Ăn Mày Tu Tiên

Chương 83: Chỉ là nguồn gốc luồng linh khí




"Tôi đang muốn đột phá đến Thần cảnh, nhưng không may mang thương tích trầm trọng, tính mạng nguy hiểm. Thần dịch này sẽ dâng tặng cho người có duyên. Mong sẽ đem lệnh bài trở về Võ Đang."
"Thần cảnh? Thần dịch?"
Tiểu Kha mở bình ngọc ra, một luồng khí tức sinh mệnh đậm đặc tràn ra.
"Thì ra là linh dịch tiên thiên!"
Cậu đã từng nghe sư phụ nói, một số động tiên có thể sinh ra linh dịch tiên thiên.
Dùng chúng không chỉ cải thiện thể chất, tẩy tửa cơ thể, mà còn rất có lợi cho tu luyện…
Có thể nói đây là một món bảo vật thực sự!
Lần tới núi Nhàn Vân này, Tiểu Kha quả thực đã kiếm được một món lớn.
Kiềm chế cảm xúc phấn khởi, cậu ngồi xếp bằng tại chỗ.
Linh dịch tiên thiên trong bình ngọc không nhiều, Tiểu Kha chỉ lấy một phần sáu uống vào.
"Sao không cảm thấy gì nhỉ?"
Cậu chép miệng, lại đổ thêm một phần sáu vào miệng.
Vù!
Một đợt linh khí khổng lồ trực tiếp làm vỡ tan kinh mạch của Tiểu Kha.

"Aaa!"
Cơn đau dữ dội bùng nổ trong cơ thể, giá biết vậy thì đừng uống nhiều như thế, không ngờ linh khí lại khủng lồ đến vậy.
Phọc! Phọc!
Lại có hai tuyến gân mạch bị phình to nứt toác, nếu cứ tiếp tục thì gân mạch sẽ bị tổn thất, tu vi bị mất sạch.
"Aaaa…đau quá!"
Gương mặt trẻ thơ trắng muốt của Tiểu Kha dần tái đi, cơn đau khủng khiếp khiến cậu suýt ngất xỉu.
Đột nhiên, một luồng linh khí đen hiện ra trong cơ thể, trực tiếp len lỏi vào chỗ kinh mạch bị tổn hại, tự động phục hồi.
Mồ hôi to như hạt đậu toát ra trên mặt, thân hình nhỏ bé run rẩy dưới sức tàn phá của linh khí.
Kinh mạch vỡ tan rồi lại được phục hồi, diễn ra suốt nửa ngày.
Trên sườn núi, lão đạo sĩ lầm bầm chửi rủa, lần theo đường mòn leo lên núi, nếu cái chỗ đó của tổ sư bị xâm phạm, mình sẽ thành tội đồ của đạo gia!
Nghĩ đến đây, lão đạo sĩ đẩy nhanh tốc độ, nhưng đỉnh núi vẫn còn rất xa.
Trong mật thất…
Tiểu Kha nằm bẹp trên đất, hoàn toàn kiệt sức. Cơn đau cuối cùng đã tan biến, cậu đã kiên trì vượt qua.
Chỉ là nguồn gốc luồng linh khí đen bí hiểm kia đến từ đâu?
Cảm nhận linh khí trong đan điền sắp ngưng tụ thành chất lỏng, cậu cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Điều chỉnh trạng thái, cậu cảm thấy sức mạnh của mình mạnh hơn nhiều, thậm chí có thể cảm nhận được bức bình phong của Trúc Cơ Kỳ.
Tiểu Kha đứng dậy, muốn nhấc lò luyện đan lên, thu vào nhẫn trữ vật.
Nhưng cậu phát hiện có một lực hút khiến lò luyện đan dính chặt vào mặt bàn đá.
"Ơ, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Tiểu Kha ngơ ngác, chỉ cảm thấy có một lực lượng đang chống lại mình.
Cậu hít một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt lò luyện đan.
Theo tiếng quát, lò luyện đan bị gạt ra khỏi mặt bàn.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Một tiếng sấm vang lên ngoài kia, Tiểu Kha có cảm giác nguy hiểm, có vẻ như bên trong lò luyện đan có dao động nào đó.
Đặt lò luyện đan xuống đất, chiếc lò bắt đầu rung lên dữ dội, thậm chí nhảy vài cái trên mặt đất.
Rầm!
Lò bị mở ra, một con rắn đen nhỏ bay từ miệng lò lên không trung trong mật thất.
Sau đó, con rắn đen bắt đầu phình to, cuối cùng dài đến hai mươi mét, trở thành một con rắn khổng lồ đen sì!
"Làm sao có thể? Nhàn Vân đạo trưởng không phải nói đại yêu sẽ tự diệt sau ngàn năm sao?"
Tiểu Kha nhìn chăm chú con rắn khổng lồ lớn gấp trăm lần mình, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Khà khà, Nhàn Vân à Nhàn Vân, không ngờ bổn vương còn có thể tái xuất hiện trên thế gian đấy, kế hoạch của mày thất bại rồi!"
Tiểu Kha tỏa thần thức ra, kinh hoàng phát hiện mình thậm chí không thể đánh giá được thực lực của con rắn đen khổng lồ, chỉ thấy uy áp linh khí của nó không quá mạnh mẽ.
"Nhóc con, chính là cậu đã thả bổn vương ra, bổn vương phải cảm ơn cậu mới được."
Con rắn đen há miệng phun ra tiếng người, cảnh tượng thật kinh khủng.
Tiểu Kha trấn áp sự bối rối hỗn loạn trong lòng, hỏi con rắn khổng lồ:
"Này, mày là xà yêu phải không, sao chưa chết vậy?"
Xà yêu há miệng lớn cười quái dị:
"Cái trận pháp của lão Nhàn Vân kia chỉ có thể liên tục làm suy giảm thực lực của bổn vương thôi, qua mười năm nữa bổn vương mới thực sự bị diệt vong, khà khà."
Cái đầu khổng lồ của xà yêu xoay về phía Tiểu Kha, tiến gần sát lại.
"Hơn nữa, bổn vương là long, để trừng phạt mày, mày sẽ là món ăn đầu tiên của bổn vương khi trở lại nhân gian."

