Ẩn Môn Thiếu Chủ

Chương 103: Thanh y đâu




Hai mươi phút sau, bọn họ đã tới Tiêu Thanh Sơn.
Bọn họ vừa tới không bao lâu, vợ chồng Tô Minh Nghĩa và Lý Lan cũng đến. Vậy mà không thấy bóng dáng Tô Thanh Y.
“Thanh Y đâu?”
Tô Minh Thành nhíu mày nhìn về phía vợ chồng Tô Minh Nghĩa: "Sao con bé ấy không tới?”
Tô Minh Nghĩa thản nhiên nói: "Thanh Y nói không muốn gặp người nào cả, đỡ phải ở trước mộ lão thái thái cãi nhau, lát nữa về hết rồi thì con bé tới.”
Nói xong, Tô Minh Nghĩa còn cố ý nhìn Tô Lan Nhược một cái.
Ý tứ kia, không thể nào rõ ràng hơn.
Đón ánh mắt Tô Minh Nghĩa, Tô Lan Nhược nhất thời lộ vẻ hổ thẹn. “Sớm biết vậy đã không nên gọi tên phế vật này đến!”

Biết Tô Thanh Y không tới, Triệu Thục Viện lập tức thấp giọng oán giận với con gái.
Tô Thanh Y còn chưa tới, cho dù Ninh Chiết không tới, cả nhà Tô Minh Nghĩa. cũng không tìm được lời khó nghe để nói!
Đem phế vật này gọi tới, chính bà nhìn liền phiền!
Tô Lan Nhược hướng mẹ mình lắc đầu, ý bảo bà đừng nói Ninh Chiết nữa, bằng không, cha bùng nổ là lại cùng bà cãi nhau ầm ï mất.
Triệu Thục Viện cũng sợ Tô Minh Thành nổi giận, chỉ có thể cố nén chán ghét trong lòng, không dám nói nữa.
“Được rồi! Đến muộn một chút thì đến muộn một chút! Nhớ gọi con bé đến đây tế bái lão thái thái là được.”
Tô Minh Thành than nhẹ một tiếng, cũng không muốn nhắc đi nhắc lại chuyện này nữa.
Ông biết hai chị em nó lần này cãi nhau rất gay gắt. Hơn nữa là con gái của ông có lỗi trước.
Tô Thanh Y giận dỗi rút cổ phiếu, cô tạm thời không muốn nhìn thấy Tô Lan Nhược, ông cũng có thể hiểu.
“Lát nữa con bé sẽ tới!" Tô Minh Nghĩa không mặn không nhạt nói: "Nếu mấy người không tin, lát nữa nó tới tôi bảo nó quay video trước mộ lão thái thái cho mấy người xem?”
“Không cần." Tô Minh Thành khoát tay: “Tôi tin Thanh Y tự có chừng mực.”
Tô Minh Nghĩa gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Nhìn hai anh em nhà này, Ninh Chiết không khỏi lắc đầu cười khổ.

Trong lòng Ninh Chiết biết rất rõ, Tô Thanh Y giờ đang bận rộn chuyện cải tạo lại sơn trang, tạm thời bận đến mức chân không chạm đất, sao có thể rảnh rỗi mà đi giận dỗi ai.
Bất quá, cho dù anh biết, anh cũng không có khả năng đi ngắt lời của Tô Minh Nghĩa nói rằng à thì con gái bác đang thế này, thế kia...
Rất nhanh, buổi tế bái chính thức bắt đầu.
Dọn đồ cúng lên xong, Tô Minh Thành liền đốt hương nến, dập đầu dâng hương.
Sau khi mọi người lần lượt dâng hương, Tô Minh Thành liền lấy ra một xấp. tiền giấy thật dày, yên lặng ngồi xổm trước mộ lão thái thái đốt giấy.
Ninh Chiết cũng ngồi đốt giấy, khóe mắt lại nhìn thấy miệng Tô Minh Thành hơi động đậy, chỉ là không phát ra âm thanh, không biết đang nói cái gì.
€ó lẽ là đang cùng lão thái thái kể lể những khó khăn khi phải làm người đứng đầu của Tô gia này, vị trí có bao nhiêu lợi lộc thì có bấy nhiêu khó xử!
Không khí hiện trường có chút vi diệu.
Cả nhà Tô Minh Nghĩa và Tô Minh Thành gần như không trao đổi gì, đều mạnh nhà nào nhà nấy tự đốt tiền giấy.

Nhưng lúc vợ chồng Tô Minh Nghĩa nhìn về phía Ninh Chiết, lại lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Đang lúc mọi người yên lặng đốt tiền giấy, xa xa đột nhiên xuất hiện một đám người, thấp thoáng bên trong còn có mấy người đội mũ công trình.
Những người đó cầm trong tay một tờ giấy, vừa đi, vừa chỉ trỏ xung quanh, cũng không biết đang tán gẫu cái gì.
Nhưng chỉ nhìn tư thế này của bọn họ, Tô Minh Thành cảm thấy trong lòng đột nhiên bất an, dự cảm rất không tốt dâng lên.
Một lúc sau, đám người đó đã đi tới trước mặt bọn họ. Dẫn đầu là một gã đàn ông trung niên.
Gã đàn ông liếc mấy người Tô gia một vòng, chỉ vào phần mộ lão thái thái hỏi: "Đây là phần mộ của nhà mấy người hả?"
“Đúng vậy." Tô Minh Thành gật đầu, có chút bất an hỏi: "Các vị, các vị đây là...... làm cái gì?”
“Nhìn đất!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.