Ăn No Sao

Chương 1: Ném em vào ổ chăn, trừng phạt em!




Nếu thời gian đang là ngày 3 tháng 10 năm 2019, chính là đêm trước khi cùng tổng tài tập đoàn khoa học kĩ thuật Ngôn Gia Hứa kết hôn, Thẩm Tinh Lê chắc chắn sẽ biết bí mật quan trọng được anh giấu kín bấy lâu.
Lúc ấy cô đã tắm rửa xong, ngồi ở trên giường sửa sang lại chút đồ thời thanh xuân của anh lưu lại ở ngôi nhà này, chút đồ cũ, bóng đá, nhạc cụ, Iron Man gì đó......
Ngôn Gia Hứa từ phòng tắm đi ra, mặc áo tắm dài, dây buộc lỏng lẻo, lộ ra lồng ngực rắn chắc, trong tay còn cầm thêm khăn lông, phủ ở trên đầu cô, nhẹ giọng oán trách: "Như thế nào lại không chịu sấy tóc?" Lời nói ra như vậy nhưng tay đã chậm rãi lau mái tóc ướt sũng của cô, Thẩm Tinh Lê le lưỡi, cũng không để ý đến lời trách cứ của anh.
Ngôn Gia Hứa lau mái tóc, xong xuôi trực tiếp ném khăn lông qua một bên, tiếp đến là những nụ hôn nhiệt tình liên tục hạ xuống, dừng ở đầu vai của cô, "Được rồi, không được xem nữa."
Anh hôn lấy môi cô, hàm chứa lấy cái lưỡi mềm mại ướt át, hết sức ôn nhu, đem cô đẩy ngã trên giường lớn.
Thẩm Tinh Lê vừa lúc liếc thấy một tờ nhật ký đang bay bay trên không trung, sau đó bắt đầu rơi xuống:
"Thẩm Tinh gần đây không quá ngoan rồi? Phải nhét vào trong ổ chăn, trừng phạt em ấy!"
Có thể tưởng tượng được thiếu niên lúc trước vừa quật cường lại khác người, vào thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, căm giận viết xuống mấy lời nói này. Thậm chí còn có chút khôi hài.
"Anh chừng nào thì bắt đầu sinh lòng hứng thú với em?" Cô vừa hỏi, liền bị Ngôn Gia Hứa trực tiếp chặn lại miệng, nhật ký đã ném xuống sàn nhà từ lâu, "Còn nói thêm một câu nữa, đêm nay em đừng nghĩ được ngủ yên."
Không ai biết, Ngôn Gia Hứa tương tư Thẩm Tinh nhiều năm, chính mình bây giờ rốt cuộc cũng cưới được bảo bối nhỏ, đáy lòng bỗng nhiên có chút nhói, cùng chua xót. (???)
*
Vậy là đủ rồi, hiện tại đang là lúc Thẩm Tinh Lê năm tuổi, bé vẫn là một bạn học nhỏ của lớp chồi nhà trẻ Cầu vồng.
Buổi chiều 5 giờ, bạn học Thẩm Tinh Lê tan học ở nhà trẻ, bé đang ngồi ở phía trước xe đạp của chú Đại Giang 28 tuổi, được ôm xuống dưới, thân hình nhỏ nhỏ mập mạp vậy mà thực linh hoạt, thịt đô đô run, "không mặn không nhạt" liền bước vào cửa nhà mình.
Bé hít hít cái mũi, không có ngửi được hương vị cơm tối, thường thì vào khoảng thời gian này, mẹ đã sớm làm xong cơm chiều, lúc này dọn lên bàn.
Thời điểm đẩy cửa ra, nhà vệ sinh truyền đến thanh âm nôn mửa, mẹ đang cong eo ghé vào bên cạnh bồn rửa tay, sắc mặt tái nhợt, khó chịu nhìn chính mình trong gương thì thào nói.
Thẩm Tinh Lê vóc dáng nho nhỏ, đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát, thực hiểu chuyện đứng lên cái ghế của trẻ con, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng mẹ, phát ra thanh âm non nớt, "Nga nga ~~ mẹ, mẹ không khóc, không khóc."
Mẹ Thẩm, Tằng Hồng dở khóc dở cười, vừa nhìn thấy con gái đáng yêu, dạ dày khó chịu lúc bấy giờ tạm thời đều quên hết, lau khô tay và miệng, đem cánh tay béo đô đô của bé kéo lại đây, đưa đến dưới vòi nước, rửa sạch, sau đó bế con gái lên, đặt ở trong lòng ngực mình.
Lúc này Thẩm ba ba, Thẩm Vĩnh Long xách theo túi công văn vào cửa, thấy vợ ôm con gái, chạy nhanh lại đây nói: "Hiện tại thân thể của em như vậy a, không thể lại ôm con nữa, biết không?"
