Ẩn Môn Thiếu Chủ

Chương 125: Hưng phấn lạ thường




Trong khách sạn.
Khuôn mặt bị đánh sưng của Tần Trang đang. được xử lý và đắp thuốc ở bệnh viện.
Tôn Vân Thạch ngay cả cánh tay bị bẻ gãy cũng không buồn trị liệu, vẫn đi theo bên người Tân trang lấy lòng, dùng hết vốn liếng toàn thân, rốt cục như nguyện đạt được cơ hội quý báu được nói chuyện với Tần Trang.
Tôn Vân Thạch tươi cười, khom lưng đứng trước mặt Tân Trang.
Đau đớn truyền đến từ cánh tay, anh đã sớm. không để ý tới
Dù sao thì đau đã lâu khiến cho nó chuyển thành. cảm giác chết lặng.
Tay chữa trị khi nào mà chả được, nhưng cơ hội thế này chỉ có một lần.
Anh nhất định phải nắm chắc cơ hội hiếm có này.
“Mày nói, mày có thể giúp tao đối phó Ninh Chiết?”
Tân Trang nửa nằm trên giường, hờ hững nhìn Tôn Vân Thạch.
Tôn Vân Thạch gật đầu, vẻ mặt tươi cười nói: "Tần thiếu có điều không biết, tôi rất hiểu Ninh Chiết, nhất định giúp Tân thiếu đem Ninh Chiết..."
“Mày cảm thấy tao không xử được Ninh Chiết?" Tần Trang nheo mắt lại

Nói đến Ninh Chiết, Tân Trang lại nghĩ tới tình cảnh bị Ninh Chiết đánh trước mặt bao người.
Hôm nay chắc chẵn là ngày sỉ nhục nhất từ lúc hắn chào đời tới nay!
Nghe thấy giọng điệu của Tăn Trang có hơi không thích hợp, Tôn Vân Thạch trong lòng hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Tân thiếu muốn đối phó Ninh Chiết, khẳng định so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn, tôi... ý của tôi là... là..."
“Loại chuyện nhỏ này, sao có thể phiền Tãn thiếu tự mình động thủ, Tân thiếu giao cho tôi đi làm là được rồi! Đúng, chính là như vậy! Đúng!!"
Tôn Vân Thạch ấp úng nửa ngày, cuối cùng cũng nghĩ ra lý do thoái thác.
Tân Trang vừa bị Ninh Chiết hung hăng đánh cho một trận rất nặng.
Nếu anh dám nói Tần Trang không đối phó được Ninh Chiết, vậy quả thực là muốn chết.
"Mày cũng xứng?”
Tần Trang hừ lạnh một tiếng, khinh thường n Giang Châu người muốn làm chó cho tao xếp thành hàng dài kia kìa, mày nghĩ mày là ai? Mày ngay cả tư cách làm chó cho tao chắc gì đã có?"
Trong lòng Tôn Vân Thạch hung hăng co rút.
Nhưng anh không muốn bỏ qua cơ hội có thể bám lên Tân Trang, có chỗ dựa là cây đại thụ Tần gia này.
Tôn Vân Thạch hơi sượng, cố rặn ra vẻ mặt tươi cười nói: "Tôi... tôi còn có thể giúp Tân thiếu lừa Tô Lan Nhược, để Tân thiếu tận tình hưởng dụng!"
“Tần Trang hừ lạnh một tiếng, sảc mặt không tốt nhìn về phía Tôn Vân Thạch: Ý là, mày không lừa Tô Lan Nhược thì tao không có cách nào chơi được cô ta ấy hả?"
“Tôi.. tôi không có ý đó!" Tôn Vân Thạch luống cuống, Bùm” một tiếng quỳ trên mặt đất, hèn mọn cầu khẩn: "Tôi chỉ muốn thay Tân thiếu làm việc, cầu xin
Tân thiếu cho tôi một cơ hội!"
Sau lưng Tần Trang chính là Tân gia ở Yến Kinh!
Cho dù là làm chó cho Tân Trang, sau này cũng có thể hiên ngang đi khắp Giang Châu!
Anh không muốn bỏ lỡ cơ hội quý giá này.
Nếu Bỏ lỡ, đời này có lẽ cũng sẽ không có cơ hội như vậy nữa.
"Loại người như mày, cho dù làm chó, cũng sẽ trở. thành một con chó bán chủ cầu vinh!" Tân Trang chán ghét nhìn Tôn Vân Thạch một cái, hướng Tông Phố. phất phất tay: "Đánh một trận rồi ném ra ngoài đi, nếu nó quay lại làm phiền thì đánh gãy chân nó luôn đi!"