Trên đỉnh đầu xà yêu, rõ ràng có hai cái sừng nhỏ, dấu hiệu rõ ràng của việc hóa giao.
Tiểu Kha không thèm để ý xà yêu, âm thầm phân tích trong lòng:
Nếu xà yêu bị phong ấn lâu như vậy, lúc này thực lực của nó chắc chắn ở mức yếu nhất.
Lúc xà yêu há miệng nuốt chửng, Tiểu Kha linh hoạt trốn thoát khỏi cái miệng như vực sâu một cạc nhẹ nhàng.
"Mày cũng là tu sĩ ư? Hừ, huyết nhục của tu sĩ vô cùng ngon lành đấy."
Con rắn khổng lồ xoay người, lại tấn công Tiểu Kha.
Không thể giấu giếm thực lực nữa, Tiểu Kha triệu hồi Kim Ô bắn về phía con rắn khổng lồ.
keng! Một tiếng ma sát kim loại vang lên.
Kiếm Kim Ô cắt ra một vết nhỏ trên người xà yêu, nhưng không sâu lắm.
Tiểu Kha không khỏi kinh ngạc trước sức phòng ngự kinh khủng của xà yêu.
Với sự hỗ trợ từ kiếm Kim Ô này, đòn công kích của cậu hoàn toàn có thể xuyên thủng xe tăng bọc thép.
Nhưng chỉ để lại một vết xước trên thân thể xà yêu mà thôi.
Xà yêu cũng rất ngạc nhiên, để tên nhóc này lại có thể phá được phòng ngự của mình.
Yêu nghiệt!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.