Tằng Hồng ôn nhu mà cười hai tiếng, sờ sờ đầu nhỏ của Thẩm Tinh, đem nàng đặt ở trên sô pha, "Không có việc gì, con gái nhỏ không nặng."
"Vậy cũng không được."
Kỳ thật Thẩm Tinh Lê thật đúng là không nặng lắm, chỉ là mập giả tạo mà thôi. Đừng nhìn nàng thịt đô đô béo thành một đoàn, kỳ thật thể nặng không đến ba mươi cân (15kg), nhẹ thật sự.
Vốn dĩ ông nội thêm vào tên bé một chữ Tinh, kêu Thẩm Tinh. Gọi một đoạn thời gian thật dài, thời điểm đi làm hộ khẩu, ôm đứa trẻ đi, lúc ấy có thật nhiều cảnh sát nhân dân ở đấy, thấy được đôi mắt to tròn của nhóc con nhấp nháy nhấp nháy, tất cả đều yêu thích đến không thôi, sôi nổi tụ lại cùng bé chơi đùa.
Đến lúc viết tên, cảnh sát nhân dân nói ở khu vực quanh đây, hài tử đến làm hộ khẩu đặt vào tháng này tên Thẩm Tinh đã có tận năm đứa, hỏi ông có muốn đổi tên khác hay không.
Thẩm Vĩnh Long khó xử, đều đã gọi lâu như vậy, nhất thời kêu ông đổi thật sự là không nghĩ ngay được.
Cảnh sát nhân dân kêu lão Lý nhìn nhìn đến nhóc con, thân thể bụ bẫm, dường như cùng quả lê giống nhau, lão Lý đề nghị: Không bằng phía sau thêm chữ Lê? Càng đọc càng dễ nghe đó.
Vì thế nhóm người lớn tính toán với nhau, quyết định kêu Thẩm Tinh Lê.
*
Đêm nay, là Thẩm Vĩnh Long làm cơm, Tằng Hồng sớm đã nằm trên giường nghỉ ngơi, thậm chí cũng không có thời gian đi quan tâm Thẩm Tinh.
Ba ba lau mặt, rửa chân cho nàng, sau đó ôm bé đặt vào giường nhỏ của chính mình, lời nói thấm thía dặn dò: "Thẩm Tinh, đêm nay chính mình bắt đầu tự ngủ biết không?"
Tiểu Thẩm Tinh ngây thơ gật gật đầu, hôn ba ba một cái: "Con biết rồi. Con sẽ ngoan ngoãn mà."
Buổi sáng ngày hôm sau, vẫn như cũ tỉnh dậy ở trên giường của ba mẹ, bé nửa đêm đi vệ sinh, ngủ đến mơ mơ màng màng, liền vòng tới trên giường của mẹ yêu, ôm lấy nàng, ngửi được hương thơm quen thuộc, liền ngủ mất rồi.
Buổi sáng, bé nhìn thấy mẹ có chút không giống trước, nhưng lại không biết chỗ nào không giống nhau, chỉ có thể nghe thấy nàng cùng ba ba ở trong phòng thầm thương lượng cái gì đó, nghe không hiểu.
Ăn xong một cây bánh quẩy, còn có cháo kê, hôm nay không có trứng gà béo, bé thực tiếc nuối chép chép cái miệng nhỏ.
Ba ba vẻ mặt sầu lo mà đi ra, bế nàng trên tay: "Đi thôi, chúng ta đi học."
"Mẹ, hẹn gặp lại!"
"Hẹn gặp lại Thẩm Tinh!"
Buổi chiều tan học, bà nội tới, ngồi ở trên sô pha dệt áo len.
Thẩm Tinh cao hứng cực kỳ, tiến lại gần, "Đây là cho con sao?"
Bà nội nói: "Là cho em trai con."
Thẩm Tinh buồn bực, nắm nắm bím tóc của chính mình, nói: "Nhưng mà con không có em trai nha."
Bà nội: "Sắp có ngay thôi, đang ở trong bụng của mẹ con đó."
Hoá ra trong bụng mẹ có tiểu bảo bảo nha.
Lúc ấy Tiểu Thẩm Tinh cũng không biết ý nghĩa chân chính của câu nói kia.
Bà nội ở nhà bọn họ hai ngày, lúc sắp đi, còn giúp Thẩm Tinh thu dọn quần áo. Muốn dẫn bé cùng đi cùng.
Tằng Hồng đứng ở cửa lau nước mắt, thật luyến tiếc tiểu bảo bối, "Mẹ, không phải con muốn trốn tránh trách nhiệm, là thật sự không còn cách nào chăm sóc bé con này, người cũng biết, bên trên điều tra vô cùng......" Lúc ấy đang có kế hoạch hoá gia đình.