"Vâng!"
Tông Phổ lĩnh mệnh, lập tức tiến lên túm lấy Tôn Vân Thạch.
“Tân thiếu, cầu xin anh cho tôi một cơ hội, cầu xin anh......"
Tôn Vân Thạch không cam lòng kêu to.
Nhưng mà, nghênh đón anh ta lại là một bạt tai của Tông Phố.
Tông Phổ buổi chiều bị Ninh Chiết đánh cho hộc máu, lửa giận tràn ngập đang lo không tìm được chỗ phát hoả, xuống tay cái nào cái nấy như trời giáng.
Ba ba ba.......
Đôi tay to của Tôn Phố không ngừng hướng về phía mặt của Tôn Vân Thạch mà chào hỏi nhiệt tình.
Tôn Vân Thạch bị đánh đến miệng đầy máu, liên tục kêu thảm thiết.
Cuối cùng Tông Phổ cũng phát tiết xong lửa giận trong lòng, trực tiếp kéo Tôn Vân Thạch mặt sưng tấy ném ra ngoài.
Tôn Vân Thạch cũng không dám có hy vọng xa vời gì nữa, vội vàng chạy trốn thật nhanh.
Vừa tới cửa khách sạn, lại đụng phải Tô Lan Nhược và Tô Minh Thành.
“Tên thiếu, sao cậu lại ở đây? Cậu... làm sao vậy?”
Tô Lan Nhược vẻ mặt kinh ngạc nhìn khuôn mặt sưng tấy như bị ong đốt của Tôn Vân Thạch, nếu không phải rất quen thuộc với Tôn Vân Thạch, cô thiếu chút nữa không nhận ra anh ta.

“Tôi...”
Tôn Vân Thạch hơi dừng lại, bi phẫn không thôi nói: "Lan Nhược, tôi đã cố hết sức, lần này... tôi thật sự không giúp được Tô gia.
Trong lòng Tô Lan Nhược run lên, ngơ ngác nhìn khuôn mặt sưng húp của Tôn Vân Thạch: "Trên mặt anh...... là bị Tần thiếu đánh?”
“Tôn Vân Thạch nhẹ nhàng gật đầu rồi lại bất lực cúi đầu.
Tô Lan Nhược trong lòng cảm động, ánh mắt lại rơi vào trên tay của hắn: "Anh... Tay của anh... Sao tay của anh vẫn chưa được chữa trị thế kia?"
“Chưa kịp......không có thời gian.” Tôn Vân Thạch sâu kín thở dài
“Sao anh lại ngốc như vậy!"
Tô Lan Nhược trong lòng đau đớn co rút, vành mắt phiếm hồng nói: "Chuyện của chúng ta, không cần anh phải bận tâm, anh mau đi bệnh viện nhìn xem tay của anh..."
“Không sao đâu." Tôn Vân Thạch nhẹ nhàng lắc đầu.
Tô Lan Nhược làm sao cảm thấy hẳn không sao được, vội vàng khuyên bảo.
Dưới sự khuyên bảo của Tô Lan Nhược, Tôn Vân Thạch lúc này mới chạy tới bệnh viện.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.