Ăn No Sao

Chương 17:




Mãi đến khi Ngôn Gia Hứa đi xa Hạ Manh mới chậm rãi thẳng người lên, tài xế ở phía trước liếc nhìn cô ta trong kính chiếu hậu một cái, khiến mặt cô ta hơi đỏ lên. Hai năm nay, cô ta đi theo Ngôn Thận, sống trong nước. Biết Ngôn Thận đã có vợ, có con, vả lại người nhà của ông cũng cực kỳ ưu tú, nhất là người vợ Quan Thiếu Lâm của ông là một mý nhân, khuôn mặt xinh đẹp giống Quan Chi Lâm của Hồng Kong, hơn nữa còn rất lợi hại, có rất nhiều cổ phần trong xí nghiệp Ngôn thị, ngang tài ngang sức với Ngôn Thận.
Mà còn phụ trách quản lý quyền hành tài vụ trong xí nghiệp.
Bản thân cô ta sợ, dù sao đi theo người có vợ cũng không vẻ vang gì, cô ta cũng dự định khiêm tốn làm người, nhưng Ngôn Thận quá mức kiêu căng. Không chỉ dẫn cô ta tham dự các loại tiệc tùng, nơi công cộng, thậm chí còn dẫn tới trước mặt mẹ và con trai của mình, mặc dù bà cụ Ngôn lông mày dựng ngược.
Thứ làm cô ta kinh ngạc chính là, có một lần Ngôn Thận xuất ngoại đến Sydney, mang theo Hạ Manh còn chưa tính, còn gặp vợ của ông. Ngôn Thận thoải mái giới thiệu Hạ Manh với Quan Thiếu Lâm: "Hạ Manh, bạn gái của anh."
Quan Thiếu Lâm ưu nhã cười cười, nâng ly rượu lên, nói: "Hân hạnh."
Quan Thiếu Lâm cũng mang theo bạn trai.
Hạ Manh cũng thật sự không hiểu nổi, có lẽ người có tiền rất sành chơi nhỉ.
Nhưng đi theo Ngôn Thận cũng gần ba năm rồi, mặc dù biết rằng không có khả năng kết hôn, nhưng cũng không có lý do để rời đi. Dù sao thì người đàn ông này, có tiền, dịu dàng, còn phong độ.
Ngôn Gia Hứa để xe vào sân, đẩy cửa ra, Ngôn Thận ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, ánh mắt trang nghiêm. Thiếu niên nhíu mày lại, miễng cưỡng gọi một tiếng. Bà nội Ngôn cũng ở đó, trong phòng không có tiếng động nào, cực kỳ ngột ngạt.
Ngôn Thận không đáp lời, Ngôn Gia Hứa cũng hoàn toàn không thèm để ý. Ánh mắt anh lướt qua trong nhà, Thẩm Tinh Lê bình thường đang xem TV hôm nay không có mặt.
"Tinh Tinh không đến sao?" Anh mở miệng.
"Về rồi."
"À."
Anh cắm kẹo bông gòn lên trên bàn cát.
Người đàn ông trung niên bắt chéo chân rốt cuộc cũng để xuống, từ trên cao nhìn xuống mở miệng: "Gia Hứa."
Thiếu niên miễn cưỡng mở mắt ra nhìn ông, không có biểu lộ gì.
Thật ra Ngôn Gia Hứa ở tuổi này cũng không phản nghịch, nhiều lắm là ít nói, không thèm để ý đến người khác, đương nhiên đây là thói quen từ nhỏ đến lớn của anh, cũng không phải gần hai năm phát hiện ra bố mẹ có người yêu mà thay đổi.
Khoảng cách như vậy quá xa, thái độ của Ngôn Gia Hứa miễn cưỡng, Ngôn Thận cảm thấy mình không áp chế nổi thiếu niên, liền nói: "Con qua đây, hai người chúng ta đến gần nhau nói chuyện."
Thế là Ngôn Gia Hứa cười cười, đứng lên, hai cha con đi đến bên cửa sổ.
