Ẩn Môn Thiếu Chủ

Chương 52: Nợ ân tình




Nửa giờ sau, Ninh Chiết bắt taxi đi tới bệnh viện Khang Dưỡng.
Lúc này, cả nhà Tô Minh Thành và Tô Minh Nghĩa đã đợi sẵn ở đó.
"Không ngờ thằng chồng bảo vệ của chị cũng cao giá thật đấy! Dám để cá đám người chúng ta phải chờ một mình anh ta đến."
Ninh Chiết vừa xuống xe liền nghe Tô Thanh Y bất mãn phàn nàn với Tô Lan Nhược.
"Đúng vậy!" Tô Minh Nghĩa gật đầu: "Anh à, sau này anh phải dạy bảo con rể lại đó! Người vô dụng mà còn thích làm mấy trò sĩ diện! Câu ta thật sự nghĩ chiến tướng Tống còn nợ ân tình của cậu ta à!"
Nghe cha con Tô Minh Nghĩa nói vậy, sắc mặt "Triệu Thục Viện nhất thời tối săm xuống, tức giận nhìn Ninh Chiết.
Nhưng mà bà còn chưa kịp chửi rủa đã bị Tô Minh Thành trừng mắt chặn lại
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Im đi!" Tô Minh Thành không thèm nhiều lời với bọn họ, ông bình tĩnh nhắc nhở: “Để tôi nhắc các người nhớ, chúng ta sắp đi gặp lão gia tử đấy! Tôi lên tiếng bảo ông ấy đánh các người, chưa chắc gì ông ấy sẽ đánh nhưng chỉ căn Ninh Chiết nói một tiếng thôi, dù có liều hết nửa cái mạng già, ông ấy vẫn phải đánh các người một trận đó!"
Nghe Tô Minh Thành nói xong, mấy người có mặt lập tức cứng lại, sau đó không nói thêm gì nữa.
Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng những lời Tô Minh Thành nói đều là sự thật.
Bọn họ biết rõ thái độ của lão gia tử đối với Ninh Chiết thế nào.
Nếu bị Ninh Chiết nói xấu trước mặt ông ấy, người xui xẻo chắc chắn sẽ là bọn họ.
Ninh Chiết vừa đi tới vừa cười cười xin lỗi Tô Minh Thành: "Xin lỗi chú Tô, bị tắc đường nên cháu đến muộn."
“Không sao đâu” Tô Minh Thành hào phóng cười nói: “Chúng ta lên gặp lão gia tử trước đi."
Nói xong, Tô Minh Thành liền dân mọi người đi vào bệnh viện Khang Dưỡng
Tô Lan Nhược còn đang tự trách bản thân đã để mất hợp đồng lớn cho nên suốt dọc đường đi vẫn trầm mặc.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến trước cửa phòng của Tô Trường Hà.
TV trong phòng vẫn đang chiếu chương trình hẹn hò của Giang Châu.
Đây chính là chương trình yêu thích của Tô Trường Hà.
Nhìn thấy vẻ mặt mê mẩn của ông ấy, trong lòng Tô Thanh Y đột nhiên cảm thấy có chút bất an.
Nếu một ngày nào đó lão gia tử đột nhiên nổi hứng đi tìm cho mình một ông chồng bảo vệ chắc mình sẽ khóc chết mất!

Mãi đến khi bọn họ bước hết vào phòng bệnh, lão tử mới rời mắt khỏi TV.
Nhìn thấy Ninh Chiết đến, Tô Trường Hà đột nhiên nhóp nhép kêu gì đó không rõ nhưng thoạt nhìn vẻ mặt rất vui vẻ.
Nhìn thấy lão gia tử nhiệt tình với Ninh Chiết như vậy, cả nhà Tô Minh Nghĩa không khỏi mừng thầm vì mình đã nghe theo lời khuyên của Tô Minh Thành. Nếu không, chỉ cần Ninh Chiết tùy tiện nói xấu bọn họ trước mặt lão gia tử vài câu, rất có thể bọn họ sẽ bị lôi ra đánh ngay tại chỗ.
Tuy rằng tay ông đã không có sức lại còn run rẩy, bị ông đánh cũng không đau đơn gì nhưng chủ yếu là sẽ mất mặt!
Ninh Chiết cùng trò chuyện với lão gia tử một hồi lâu cũng không quên mục đích của mình, anh thử nhỏ giọng ghé vào tai ông ấy hỏi xem có phải trước kia mình là sát thủ hay không
Có điều, lần này cũng như trước, ông ấy không thèm đáp lại câu nào cả.
Cố hỏi thăm mấy lần vẫn không có kết quản nên Ninh Chiết đành phải bỏ cuộc. 𝒯𝒓ang‎ gì‎ 𝑚à‎ ha𝗒‎ ha𝗒‎ thế‎ #‎ 𝒯‎ 𝒓‎ U‎ 𝑚‎ 𝒯‎ 𝒓‎ 𝓊‎ 𝗒‎ 𝐞‎ n﹒V𝘕‎ ‎ #
Sau đó, Tô Minh Thành đã kêu mấy người khác đến nói chuyện với ông lão, còn mình thì đích thân kéo Ninh Chiết ra ngoài.
"Tiểu Ninh, ủy khuất cho cháu rồi!"
Tô Minh Thành võ võ bả vai Ninh Chiết: "Là nhà họ Tô của chú có lỗi với cháu.”

"Chú Tô, chú đang nói cái gì vậy?" Ninh Chiết rộng lượng cười cười: "Vốn dĩ cháu và tổng giám đốc Tô cũng không xứng đôi, ngược lại như bây giờ cũng khá tốt, không ai làm chậm trễ ai hết."
Ninh Chiết vẫn có ấn tượng tốt đối với Tô Minh Thành.
Dù trước đây ông cũng có hiểu làm anh nhưng ông vẫn là người tốt
Nếu không phải mình và Tô Lan Nhược không hợp thì có được một người cha vợ hiểu lý lẽ như vậy cũng tốt,
Dù nói thể nào nào thì chuyện của Bạch Tứ gia vẫn phải cảm ơn cháu!"
Tô Minh Thành nhẹ nhàng thở dài, chân thành nói: “Xét đến thái độ của Lan Nhược và mẹ con bé đối với cháu, lúc đó cháu có thể nhờ Tống Thanh Diên giúp cháu một cái, bỏ mặc nhà họ Tô của bọn chú cũng là chuyện hợp tình hợp lít Nhưng mà cháu đã không làm như vậy! Chú nhất định sẽ nhớ kỹ phần ân tình này, sau này cháu có chuyện gì cần giúp cứ gọi điện thoại cho chú,
"Được: Ninh Chiết thuận miệng đồng ý, sau đó tò mò hỏi: "Sao chú không đưa lão gia tử về nhà? Mỗi lần thăm chạy tới chạy lui như vậy cực quá."
"Là do ông ấy không muốn." Tô Minh Thành lắc đầu cười khổ: "Lão gia tử rất hiểu chuyện, ông ấy tình nguyện ở lại bệnh viện này là vì không muốn gây phiền toái cho bọn chú..."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.