Ăn Mày Tu Tiên

Chương 63: xấu hổ quá đi mất




Nghĩ đến đây, Tiểu Kha điều khiển linh khí ép thiết thủy thành hình dáng thanh kiếm.
Khi hình dạng xong xuôi, cậu phải tiếp tục dùng linh khí không ngừng rèn đập, cho đến khi trở thành một thanh kiếm sắc bén thực sự!
Bước này rất lâu dài.
....
Sáng hôm sau.
Tiểu Kha vẫn ngồi bên lò luyện đan, bên trong lò đã có một thanh phi kiếm dài lơ lửng.
Ngoài ra, còn có một khối nhỏ linh thiết vàng đen chưa sử dụng.
Tiểu Kha nghĩ, về sau có thể luyện thành một chiếc nhẫn trữ vật cấp thấp tặng chị gái.
Sau một đêm rèn đập, thanh phi kiếm đã được đúc thành, chỉ còn bước cuối cùng.
Tiểu Kha giơ lòng bàn tay, trực tiếp dùng linh khí vẽ một đường lên lòng bàn tay.
Máu tươi đỏ sẫm nhanh chóng trào ra, cậu nhanh chóng đưa máu vào thanh phi kiếm, rồi vết thương nhanh chóng lành lại.
Khi chạm vào máu của Tiểu Kha, thanh phi kiếm bỗng run rẩy, phát ra tiếng du dương.
Ngay sau đó, thân kiếm như được thăng hoa, bộc phát một cỗ dao động hùng hậu.
Rầm!

Một tiếng vang lớn lan tỏa khắp trang viên nhà họ Vương, như tiếng nổ của một quả lựu đạn.
Dì Lam ở tầng dưới giật mình sợ hãi, sau khi phản ứng lại liền dẫn người hầu lên tầng kiểm tra.
Vương Tư Kỳ ở trên lầu cũng bị quấy rầy, chưa kịp rửa mặt đã chạy đến cửa phòng em trai.
Vương Văn Nhã đang ngủ say, bỗng nhiên một tiếng nổ lớn khiến cả giường rung lên.
Rất nhanh, cửa phòng Tiểu Kha đã bị vây quanh.
Một trong những người hầu gái thì thầm: "Tại sao tình huống này lại quen thuộc thế nhỉ?"
Khụ khụ... khụ khụ...
Vương Tư Kỳ nhìn dì Lam với ánh mắt nghiêm nghị, hỏi đã xảy ra chuyện gì mà phòng em trai lại nổ. . Chương‎ 𝘮ới‎ nhấ𝐭‎ 𝐭ại‎ ++‎ 𝑇𝙧𝗨𝘮𝑇𝙧‎ 𝘂𝗒𝖾n.𝗏n‎ ++
Dì Lam vặn tay nắm cửa nhưng thấy bên trong đã khóa, vội vàng chạy xuống lấy chìa khóa dự phòng.
Lúc này Vương Văn Nhã cũng mơ màng xuống lầu hỏi mọi người đã xảy ra chuyện gì.
Vương Tư Kỳ che mặt, thở dài nói với chị tư rằng phòng em trai có tiếng nổ.
Vương Văn Nhã hoàn toàn tỉnh táo, kinh ngạc hỏi lại:
"Gì cơ? Em trai bị nổ ư!"
Vương Tư Kỳ tát mạnh vào mông chị gái, nhắc lại câu nói:

"Phòng của em trai có tiếng nổ, không biết đã xảy ra chuyện gì."
Lúc này dì Lam đã mở được cửa phòng bằng chìa khóa dự phòng.
Một làn khói đen đặc bốc ra, khiến mọi người phải ho sặc sụa.
Khi khói tan một chút, mọi người cẩn thận bước vào phòng.
Qua làn khói mịt mờ, có một bóng người nhỏ bé, chẳng phải là Tiểu Kha đó sao?
Lúc này toàn thân cậu đen sạm vì bụi, tóc cũng bù xù dựng đứng hết cả.
Thấy nhiều người kéo đến phòng, Tiểu Kha ngượng ngịu gãi đầu cười toe toét.
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy hàm răng trắng như tuyết của cậu, cảnh tượng thật thê thảm.
"Chị ơi, lò luyện đan nổ rồi."
Hả?
Mọi người chỉ thấy cảnh tượng này quá quen thuộc. Lần trước là nổ nồi cơm điện trong nhà bếp.
Lần này thì cậu đã làm nổ cái lò luyện đan vừa mua trong phòng.
Vương Tư Kỳ không nhịn được lẩm bẩm:
"Em trai, em động vào cái gì là lại làm cái đó phát nổ, không nhớ gì hết, không sợ nguy hiểm hay sao?"
Vương Văn Nhã ngơ ngác không hiểu ra làm sao, cái gì mà “lại làm phát nổ”, em trai còn từng làm nổ những đồ khác à?
Sau khi dì Lam giải thích, Vương Văn Nhã phì cười nói với Tiểu Kha:
"Không ngờ em còn có tài làm bom nổ nữa, ha ha ha."
Tiểu Kha xấu hổ gãi gãi tay, lật đật chạy vào phòng tắm.
Xấu hổ quá đi mất!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.