Thiếu niên ỷ mình cao lớn, đứng cũng không thẳng, nhưng chính loại ngông cuồng này khiến Ngôn Thận bỗng nhiên có cảm giác áp lực. Thiếu niên quá cao, mới mười sáu tuổi đã vượt qua chiều cao của ông rồi, còn có hơi thở mạnh mẽ của thiếu niên khiến cho người đàn ông trung niên uể oải kiềm chế.
Khóe mắt của thiếu niên có ý cười nhàn nhạt, xấu xa, bất cần đời, không tập trung.
Ngôn Thận nói: "Con tự ý chọn trường học, chúng ta lại lâu như vậy không gặp, chẳng lẽ con không có gì nói với bố sao?"
Ngôn Gia Hứa nhàn nhạt mở miệng: "Nói gì?"
"Nói chuyện mà con làm." Ngôn Thận nói.
Thiếu niên làm dáng vẻ bừng tỉnh, lui về sau hai ba bước, gật gật đầu, hờ hững nói: "Không muốn nói."
"Con!" Lông mày Ngôn Thận nhướng cao, không hài lòng với thái độ đùa cợt của Ngôn Gia Hứa.
Ngôn Gia Hứa nhẹ giọng cười, còn nói đến chủ đề râu ria: "Con đường phía sau tiểu khu không được đậu xe, bố đi nhanh lên đi." Nhìn thấy dáng vẻ bố mình bị chọc tức, anh lại bổ sung: "Đương nhiên, bố nhiều tiền muốn nộp một chút tiền phạt cống hiến cho xã hội, coi như con chưa nói."
Anh đây rõ ràng là không muốn trò chuyện, cũng bắt bí Ngôn Thận, biết làm thế nào để oán hận ông.
Nói xong tự mình đi lên lầu.
Sắc mặt Ngôn Thận xấu hổ không chịu nổi, nhìn người mẹ với dáng vẻ việc không liên quan đến mình một cái, lập tức phất tay rời đi.
*
Thẩm Tinh Lê vốn ở Ngôn gia chờ Ngôn Gia Hứa trở về, cô có một đề toán không biết làm.
Lúc nằm nhoài trên mặt bàn chơi đùa, bác Ngôn nghiêm túc đi tới, không nói một câu nào, dọa Thẩm Tinh Lê sợ gái, cô gái nhỏ đành phải dọn dẹp đồ rời đi.
Cô không muốn ở trong căn nhà không có anh trai còn đáng sợ như vậy.
Ngôn Gia Hứa ở trong phòng trên lầu của mình đọc sách một lúc mới nhớ tới dưới lầu còn có một cây kẹo bông gòn muốn tặng cho Thẩm Tinh Lê.
Anh đi xuống lầu nhìn, kẹo bông gòn vẫn còn đó, nhưng trời nóng, còn không đưa cho cô nữa thì có thể sẽ tan mất. Đúng lúc anh cũng muốn ra ngoài yên tĩnh một chút, liền cầm lấy kẹo bông gòn đi ra cửa.
Anh không trực tiếp đi tìm Thẩm Tinh Lê, nhìn kẹo bông gòn "Tinh Tinh" trong tay, một màu vàng kết hợp với một màu hồng, trắng trẻo mũm mĩm, thật là đẹp mắt. Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn thấy cửa sổ lầu hai sáng ánh đèn, cô bé đang ở bên dưới cửa sổ bắt đầu tính toán cái gì đó, khuôn mặt nhỏ vẫn rất nghiêm túc, cái mũi nhăn lại, chẳng lẽ là đề toán quá khó?
Một lúc sau, phòng cô tắt đèn. Bà nội Thẩm đang chỉ huy cô:
"Tinh Tinh, mau lại đây tắm rửa."
"Tinh Tinh, đến ăn dưa hấu."
"Tinh Tinh, đi đổ rác."
Quả nhiên một lúc sau, Thẩm Tinh Lê mang dép đi xuống, lúc đó Ngôn Gia Hứa đang ngồi trên ghế dài trong vườn hoa ngắm sao.
Chẳng biết tại sao, vẻ mặt đêm nay của cô gái nhỏ có chút cô đơn, đôi mắt đẹp rũ xuống, tự như không có tâm tình.
