Ẩn Môn Thiếu Chủ

Chương 97: Sỉ nhục




Ninh Chiết đã ép hỏa độc ra.
Chuyện còn lại thì giao cho Bồ Vấn Kinh làm.
Chỉ cần tiến hành xử lý như vết thương bình thường là được rồi.
Không đợi Bồ Vấn Kinh xử lý xong vết thương trên mặt Hạ Thi Dao thì Hạ Cảnh Thái đã hỏi số tài khoản ngân hàng của Ninh Chiết, chuẩn bị thanh toán mười triệu tiên xem bệnh
"Ông không sợ tôi không trị được bệnh này mà cầm tiền chạy sao?" Ninh Chiết cười như không cười mà nhìn Hạ Cảnh Thái.
Anh vốn nghĩ chờ mặt Hạ Thi Dao lành hắn rồi lấy tiền. Không ngờ Hạ Cảnh Thái lại sảng khoái trả tiền như vậy.
"Cậu Ninh nói đùa." Hạ Cảnh Thái xấu hổ cười một tiếng rồi nói xin lỗi:" Trước đó lão hủ thật sự bị Tống Thanh Diên lừa dối, hiện tại tôi tin cậu Ninh nhất định không phải lừa đảo!
Mặc dù ông không hiểu y thuật, nhưng ánh mắt lại rất tỉnh tưởng.
Hiệu quả trị liệu của Ninh Chiết cực kỳ nhanh chóng, không có khả năng là lừa đảo.
Loại cao nhân này sao có thể chạy trốn vì mười triệu cỏn con?
Vậy còn tạm được!

Ninh Chiết hài lòng thầm cười tài khoản cho Hạ Cảnh Thái.
Trong lúc chờ Bồ Vấn Kinh xử lý miệng vết thương cho Hạ Thi Dao, Hạ Cảnh Thái lại hỏi sau khi vết thương lành có để lại sẹo trên mặt cháu mình không.
"Chắc sẽ không" Ninh Chiết nói:" Lo để lại sẹo thì chờ vết thương lành lại, bảo cô ấy dùng sản phẩm trừ sẹo tốt một chút là được."
"Được rồi." Hạ Cảnh Thái gật đầu rồi nói cảm ơn lần nữa.
Chốc lát sau, Bồ Vấn Kinh đã xử lý xong vết thương trên mặt Hạ Thi Dao.
Sau khi dặn dò vài điều căn chú ý và kê một đơn thuốc cho Hạ Thi Dao thì Bồ Vấn Kinh và Ninh Chiết chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút! Hạ Cảnh Thái vội vàng gọi hai người lại rồi quay đầu nhìn về phía Mã Lương Xuân: “Nếu không phải cậu Ninh giải quyết giúp ông thì Thi Dao đã xảy ra chuyện, nếu thế thì hôm nay tôi sẽ không bỏ qua cho ông! Ông không nói câu cám ơn cậu Ninh sao?”
Mã Lương Xuân nghe vậy thì sắc mặt lập tức lúc trắng lúc xanh.
Mã Lương Xuân do dự mãi rồi mới chật vật phun ra hai chữ,
"Cảm... Cảm ơn!"

Nói ra lời này, Mã Lương Xuân như bị sỉ nhục quá lớn mà nghiến răng "Ken két, trong lòng cực kỳ phẫn nộ.
Ông ta đường đường là Thái Đẩu Trung y, đã bao giờ chịu nhục nhã như vậy đâu?
Sỉ nhục!
Đây tuyệt đối là sỉ nhục lớn nhất từ khi ông ta thành danh đến nay!
Ninh Chiết bĩu môi, thản nhiên nói: "Cũng không cần cảm ơn, dù sao không phải tôi giúp ông, nhớ trả lại tiền xem bệnh người ta đưa cho ông là được."
Nói xong, Ninh Chiết và Bồ Vấn Kinh nhanh chóng đi ra ngoài.
Hạ Cảnh Thái vội vàng đi ra tiễn, lại bị Bồ Vấn Kinh cản lại bảo ông ở lại với Hạ Thi Dao đi.
Trước đó Bồ Vấn Kinh được Hạ Cảnh Thái phái người đón nên khi rời đi cũng ngồi cùng xe với Ninh Chiết.
Vừa lên xe Bồ Vấn Kinh đã không giấu được hiếu kì mà vội vàng hỏi Ninh Chiết: "Lúc chữa bệnh cho Hạ Thi Dao có phải cậu dùng đến một châm Càn Khôn không?"
"Hình như...là vậy?" Ninh Chiết không quá xác định, lại rất hứng thú mà nói:" Ông biết một châm Càn Khôn sao? Nói cho tôi nghe thử xem!"
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Ninh Chiết, mặt Bồ Vấn Kinh lập tức giật giật
Giờ phút này, nội tâm của Bồ Vấn Kinh đã sụp đổ.
Cậu dùng một châm Cân Khôn trôi chảy như vậy mà giờ lại quay sang bảo tôi nói cho cậu nghe về một châm Càn Khôn?
Ninh Chiết cũng đoán được suy nghĩ của Bồ Vấn Kinh nên chỉ vào đầu mình: "Tôi thật sự mất trí nhớt Vừa rồi khi tôi nhìn thấy mục mủ trên mặt Hạ Thi Dao liền nhớ lại phương pháp trị liệu, tôi dựa theo chút ký ức đó để trị, thật sự không biết nó có phải là một châm Càn Khôn không?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.