Nhưng anh ta lại không dám không nghe lời Tống Thanh Diên.
Người phụ nữ này tuy xinh đẹp nhưng tuyệt đối sẽ không nương tay khi giết người.
Anh ta không hề nghỉ ngờ, nếu anh ta dám làm phiền Ninh Chiết, Tống Thanh Diên nhất định sẽ giết anh ta.
Cảm giác đau khổ không thể trả đũa này gần như. khiến anh ta bưồn bực đến mức muốn nổ tung!
Trong cơn bưồn bực, Bạch Phi liếc mình cha mình.
Vừa nhìn thấy, sắc mặt Bạch Phi đột nhiên trở nên âm trầm.
Lão già vẫn còn cười được à?
"Bị Tống Thanh Diên dọa đến ngu người rồi à?"
Tim Bạch Phi như thắt lại, lo lắng nhìn cha mình.
Bạch Nhạc Chương đang suy nghĩ vài chuyện, nghe được lời của con mình, theo bản năng mắng to:
“Tống Thanh Diên cái rằm, nếu không ít.
Mâng được một nửa, Bạch Nhạc Chương đột nhiên giật mình, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Ông không dám quên lời nói của vị kia.
Tuyệt đối không được tiết lộ thân phận của thiếu chủ!
"Xong rồi! Lão già này bị dọa đến ngu người thật rồi sao?"
Bạch Phi rên rỉ, bất chấp bưồn bực, vội vàng hét lên: “Còn đứng đó làm gì? Đi gọi bác sĩ nhanh lên!"
A Đại phản ứng lại, vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh.
"Đứng lại!"
Bạch Nhạc Chương gọi A Đại lại, nhìn con mình đầy phẫn nộ: "Ông đây rất ổn!"
Ổn cái rằm!" Bạch Phi than thở, lại hét lên với A Đại:" Mau đi gọi bác sĩ đi! Chẳng lẽ không nghe ông già này dám gọi Tống Thanh Diên là cái rằm luôn rồi sao? Này không phải bị dọa đến ngu người thì là cái gì?"
Ngay cả anh ta cũng biết Tống Thanh Diên là nhân vật không thể trêu chọc tới, huống chỉ là lão già này?
Cũng chỉ là người bị dọa đến ngu người mới có. thể nói ra lời này! .
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
“Mày.....”
Bạch Nhạc Chương nghẹn lại, suýt nữa nhảy lên đánh tên khốn kiếp này.
"Ông đây rất ổn! Vừa rồi nghĩ vài chuyện mới thất thần!" Bạch Nhạc Chương cố kìm nén cơn giận giải thích, lại phất tay với A Đại: "Ra ngoài đi, không được cho bất kỳ kẻ nào vào phòng bệnh!"
"Tứ gia, ngài... Ngài thực sự không sao chứ?" A Đại thận trọng hỏi
Không chỉ Bạch Phi nghỉ ngờ Bạch Nhạc Chương bị dọa đến ngu người, cậu ta cũng nghỉ ngờ.
Đừng nói là Giang Châu, cho dù là toàn bộ Đông Nam, cũng không có người dám nói Tống Thanh Diên là cái rắm đâu!
"Tôi...." Mặt Bạch Nhạc Chương co giật: "Mau cút nhanh đi! Nếu không ông đây đánh mày thành tên ngu đần luôn đấy!"
A Đại không dám nhiều lời, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Khi rời đi, còn đóng cửa phòng bệnh lại dùm họ.
Cửa vừa đóng lại, Bạch Nhạc Chương lập tức bước xuống giường bệnh, đến bên cạnh con trai.
Sau này nếu mày còn dám gây phiền phức cho Ninh Chiết, tao sẽ tự tay chặt mày thành từng mảnh cho chó ăn!”
Bạch Nhạc Chương nghiến răng nghiến lợi nhìn chấm chẵm con trai mình.
“Xem ra vẫn chưa ngu” Bạch Phi thở phào một hơi, không nói nên lời nhìn Bạch Nhạc Chương: "Không phải ông vừa nói Tống Thanh Diên là cái rằm sao?”
Nhưng anh ta vẫn muốn tìm Ninh Chiết báo thù!
Nhưng dù anh ta có to gan lớn mật đến đâu cũng không dám coi thường lời cảnh cáo của Tống Thanh Diên!
“Tao mẹ nó...."
Bạch Nhạc Chương không nói nên lời, suýt nữa đã tát anh ta thêm cái nữa.
Cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng, Bạch Nhạc Chương trầm giọng ra lệnh: “Không những không được khiêu khích Ninh Chiết, còn phải tìm cách kết giao với Ninh Chiết! Nếu trở thành bạn bè thì càng tốt."
Đây chính là điều ông vừa nghĩ tới!
Âm thầm bảo vệ thiếu chủ, chẳng qua chỉ là để ông không tiết lộ thân phận của thiếu chủ.
Nhưng đâu có nói không được để người nhà kết giao với thiếu chủ đâu!
Ông thấy thiếu chủ đã run rấy không thôi, chắc chân không dám tự mình kết giao đâu.
Trọng trách này chỉ có thể giao cho tên vô sỉ này thôi!
Nếu có thể kết giao với thiếu chủ trong thời gian thiếu chủ mất trí nhớ, khi trí nhớ của thiếu chủ thức. tỉnh, nói không chừng có thể cởi mở với cha con bọn ho hơn.....