Phí bảo vệ?
Ninh Chiết vẻ mặt âm trăm, lập tức cùng Tô Thanh Y chạy ra cửa.
Lúc này trước cửa sơn trang đã tụ tập bảy, tám tên côn đõ, nữ quản lý sơn trang dẫn đầu mang theo. một đám nhân viên đến thương lượng cùng đám côn đồ.
“Tao đếch quan tâm là bọn mày khai trương hay chưa khai trương nhé!”
“Ông cảnh cáo tụi mày, một trăm vạn phí bảo hộ, một các cũng không được thiếu!”
“Không ngoan ngoãn giao tiền, ông cho chúng mày khỏi khai trương luôn!"
"Thủ lĩnh lưu manh Mã Lục kiêu ngạo hét lớn.
Bọn côn đồ dưới sự mở màn của đại ca cũng bắt đầu buông những lời đe doạ khiếm nhã, gay gắt.
Đối mặt với đám côn đồ này, quản lý nhất thời đau đầu dữ dội.
Nhìn thẳng thủ lĩnh côn đồ kiêu ngạo, Ninh Chiết nhất thời đen mặt nói: "Tao một phân tiền cũng sẽ không cho bọn mày!”
Mẹ nó!
Tao mẹ nó đã nợ ngập đầu mà mày còn tìm tao thu phí bảo hộ?
Ông đây ngược lại muốn thu phí bảo hộ của mày thì có!
“Đừng nói như vậy chứ anh.”
Tô Thanh Y cản Ninh Chiết lại, cười híp mắt nói: “Chỗ chúng ta muốn khai trương, bọn họ tới xin tiền lì xì cũng vì may mắn ấy mà!"
“Không tệ.”
Mã Lục hài lòng nói: "Người đẹp, nể tình em bọn anh không so đo với cái thắng không biết trên dưới kia!”
“Vậy tôi cảm ơn anh: Tô Thanh Y cười nhẹ sau đó dặn dò quản lý: "Cho bọn họ mỗi người một bao lì xì mười hai đồng đi”
"...."
Nghe Tô Thanh Y nói vậy, quản lý lập tức im lặng.
Có ai muốn phong bì lì xì màu đỏ bên trong có 12 tệ đồng không?
“Chúng mày đùa tao à?" Mã Lục trong nháy mắt cáu giận: “mười hai đồng mà muốn đuổi tụi này đi?! Bọn tao là ăn xin hay gì?!! Tao nói lại một trăm vạn không được thiếu một cắc.”
Mã Lục nói xong, mấy tên côn đồ dưới tay hẳn lập tức tiến lên một bước.
Nhìn tư thế này, giống như chỉ cần nói trái ý chúng nó một câu thì bọn nó sẽ chuẩn bị động thủ.
Mắt thấy tình huống không ổn, quản lý vội vàng tiến đến bên người Tô Thanh Y, thấp giọng khuyên nhủ Tô tổng, có đạo lý như thế này “tiễn Diêm Vương dễ, chọc tiểu quỷ khớ?, cô không thỏa mãn yêu cầu của bọn nó, bọn nó sẽ nghĩ hết biện pháp để gây sự, đến lúc đó, ảnh hưởng chuyện làm ăn của sơn trang..”
“Đừng nói cô với bọn nó trong ứng ngoại hợp nha?” Tô Thanh Y nhíu mày nhìn về phía quản lý.
“Không phải, không phải!”
Quản lý vội vàng lắc đầu nói: "Tôi đây không phải là muốn mau chóng khai trương sao? Nếu cứ bị cái đám côn đồ này quấn lấy, đối với chúng ta không có lợi! Một trăm vạn cũng đâu tính là nhiều.
Sắc mặt Tô Thanh Y lập tức sa sầm: "Cô! Bị đuổi việc"
“Cô...."
Quản lý trăm triệu lần không nghĩ tới Tô Thanh Y sẽ đuổi việc mình, nhất thời nổi giận đùng đùng nói: "Tôi đây là vì tốt cho cô! Muốn nhanh chóng mở cửa kinh doanh sơn trang! Cô đúng là vô ơn!”
"Ờ, tôi còn không biết tốt xấu đây nè!"
Tô Thanh Y hừ lạnh một tiếng: "Mau thu dọn đồ. đạc cút đi!"
Nghe Tô Thanh Y nói, Ninh Chiết gật đầu tán thành với cách giải quyết vấn đề của cô.
Loại người tay trong thò tay ngoài này, giữ lại để mừng năm mới hay gì?
Anh vậy mà không nhìn ra, Tô Thanh Y là người rất quyết đoán.
Thấy Tô Thanh Y quyết tâm muốn đuổi việc mình, quản lý lập tức đen mặt, cố ý gào lên với Mã Lục: "Tiền của cô ta nhiều lầm, mấy người đòi có một trăm vạn là còn quá ít đót"
Hừm!
Ninh Chiết bây giờ có thể xác định chắc chắn người phụ nữ này chính là chủ mưu, cô ta cũng là người bên phía bọn côn đồ.
Sơn trang này trước kia có quản lý như cô ta, không đóng cửa mới là lạ!
“Tiền của tôi đúng là nhiều thật”
Tô Thanh Y gật đầu thừa nhận, lạnh lùng nhìn Mã. Lục: "Nhưng hiện tại, bà mày ngay cả mười hai đồng tiền lì xì cũng không muốn bố thí cho chúng mày nữa! Cút khỏi đây ngay!”
“Con khốn này! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Mã Lục sắc mặt lạnh lùng, lập tức rống to với đám đàn em côn đồ của mình: "Trước tiên cho bọn nó cảm nhận vài thứ trước đi, sau đó đập nát bảng hiệu của chúng nó!”
Nhận được mệnh lệnh của Mã Lục, mấy tên côn đồ lập tức đi về phía giàn giáo còn chưa dỡ xuống.
Ninh Chiết thấy thế, lập tức xông về phía bọn côn đồ.
Mấy quyền đi xuống, tất cả bọn côn đồ đều nằm đo đất.
Lúc xoay người lại, Ninh Chiết giơ chân lên, một cước vang đội đem Mã Lục đạp ngã.
“Mau cút đi!"
Ninh Chiết sắc mặt âm trầm nhìn Mã Lục: "Còn đám tới gây sự, tao sẽ đánh gãy hết tay chân của chúng mày.”
“Phì.”
Mã Lục nhổ một ngụm nước bọt trộn lẫn máu, hung tợn chỉ vào Ninh Chiết: "Mày chờ đó cho ông, có gan thì đừng chạy!”
“Được, tao không chạy!" Ninh Chiết gật đầu.
“Tốt, coi như mày có gan đó”
Mã Lục căm tức nhìn Ninh Chiết một cái, cố gẳng đứng dậy, chạy qua một bên gọi điện thoại, rõ ràng là đang muốn gọi cho cứu viện.
Ninh Chiết cũng không ngăn cản.