"Đừng, đừng..."
Tô Thanh Y lập tức bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, bàn tay bắt lấy áo Ninh Chiết không ngừng run ry.
Ninh Chiết im lặng nhìn Tô Thanh Y.
Trước đó ở công ty Tô gia không phải cô rất ghê gớm sao? Sao giờ lại sợ hãi như thế?
Vẻ mặt của Dương Nguyên Võ rất lạnh lẽo, tùy tiện nhìn Tô Thanh Y: "Ông đây đếm tới ba, một là ngoan ngoãn hầu hạ ông, hai là chờ gánh chịu lửa giận của ông đi"
"Đếm con mẹ mày chứ đếm!"
Không đợi Dương Nguyên Võ bắt đầu đếm thì Ninh Chiết đã tung một chân lên
Do không đề phòng nên Dương Nguyên Võ lập tức bị đạp bay ngược mấy mét rồi đập mạnh lên vách tường, sau đó kêu thảm ngã xuống đất
Cú đá này lập tức dọa Tô Thanh Y đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Xong rồi!
Lần này thật sự triệt để đắc tội Dương Nguyên Võ rồi!
Trước đó cô luôn biết Ninh Chiết là thứ gây chuyện, không nghĩ tới anh lại giỏi gây tai hoạ như thế.
Đây chính là Dương Nguyên Võ!
Nếu Sở gia nổi giận và không có ân tình mà Tống Thanh Diên nợ anh thì Tô gia xong đời.
"Con mẹ nó mày dám đánh tao?”
Dương Nguyên Võ giấy dụa đứng lên, hung dữ nhìn Ninh Chiết: “Hôm nay nếu bố mày không trừng trị mày một trận ra trò thì bố không họ Dương!"
Nói xong, Dương Nguyên Võ lập tức móc điện thoại ra.
Hiển nhiên anh ta muốn gọi viện binh đến.
"Ôi, Dương tổng, anh muốn trừng trị ai vậy?"
Nhưng vào lúc này, một giọng nói trêu tức lạ vang lên sau lưng Dương Nguyên Võ.
Dương Nguyên Võ nhìn lại mới phát hiện người nói chính là Phượng Mị.
“Chị Phượng, chị tới rất đúng lúc!”
Dương Nguyên Võ như nhìn thấy cứu binh, lập tức chỉ vào Ninh Chiết mà nói với Phượng Mị: "Thằng chó này dám đánh tôi, hôm nay tôi..."
Chát!
Dương Nguyên Võ còn chưa nói xong một câu thì Phượng Mị đã đột nhiên giơ tay tát thẳng vào mặt anh ta.
Cái tát này chẳng những đánh cho Dương Nguyên Võ ngơ ra mà cũng làm Tô Thanh Y đang ngồi bệt dưới đất ngơ ngác,
Người phụ nữ này dám tát Dương Nguyên Vỡ?
Cái này còn nhục nhã hơn Ninh Chiết đá anh ta một cái!
Chát!
Trong lúc Dương Nguyên Võ ngơ ngác thì Phượng Mị lại tát một cái lên má bên kia của anh ta.
"Chị Phượng, chị..."
Dương Nguyên Võ ngơ ngác nhìn Phượng MỊ, trên. mặt không có chút phẫn nộ nào mà chỉ có mờ mịt vô tận.
"Anh là cái thá gì?"
Phượng Mị lạnh lùng nhìn Dương Nguyên Võ: “Anh Ninh là bạn và ân nhân của Hầu gia, anh dám vô lễ với anh Ninh có phải chán sống rồi không hả?"
Hầu... Hầu gia?
Toàn thân Dương Nguyên Võ run lên, suýt đã đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Anh ta là thân tin của Sở Bá Câu nên đương nhiên biết Diệp Khinh Hầu đáng sợ đến mức nào.
Người này là bạn của Diệp Khinh Hầu sao?
Mà còn là ân nhân?
Nghĩ đến sự đáng sợ của Diệp Khinh Hầu, Dương Nguyên Võ lập tức hoảng loạn nói: "Thật... Thật xin lỗi, tôi... Tôi không biết anh Ninh...”
"Cút qua xin lỗi anh Ninh!” Trong mắt phượng Phượng Mị hiện lên một tia sắc lạnh.
Trong lòng Dương Nguyên Võ đột nhiên run lên, vội vàng lảo đảo chạy đến bên người Ninh Chiết
"Bành!"
Dương Nguyên Võ quỳ mạnh xuống đất, kêu r3n nói:" Anh Ninh, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin anh tha thứ cho tôi, cầu xin anh...”
Nói xong, Dương Nguyên Võ lại bắt đầu dập đầu, hoàn toàn không còn khí thế của trước đó.
Nhìn Dương Nguyên Võ quỷ trên mặt đất không ngừng dập đầu xin tha, trong đầu Tô Thanh Y lập tức “Ong ong" rung động, cả cái cẩm cũng suýt rơi xuống đất
Dương Nguyên Võ lại quỳ xuống trước mặt Ninh Chiết xin tha?
Cái này... Đây là Dương Nguyên Võ sao?
Ninh Chiết không phải chỉ là một tên bảo vệ nhỏ không quyền không thế sao?
Dựa vào cái gì anh có thể buộc Dương Nguyên Võ. quỳ xuống dập đầu?
Là bởi vì Hầu gia kia?
Vô số nghi hoặc tràn ngập trong đầu Tô Thanh Y, làm cô cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
"Tôi còn tưởng anh trâu bò lắm chứ!"
Ninh Chiết câm nín mà nhìn Dương Nguyên Võ quỳ xuống đất xin tha.
Những người có tiền đều như vậy hết sao?
Thấy người không thể trêu vào thì y như con chó, gặp người có bối cảnh không bằng mình thì làm ra vẻ trâu bò lắm.