“Tôi.." Ninh Chiết có chút nghẹn họng, nhất thời không nói nên lời.
Anh không có số điện thoại của Diệp Khinh Hậu.
Nếu muốn vẫn có thể đến Hồi Xuân Đường để tìm lão trung y kia lấy.
Nhưng mà lúc trước anh còn muốn Diệp Khinh Hậu như tránh tà, làm sao bây giờ có thế làm vậy chứ?
Thế nhưng nếu làm như vậy thì anh sẽ trở thành loại người gì chứ?
Nhìn thấy Ninh Chiết không nói lại được, Tôn Vân Thạch lập tức bật cười.
Con mẹ nó Tô Lan Nhược lại càng thêm ghét, thậm chí còn quay mặt đi.
Dường như chỉ nhìn Ninh Chiết một cái cũng khiến cô cảm thấy buồn nôn.
“Được rồi, tôi hiểu suy nghĩ của cậu.”
“Dù sao, cậu và Lan Nhược cũng đã lấy chứng nhận, cậu sợ Lan Nhược thân thiết với Tôn thiếu quá, cho nên cậu mới cướp công lao của Tôn thiếu, muốn khoe khoang trước mặt Lan Nhược. Tôi có thể hiểu điều đó.”
“Nhưng chúng ta phải tìm kiếm sự thật từ sự thật Đây là cách chúng ta làm việc và làm người”
Tô Minh Thành đứng dậy vỗ vỗ vai Ninh Chiết, mở miệng nói thay cho anh.
Nhưng trong ánh mắt lại có chút thất vọng.
Đêm qua Ninh Chiết đã cố gắng hết sức để cứu con gái mình, ông cho rằng Ninh Chiết có can đảm chịu trận.
Nhưng bây giờ xem ra nhân phẩm của Ninh Chiết có hơi kém!
“Chẳng những vô dụng, thậm chí nhân cách còn không được tốt!”
Triệu Thục Viện mỉa mai một tiếng, tức giận nhìn về phía Tô Minh Thành: “Ông tốt quá, còn đón cậu ta đến đây làm gì? Có phải ông cố tình làm chúng tôi ăn không ngon không?”
Nghe thấy Triệu Thục Viện nói, làm sao Ninh Chiết không hiểu ý của bà là gì.
Bà đang nói là anh đến khiến bọn họ buồn nôn!
Nếu như tự mình nói bọn họ đều không tin, vậy thì thôi đi!
Không đi còn ở lại đây nghe bọn họ chế giễu và sỉ nhục sao?
Ninh Chiết im lặng thở dài, đi ra ngoài không nói một lời.
Nhìn thấy Ninh Chiết ủ rũ rời đi, trên mặt Tôn Vân Thạch hiện lên một nụ cười đắc ý, nhắc nhở: "Lan Nhược, sao cô không tìm chút thời gian lặng lẽ ly hôn với anh ta đi? Chỉ cần cô không cho chú hai và những người khác biết là được rồi!”
“Đúng, đúng! Vân Thạch nói có lý! Triệu Thục Viện liên tục gật đầu: "Lan Nhược, nhìn Vân Thạch đi, cậu ấy vừa tỉ mi lại săn sóc, vừa có bản lĩnh vừa khiêm tốn, không giống Ninh Chiết, đúng thật là...”
“Được rồi, đừng nói nữa! Ăn ngon một bữa thì làm sao?" Tô Minh Thành cản bọn họ lại, rồi nói với lão Vương: "Ông đi tiễn cậu ta đi”
Lão Vương gật đầu, vội vàng đuổi theo.
“Không cần, tôi đi dạo lung tung là được” Ninh Chiết lắc đầu từ chối, bước chân rời đi nhanh hơn.
Ly hôn sao?
Muốn ly thì ly thôi!
Chuyện hai ngày hôm nay cứ coi như là một giấc. mơ đi.
Về phần thân phận của mình trước kia, anh cũng không căn biết rõ nữa.
Có cơ hội lại tìm đến ông cụ Tô hỏi tiếp, không có cơ hội thì thôi đi!
Anh không nợ bọn họ thứ gì thì mới không phải chịu uất ức này!
Trên đường đi, Ninh Chiết lại nghĩ đến việc nghỉ việc.
Đang đảm chìm trong suy nghĩ, tiếng ting đột nhiên vang lên bên tai.
Ninh Chiết cũng không để ý, chỉ đi vào ven đường để nhường đường.
Nhưng tiếng ting ting vẫn kêu lên liên tục.
Tâm trạng của Ninh Chiết đang không được tốt, thấy mình đã đi tới lẽ đường, đối phương vẫn còn bóp còi, anh ngẩng đầu chửi: "Làm cái quái gì vậy..."
Lời còn chưa dứt, Ninh Chiết đã đột nhiên dừng lại, nuốt hết lời tiếp theo xuống.
Nhưng trên mắt anh càng thêm buồn bực hơn...