười phút sau sẽ xuống.
Thẩm Tinh Lê nhìn thấy chị gái sinh viên bên ngoài mặc váy xinh đẹp thì vô cùng hâm mộ, có một ngày mình có thể giống như bọn họ thì tốt rồi.
Mười phút sau Ngôn Gia Hứa xuống lầu, dẫn cô đi dạp trong đại học Khai Thành, còn mua cho cô một cây kem.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tinh Lê đến trường đại học, rất nhiều tòa nhà, còn có hồ nước, còn có siêu thị, trung tâm thương mại, tòa nhà thí nghiệm.....
Cô há to mồm phát ra một tiếng cảm thán: "Woa ~~~ thật là lớn."
Ngôn Gia Hứa: "...."
Học trưởng đi ngang qua nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô, xúm lại nói hai câu, sau đó cười rời đi.
Tha thứ cho Thẩm Tinh Lê lần nào cũng chỉ có thể nói ra từ ngữ "Woa a" ngu ngốc này để diễn tả sự chấn động của mình.
Thật ra học sinh trung học không đơn thuần như vậy, mặc kệ là nam hay nữ, trong miệng kiểu gì cũng sẽ có một vài câu thuận miệng hoặc là tiếng mắng chửi thô tục, Lưu Tân Tân là một cô bé rất thô lỗ, sẽ nói "Mẹ nó".
Có một ngày Thẩm Tinh Lê cũng học xong, không cẩn thận ở trong nhà nói một câu: "Mẹ nó."
Bị bà nội quở mắng rất kịch liệt.
Từ đó về sau, một câu thô tục cô cũng không chịu nói, nói lời thô tục không ngầu chút nào.
"Thích chỗ này thì sau này thi vào." Ngôn Gia Hứa nói.
Mắt Thẩm Tinh Lê lấp lánh, lại lắc đầu, không đợi Ngôn Gia Hứa nói "Có lòng tin một chút", cô đã nói: "Sau này em muốn thi vào Học viện Mỹ thuật, học vẽ."
Ngôn Gia Hứa sửng sốt một giây, lập tức cười nói: "Không tệ, tiểu quỷ vẫn rất có chủ ý."
Anh nhớ đến chuyện buổi sáng, đối mặt với bạo lực gia đình, Thẩm Tinh Lê cực kỳ lí tí báo cảnh sát để bảo vệ mình.
"Hôm nay nghĩ thế nào lại gọi điện thoại báo cảnh sát?"
Thẩm Tinh Lê ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Bất luận là bạo lực gì thì đều là sai trái, em kiên quyết ủng hộ sự an toàn và quyền lợi công dân của mình."
"A, có lý có lý."
"Đúng thế."
"Ừm, làm như vậy là đúng."
Ngôn Gia Hứa lại một lần nữa ý thức được, thật ra Thẩm Tinh Lê chín chắn hơn so với phần lớn trẻ con.
Hai người bước đi, sau lưng bỗng nhiên có người xông lên, đập lưng Ngôn Gia Hứa: "Ngôn lão súc vật, sao cậu lại tới? Không phải hôm nay không có nhiệm vụ à?"
Người nói chuyện tên là Lưu Chí Phong, nghiên cứu sinh khoa máy tính.
Ngôn Gia Hứa miễn cưỡng quay người, không có phản uwgs.
Lưu Chí Phong đảo mắt nhìn cô gái nhỏ phía sau Ngôn Gia Hứa: "Con gái cậu?" Mùa hè mà đi gần nhau như thế, mang theo cẩn thận từng li từng tí, giống như bảo vệ sói con của mình.
Ngôn Gia Hứa chê anh ta phiền: "Anh có việc gì thế?"
Lưu Chí Phong: "Tớ không có việc gì, không thể tâm sự với cậu sao? Người ta nhớ cậu mà -----"
Thẩm Tinh Lê hỏi: "Anh ta gọi anh là gì, Ngôn ----?"
Ngôn Gia Hứa không đổi sắc mặt: "Ngôn lão sư."
