Ẩn Môn Thiếu Chủ

Chương 71: Ác giả ác báo




Ninh Chiết than nhẹ một tiếng rồi chân thành nói: "Nếu buổi tối cô thật sự không dám về một mình thì ở lại đây một đêm cũng không sao! Nhưng tôi đã nói tình hình cho cô rồi, nếu cô bị liên lụy thì đừng trách tôi."
"Ừm” Tô Thanh Y nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy Tô Thanh Y vẫn kiên trì, Ninh Chiết cũng không nói thêm nữa.
Dù sao biệt thự lớn như thế cũng không phải không có chỗ cho cô ngủ lại.
Ninh Chiết trò chuyện vài câu qua loa với Tô Thanh Y rồi trở lại phòng mình.
Sau khi xối sạch mồ hôi trên người, Ninh Chiết nhắm mắt năm lên giường.
Trong đầu anh lại bất giác hiện ra cảnh tượng đánh giết Đồ Tể.
Nghĩ đi nghĩ lại, Ninh Chiết không khỏi sa vào trong đó.
Một vài hình ảnh giết chóc đần hiện lên trong đầu anh, mỗi chiêu mỗi thức đều cực kỳ rõ ràng.
Trong mơ hồ như có một thứ sức mạnh hội tụ lại ở một nơi nào đó trong thân thể anh.

Trong lúc Ninh Chiết như lão tăng nhập định thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
"Anh rể, anh ngủ chưa?”
Câu hỏi của Tô Thanh Y kéo Ninh Chiết về hiện thực,
Ninh Chiết khẽ lắc đầu rồi ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa: “Chưa, cô thế nào?”
"Em... Có tiện đi vào không?" Tô Thanh Y hỏi
" Vào đi!"
Được Ninh Chiết đáp lại, Tô Thanh Y mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Rõ rằng Tô Thanh Y cũng vừa tẩm xong, mái tóc cô còn chưa khô hẳn.
Ninh Chiết nghỉ hoặc nhìn Tô Thanh Y: “Cô lại có việc gì?"
"Em..." Tô Thanh Y khế cần môi đỏ, cúi đầu nói: “Em không dám ngủ một mình...”
"Hả.." Mặt Ninh Chiết giật giật, nhìn Tô Thanh Y từ trên xuống dưới: "Chẳng lẽ cô còn muốn ngủ chung với tôi? Tôi nói này, bộ cô cho rằng tôi là Liễu Hạ Huệ (1) ngồi trong lòng mà vẫn không loạn à?”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
(1) Điển tích kể rẵng Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà rong lòng không hề có một chút tà tâm.
Gương mặt xinh đẹp của Tô Thanh Y đỏ bừng lên, vội vàng lắc đầu nói: "Em có thể ngủ dưới đất..."
Ngủ dưới đất?
Cô muốn tôi ngủ dưới đất đúng không?
Trong lòng Ninh Chiết yên lặng mắng hai câu rồi bước xuống giường: "Cô ngủ ở đây, tôi đi ra ngoài phòng khách ngủ! Cô còn không dám ngủ thì cửa mở ra, chỉ cần cô không sợ tôi tấn công đêm khuya là được”

Mặt Tô Thanh Y càng đỏ, hé miệng nói: "Em tin tưởng nhân phẩm của anh!
"Cô dứt khoát phát thẻ người tốt cho tôi đi” Ninh Chiết bất lực xoa xoa đầu mình, đứng dậy rời khỏi phòng.
Con mẹ nó đây là chuyện gì vậy!
Nếu cô thật sự là em vợ của mình thì nhường một chút cũng không sao.
Nhưng mấu chốt là bây giờ mình chẳng còn là anh rể trời ơi của cô nữa!
Ninh Chiết đi ra phòng khách rồi năm xuống
Tô Thanh Y đỏ mặt liếc anh một cái, lúc này mới năm trên giường.
Cô không đóng cửa nên Ninh Chiết hơi ngẩng đầu là thấy được tình hình trong phòng.
"Anh rể, anh giết người mà không sợ sao?" Tô Thanh Y hiếu kì hỏi thăm Ninh Chiết cách một cánh cửa.
Ninh Chiết nhắm mắt lại, thuận miệng trả lời: “Trước kia tôi là sát thủ, là dạng giết người như ngóe! Cho nên tốt nhất cô tránh xa tôi ra, nói không chừng ngày nào đó bị giết.."
*Em không tin anh sẽ giết em!” Cái mũi ngọc của Tô Thanh Y hừ nhẹ, lại hỏi dò: "Anh rể, anh làm như vậy. có bị ác giả ác báo không?"
“Tôi.. Mặt Ninh Chiết giật giật: "Tôi làm vậy gọi là phòng vệ chính đáng!"

Đúng lúc này điện thoại của Ninh Chiết reo lên, là Phượng Mị gọi tới.
Anh vừa bắt máy thì bên trong lập tức truyền đến tiếng thở hồng hộc của Phượng Mị: "Anh Ninh, vừa rồi khi chúng tôi xử lý thỉ thể bất ngờ đụng phải cảnh sát, chúng tôi chạy trốn rồi, nhưng thi thể của Đồ Tể rơi vào tay cảnh sát.."
Móa!
Cái miệng quạ đen của Tô Thanh Y!
Ninh Chiết ngõi dậy, đen mặt liếc nhìn Tô Thanh Y trong phòng rồi thấp giọng hỏi: "Vậy có người tra đến tôi không?"
Dù sao cũng là giết người, mặc kệ là sát thủ hay công dân lương thiện thì anh cũng không muốn được. mời đến cục cảnh sát uống trà.
Dù không có việc gì cũng rất bực bội.
"sẽ không!" Phượng Mị khẳng định đáp: "Chỉ cần em vợ anh không nói bậy thì tôi cam đoan không ai đi quấy rầy anh!"
Vậy thì được!
Có lời cam đoan này của Phượng Mị, Ninh Chiết cũng yên lòng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.