Bà Thẩm là người thực quyết đoán, không nghĩ nhiều cũng không nói thêm cái gì: "Mẹ hiểu được. Đừng nghĩ nhiều quá, con an tâm dưỡng thai đi, chờ đến khi đứa thứ hai sinh hạ bình an rồi đón về sau, sinh hoạt ổn định, lại đem Thẩm Tinh đón trở về liền đoàn viên."
"Con đã biết, mẹ, nhất định sẽ như vậy, vất vả cho mẹ rồi."
Ngày hôm sau, Thẩm Tinh liền đi theo bà nội, bé chải hai bím tóc tết thành hai cái bánh quẩy, rũ ở bên tai, mặc áo bông cùng quần bông nhỏ màu đỏ thắm, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt nhấp nháy nhấp nháy mà cười với mẹ, vì có thể đi nhà bà ngoại "hơn hai ngày" mà hưng phấn, trong tay còn ôm một quả táo lớn, so với mặt của bé còn to hơn.......
Đặc biệt giống tranh tết "phúc oa oa". Nhìn qua đều khiến người đau ở tâm.
*
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tinh đi Khai Thành, ba ba cùng chú góp tiền lại mua cho bà nội một căn nhà nhỏ ở đây, nhà gồm 2 phòng ngủ, một phòng khách đều ở lầu một, thuận tiện cho sinh hoạt của người già, ngày thường đi mua đồ ăn, đi dạo đều rất thuận tiện.
Đây là một khu chung cư cũ, xây cũng được mười mấy năm, cũng may hoàn cảnh tiểu khu không tồi. Cũng gần với tiểu khu mà chú thím ở, hai bên chiếu cố nhau cũng tương đối ổn.
Bà Thẩm sở dĩ chuyển nhà đến ở chỗ này, là bởi vì bà có một người chị em, quen biết mấy chục năm đang sống ở chỗ này, bà nội nhà họ Ngôn. Nhưng nơi mà bà ấy ở chính là khu biệt thự phía trước, cách tiểu khu nghèo nàn một hoa viên.
Bà nội Ngôn gần đây thân thể không khoẻ, bị chứng cao huyết áp, muốn ở trên giường nằm nghỉ vài ngày.
Cũng may bà nội Thẩm có thể thường xuyên đến đây cùng trò chuyện với bà, hai chị em già rồi được ở cùng nhau, có thể so với việc được con cái bầu bạn còn vui vẻ hơn nhiều. Có đôi khi, bà nội Thẩm cũng sẽ trực tiếp ngủ lại ở nhà họ Ngôn, giúp đỡ làm bữa cơm, làm chút việc nhà gì đó, coi như là giết thời gian.
Bà nội Thẩm mới vừa đem Thẩm Tinh sắp xếp xong xuôi, liền nhận được điện thoại, khiến bà lập tức đưa cháu gái nhỏ dẫn tới biệt thự nhìn một cái.
Vừa thấy tiểu mập mạp đến, bà nội Ngôn liền cười không khép miệng được, "Đây là Tiểu Thẩm Tinh đi, lại đây, để bà nội nhìn xem."
Tiểu hài tử Thẩm Tinh Lê này một chút cũng không luống cuống, miệng nhỏ đặc biệt ngọt, trong trẻo tự nhiên kêu: "Bà nội khoẻ." Hơn nữa còn đem quả táo vẫn luôn ôm trong tay tặng cho bà nội xa lạ này như dâng lên vật quý.
Bà nội Ngôn càng cao hứng, bà Thẩm cũng cảm thấy cháu gái đây đúng là khiến bà có mặt mũi đấy, nhìn xem đứa trẻ nhà mình, đúng là rộng lượng đấy nhé.
Bà nội Ngôn lập tức lấy ra mười đồng tiền đưa cho Tiểu Thẩm Tinh, "Đi, đi đến cửa hàng nhỏ phía trước mua nước ngọt uống."
Tiểu Thẩm Tinh nhìn về phía bà nội nhà mình, mặt cũng đã đỏ hết lên, còn rất ngượng ngùng đấy, mãi đến khi được bà nội gật đầu, bé mới vươn ra cánh tay nhỏ mập mạp nhận lấy "khoản tiền" kia.
Lúc người lớn trò chuyện, một mình Thẩm Tinh ngồi ở trên sô pha xem TV.
Bởi vì nàng vừa tới Khai Thành, người lớn trong nhà còn chưa có giúp bé tìm được nhà trẻ, vậy nên mấy ngày nay bé con chỉ có thể ngồi ngốc trong nhà. Nhưng mà bé cũng không quá nhàm chán, chơi cùng với Đại hoàng nhà bà nội Ngôn trong chốc lát vậy.