Thẩm Tinh Lê gật gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Hóa ra là học sinh của anh."
Rất nhiều trường học có sinh viên chưa tốt nghiệp, giáo sư bận không đến được đều để cho nghiên cứu sinh của mình đi dạy thay, chẳng có gì lạ, điều này Thẩm Tinh Lê biết, cô nhón chân tiến đến bên cạnh Ngôn Gia Hứa nói: "Nhưng mà hình như chú này rất lớn tuổi, là thi rất nhiều năm mới lên được đại học sao? Thật là miệt mài."
Ngôn Gia Hứa: "... Ừm, chú quả thực miệt mài."
Bạn học Lưu miệt mài nghe lén, víu lên cánh tay Ngôn Gia Hứa, oán hận nói: "Cậu nói dóc, ông đây là nghiên cứu sinh có được không!"
"Thật sao?" Ngôn Gia Hứa hỏi lại.
Lưu Chí Phong không nói: "Ngôn Gia Hứa, cậu cần mặt mũi một chút, tôi là sư huynh của cậu."
Được rồi, chẳng trách Thẩm Tinh Lê hiểu lầm. Bạn học Lưu Chí Phong năm nay cũng mới hai mươi lăm tuổi. Nhưng mà học máy tính, mọi người đều biết, bị tàn phá đến mức trên đầu không được bao nhiêu tóc, tuổi còn trẻ mà khuôn mặt tang thương.
Có một lần mẹ của Lưu Chí Phong giới thiệu cho anh ta một cô gái, đến quán cà phê, người còn chưa ngồi xuống, cô gái đầu tiên hỏi: "Con của chú chừng nào đến? Đi xem mắt còn mang theo bố, thật là con trai cưng của mẹ, tạm biệt!"
Để lại bạn học Lưu một mình ngổn ngang trong gió, đến cùng anh ta đã làm sai điều gì?
Ngôn Gia Hứa hất tay Lưu Chí Phong, đối phương kiên nhẫn: "Ngôn Ngôn, hai người đi đâu vậy."
Ngôn Gia Hứa: "Anh không có việc gì làm sao?"
"Có nha." Khuôn mặt hơi đầy đặn của Lưu Chí Phong nặn ra một nụ cười đáng yêu: "Một chút nữa phải đi so tài bóng rổ."
Ngôn Gia Hứa lạnh nhạt: "Chúc anh may mắn."
"Cậu thật là vô tình."
Ngôn Gia Hứa không thể nhịn được nữa: "Anh muốn bị đánh à?"
"Ngôn Ngôn, đừng đối xử với người ta như thế mà." Người nào đó nũng nịu: "Đi xem tôi thi đấu có được không? Muốn cậu ủng hộ cho tôi."
Ngôn Gia Hứa không kiềm chế nổi muốn lấy dao chém chết anh ta.
Thẩm Tinh Lê nhìn dáng vẻ chú này thật là đáng thương, khuyên Ngôn Gia Hứa: "Anh, anh thỏa mãn anh ta đi, thật là đáng thương." Hẳn là chơi bóng không có cổ động viên ủng hộ, bây giờ thật sự là xã hội nhìn mặt.
Ngôn Gia Hứa quay đầu hỏi cô: "Em muốn xem?"
Thẩm Tinh Lê có chút tiếc nuối nhớ lại: "Lâu rồi không xem anh và mấy anh Tống Vũ chơi bóng rổ."
Ngôn Gia Hứa cười nhạt một tiếng, thỏa hiệp: "Vậy đi thôi, xem một trận rồi về."
Ba người đi vào sân bóng rổ, mặc dù có điều hòa nhưng trên nóc nhà là kính thủy tinh trong suốt nên vẫn rất nóng. Trong sân đã có rất nhiều người tụ tập, người của hai đội, đội cổ động viên của mỗi đội, còn có người xem, đa số đều là con gái.
Thi đấu mô hình nhỏ tự phát, người xem rất ít, bởi vậy tất cả mọi người không ngồi trên khán đài mà là vây bên ngoài tấm chắn.