Trái tim Ngôn Gia Hứa xoắn lại, thật sự là đề toán khó lắm sao?
Thẩm Tinh Lê đổ rác xong, quay người chuẩn bị đi về.
Thiếu niên che miệng ho khăn một tiếng, Thẩm Tinh Lê quay đầu, quả nhiên nhìn thấy anh.
Trên mặt cô bé lộ ra sắc mặt vui mừng, mềm mại chạy về phía anh: "Anh."
Tắm xong, cô mặt một chiếc váy ngủ màu trắng, thắt lưng có viền lá sen, phía dưới buông xuống đến mắt cá chân, váy ngủ giống như váy của mẹ, cơ thể mũm mĩm của cô bé lắc lư trong váy. Tóc của cô còn chưa khô, sợi tóc ẩm ướt dán trên khuôn mặt, khuôn mặt trứng ngỗng lộ ra càng nhỏ hơn, cũng càng thêm tinh xảo.
Cô gái nhỏ duyên dáng yêu kiều, không còn là cô bé mập nữa, bờ môi đỏ tươi mím cười, vô cùng đáng yêu.
Thẩm Tinh Lê đến gần nói: "Bác Ngôn tới rồi."
Tay của Ngôn Gia Hứa ở sau lưng giấu kẹo bông gòn đi: "Anh biết."
Cô bé muốn nói cho anh nghe cảnh ngộ của mình, cái miệng nhỏ không kiềm chế được mà vểnh lên một cái, tựa như bị tủi thân: "Hôm nay em đến nhà anh, nhưng hình như bác ấy không thích em nên em về."
Một giây sau, bàn tay to nóng hổi trùm lên đầu cô, mang theo mùi thơm ngát nhàn nhạt của nước rửa tay: "Không phải ông ấy không thích em, là không thích anh." Anh thấp giọng an ủi cô.
"Tại sao vậy?" Thẩm Tinh Lê không hiểu.
Ngôn Gia Hứa lắc đầu, không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Tâm tình hôm nay của Thẩm Tinh Lê không tốt lắm, bởi vì răng cửa của cô rụng mất rồi.
Rất nhiều người bạn nhỏ khi học lớp lá nhà trẻ hoặc lớp một lớp hai lần lượt rụng răng, ngượng ngùng không thôi. Nhưng Thẩm Tinh Lê vẫn luôn giữ lại răng sữa đáng yêu, mặc dù sau này răng cũng lần lượt rụng mất.
Cô đắc ý cho là mình có thể tránh thoát chuyện đó.
Đáng tiếc, răng cửa vẫn rụng mất, còn là lúc mặt mũi cô gái nhỏ đang đáng yêu nhất. Chuyện này bị Thẩm Linh Kiều cười nhạo: "Tinh Tinh, dáng vẻ em không có răng thật là hài hước." Nói xong còn học theo tướng nhai của bà cụ, nói rằng sau này cô cũng sẽ như vậy.
Chọc cho Thẩm Tinh Lê vô cùng tức giận.
Bây giờ Ngôn Gia Hứa cũng phát hiện ra, cô bé nói chuyện che che giấu giấu, trước kia thích cười, hôm nay rất thận trọng.
"Sao vậy?"
Thẩm Tinh Lê do dự nhếch môi cười, cho anh nhìn răng của của: "Răng em rụng mất rồi, rất xấu." Giọng nói và hơi thở đều mềm mại, có một chút tủi thân.
Ngôn Gia Hứa: "..."
Anh nhịn cười, cố gắng kiên nhẫn dỗ dành cô gái nhỏ mất mát trước mặt: "Đây phiền muộn khi trưởng thành. Tháng sau là mọc lại rồi."
"Thật sao?" Cô gái nhỏ lộ ra nét vui mừng, cánh tay nhỏ mềm núc ních vịn vào cánh tay anh.
"Ừm, không lừa em đâu." Thiếu niên thu lại mí mắt, ngồi dựa vào trên ghế gỗ, uể oải đáp lời.
Thật là một cô bé dễ bị lừa, anh nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn của cô thì cười thỏa mãn, lại đi vuốt tóc cô: "Rất nhanh, anh bảo đảm."