Đại hoàng là một con kim mao, tuổi tác so với Thẩm Tinh còn lớn hơn.
Đại hoàng cùng Thẩm Tinh ở trong hoa viên vắt chân lên chạy, cũng không biết là chó mang theo hài tử, hay là hài tử chơi chó.
Chơi trong chốc lát, Thẩm Tinh nắm lấy lỗ tai Đại hoàng, đi vào trong quán ăn bán lẻ của tiểu khu. Vào lúc này, hoàn cảnh của tiểu khu vẫn rất đơn giản, ở quê, hàng xóm thân cận với nhau đều là người quen, mọi nhà đều quen nhau, cũng không lo lắng đứa nhóc bị người xấu ôm đi.
Dì trông cửa hàng hỏi: "Bạn nhỏ, con muốn mua cái gì vậy? Là dấm? Hay là nước tương? Bột ngọt?" Thử suy xét, nếu đây là giúp người trong nhà làm chân sai vặt, vậy cũng thật ngoan.
Thẩm Tinh nháy nháy đôi mắt, nói: "Dì, con muốn mua xiên que cay." Bạn học nhỏ của bé ở nhà trẻ đều đã được ăn qua, mà bé không được ăn, bởi vì mẹ không cho phép. Mẹ là y tá ở bệnh viện, vô cùng cường quyền khẳng định "thứ này" sẽ làm cho bạn học Thẩm bị đau bụng.
"......" Dì bán hàng bật cười, đưa cho bé một túi "vệ long", 5 đồng, lại hỏi thêm: "Con còn muốn mua cái khác nữa sao?"
Thẩm Tinh lắc đầu, "Thôi ạ." Tiền thừa đưa trả lại nhóc con.
Một người một chó cũng không dám đi vào trong phòng, sợ bị mắng, Thẩm Tinh đành phải ngồi xổm trong hoa viên, nhìn nhìn hai bà trong phòng, lén lút mà ăn, hơn nữa còn đưa cho A Hoàng một ít.
Bà nội gọi mấy lần, kêu nàng vào nhà, chuẩn bị ăn cơm.
Thẩm Tinh khó xử mà nhìn hai tay đầy dầu mỡ của mình, còn có trên quần áo cũng dính một chút, tàn cục này thật khó xử lý, làm sao bây giờ? Bé gấp đến sắp khóc.
Bà nội Ngôn nói: "Không việc gì phải sợ, đợi lát nữa cháu trai của tôi trở lại, để nó ôm bé con vào, giờ để cho con bé chơi thêm chút đi."
Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa truyền đến thanh âm ô tô, Ngôn Gia Hứa hai vai đeo hai túi, trong tay ôm bóng rổ đi vào nhà. Tài xế đưa cậu tới liền trực tiếp rời đi.
Bà nội Ngôn hướng ra bên ngoài hô: "Gia Hứa a, thấy em gái nhỏ ngoài đó không, bế con bé vào nhà đi."
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tinh Lê nhìn thấy Ngôn Gia Hứa.
Anh trai sống lưng thẳng tắp như cây trúc, bé chưa từng gặp qua anh trai nào đẹp như vậy, da còn trắng nữa, đôi mắt đen láy, miệng còn mang theo ý cười xấu xa.
Giờ phút này Thẩm Tinh Lê đang ngồi xổm trên mặt đất, thật giống một quả lê béo mập, đáng yêu nhìn cậu.
Hơn nữa còn vươn cánh tay béo nhỏ ra.
Đây là muốn ôm một cái sao?
Ngôn Gia Hứa thấy trên hai bàn tay nhỏ của bé toàn là dầu mỡ, miệng cũng vậy, không quá ghét bỏ mà nhíu nhíu mày, còn có con chó Đại hoàng cũng vậy nữa, vươn đầu lưỡi liếm tới liếm lui.
Là một người một chó chia nhau ăn cái gì sao?
Tiểu Thẩm Tinh có chút khiếp đảm, nhìn anh trai trước mặt thật lạnh lùng, hơi sợ sệt lí nhí nói: "Anh à, ôm một cái......"
Thanh âm cũng không dám nói quá lớn. Bà nội Ngôn lại từ trong nhà thúc giục: "Nhanh chóng bế con bé vào nhà ăn cơm!"
Ngôn Gia Hứa chân dài một thước, hai bước đã đi tới, dừng một chút, tay đặt ở sau cổ bé, trực tiếp đem "quả lê mập" xách lên cao, hướng phòng khách bước đi.
Ân, không ngờ là không có nặng như cậu nghĩ, hoá ra là giả mập a.
Thẩm Tinh: "Ô ô......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.