Lưu Chí Phong là hậu vệ của đội nghiên cứu sinh, so với năm chàng trai khỏe như vâm của đội khoa chính quy thì đội nghiên cứu sinh lộ ra vẻ già nua hơn nhiều, cũng không biết vì sao lại tạo thành đội bóng này.
Trọng tài thổi còi, ai vào chỗ nấy.
Ngay từ đầu nhìn không ra được sự khác biệt về thực lực, lực lượng ngang nhau.
Thẩm Tinh Lê bị ánh nắng chiếu hơi choáng, mấy máy môi, mồ hôi chảy xuống trên trán biến mất. Các anh trai chị gái trước mặt vóc dáng cũng rất cao, gần như là cản cô lại, chen chúc trong đám người vô cùng nóng.
Cô gần như muốn rời đi, nhưng cũng là mình muốn đến xem, cô không tiện kéo Ngôn Gia Hứa rời đi, chỉ có thể tạm thời nhịn một chút.
Mười hai phút đầu tiên, đội khoa chính quy ném vào hai quả, đội nghiên cứu sinh phút chốc hoảng hốt, sau đó trạng thái rõ ràng hạ xuống rất nhiều, dáng vẻ tiền đạo có chút cam chịu, cũng có thể là mệt mỏi, thể lực không chống đỡ nổi, mắng hai câu, mấy người trong đội liền mâu thuẫn nhau.
Lưu Chí Phong làm hậu vệ, dàn xếp: "Nói thế nào cũng phải chơi xong một trận rồi nói sau, đừng để thua bọn tiểu tử này."
Một hậu vệ khác nói: "Chơi cái rắm, ông đây phải về phòng thí nghiệm rồi."
"Không phải chứ." Mọi người trợn tròn mắt.
Tên hậu vệ vậy mà lại nghiêm túc, còn thật sự nhớ ra mình còn có một phần báo cáo thí nghiệm chưa viết xong, lúc chơi bóng suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình mở ra mạch suy nghĩ mới, hiện tại, tức khắc, lập tức phải trở về tiếp tục viết!
Đàn ông lớn tuổi, không quan tâm thi đấu thắng thua, chỉ muốn dấn thân vào hải dương học thuật.
Đám tiểu tử khoa chính quy kia cười nào: "Các chú, không có thể lực thì về nằm đi."
"...."
Nhưng mồm mép vẫn là đội nghiên cứu sinh, đánh không lại cậu chẳng lẽ tôi còn không mắng lại?
"Ranh con, con gà con, đồ nhắm con, đồ ngốc." Đến khi thân mật xưng hô thì đã dọa sợ bọn nhỏ rồi. Trọng tài đối với việc công kích cũng là mở một mắt nhắm một mắt.
A, một đám đàn ông lớn tuổi không cần thể diện.
Sau đó mọi người lại mắng anh bạn nhân đức muốn trở về viết báo cáo thực nghiệm một trận, anh ta mới an phận ở lại chơi tiếp.
Chẳng qua là thực lực cách xa, ngay từ lúc bắt đầu thì thắng bại đã thành, kết cục đã định, tất cả mọi người đều chơi cho vui mà thôi.
Đây là trận đấu bóng rổ không nghiêm túc nhất mà Thẩm Tinh Lê từng xem.
Ngôn Gia Hứa không tập trung xem, nhướng mày cười cười.
May là Thẩm Tinh Lê cũng hết ý kiến rồi, gương mặt bị phơi nắng đỏ bừng, nhưng vẫn rất nể mặt mà vỗ tay cho đội bóng, Ngôn Gia Hứa trong lúc nhất thời lại không phân rõ là cô ủng hộ ai.
Mặt trời rất chói chang, dù là có trần nhà cũng không dùng được. Anh lấy một tập tài liệu từ trong ba lô, không tính là dịu dàng mà che lên đầu cô, vừa vặn che khuất mặt và cổ.
Anh cười nói: "Đừng có phơi nắng đến lơ mơ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.