Còn nói: "Nếu như không mọc thì anh sẽ tiết kiệm tiền cho em trồng răng giả. Trồng cái răng vàng đắt nhất, hài lòng không?"
"...." Ngôn Gia Hứa thật là xấu! Đây là lần đầu tiên Thẩm Tinh Lê cảm nhận được.
Thẩm Tinh Lê không muốn để ý đến Ngôn Gia Hứa nữa, trồng răng giả không phải là chuyện mà bà nội làm sao? Cô là trẻ con không thích răng vàng.
"Trong tay anh là cái gì vậy?"
"À, trên đường có người đưa cho anh một cái kẹo bông gòn."
"Ôi, là Tinh Tinh."
"Đó là vừa khéo."
"Em chính là Tinh Tinh, sao lại không có ai đưa cho em." Cô bé nào đó hơi cô đơn gảy bàn tay.
Ngôn Gia Hứa nghiêng đầu, muốn trêu chọc một lúc: "Có thể là muốn tặng có người có dáng vẻ đẹp mắt."
Ừm, anh trai xinh đẹp rất đẹp mắt, Thẩm Tinh Lê thành thật nghĩ.
Cô gái nhỏ mềm mại giồng như quả bóng xì hơi, tự nhủ: "Em không đẹp."
"Ồ?" Thiếu niên nhướng mày: "Thế nào?"
Thẩm Tinh Lê thở dài, nói: "Em không có răng, em không xứng."
Thật sự là cô bé dễ bị lừa.
Ngôn Gia Hứa: "Nói với anh hai câu dễ nghe là em có được kẹo bông gòn rồi."
Thẩm Tinh Lê: "...."
*
Răng của Thẩm Tinh Lê quả nhiên rất nhanh đã mọc lại, sau khi răng cũ rụng hết, răng mới liền ló đầu ra, qua một tháng xấu hổ, gần như đã mọc lại rồi.
Một loạt răng mọc lên, vừa trắng vừa ngay ngắn. Bà nội nói với cô: "Có hàm răng xinh đẹp như vậy, cô gái nhỏ cười lên mới đáng yê. Nhưng không được ăn kẹo nữa, nếu không cuối cùng sẽ không mọc ra răng đẹp nữa."
Thẩm Tinh Lê trải qua một tháng xấu hổ thì lấy đó làm gương, kiên quyết không ăn đồ ngọt.
Ở trường Di Bảo chia kẹo cho cô, cô đều không ăn, cũng từ chối ăn đồ ngọt, thật sự rất sợ bị sâu răng.
Trong quá trình trưởng thành cô cực kỳ nghe lời. Không kén ăn, không làm trò quỷ.
Mỗi một bữa ăn đều ăn rau củ, thịt, trứng, cá. Đồ ăn vặt nhiều nhất cũng đều là táo và cam, nho, hoa quả các loại.
Bà nội Thẩm là một người chú ý dưỡng sinh, làm theo nguyên tắc: "Một ngày một quả táo, bác sĩ sẽ không tìm đến." Nuôi dưỡng cho cô gái nhỏ trở nên rất khỏe mạnh.
Thế là trong vài năm tiểu học sơ trung đó, Thẩm Tinh Lê gần như không bị bệnh. Cơ thể lớn lên rất nhanh, dần dần trổ mã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.
Mắt to, làn da mịn lại trắng, vòng eo uyển chuyển, một đôi chân dài vừa thẳng vừa thon, ngay cả sự lúng túng xấu hổ của đại đa số con gái mười ba mười bốn tuổi trổ mã trở nên béo mập cô cùng không có.
Di Bảo hâm mộ kiểm tra khuôn mặt của Thẩm Tinh Lê, cảm thấy mình rất muốn yêu đương với cô.
Tác giả có lời muốn nói: lớn rồi lớn rồi ~ mặc dù cũng chưa được bao nhiêu ~
Ngôn Gia Hứa: Nếu như răng không mọc thì anh sẽ tiết kiệm tiền cho em trồng răng giả.
Thẩm Tinh Lê: Anh là ma quỷ à? (Em thật là tủi thân)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.