Ăn Mày Tu Tiên

Chương 54: Ngày mai em sẽ đi học rồi




Cậu gãi đầu ngượng ngùng nhìn chăm chú vào cột đá bị đục lỗ.
Tiểu Hắc nằm run lẩy bẩy trong đình nghỉ mát, thật sự bị dọa hết hồn chó rồi.
Tiểu Kha rất hài lòng với sức mạnh hiện tại, dù có thêm mười ngàn tên sát thủ cậu cũng không sợ.
Xoay đầu lại, cậu nhìn chằm chằm vào Tiểu Hắc, khóe miệng hiện lên một nụ cười âm u.
"Tiểu Hắc, tao muốn kiểm tra thành quả tu luyện của mày trong tháng vừa qua.
Tiểu Hắc nhận ra mình bị nhằm vào, vội vã lắc đầu quầy quậy. Tiểu Kha không quan tâm nó có tình nguyện hay không.
Chỉ trong chớp mắt cậu đã biến mất tại chỗ, khi trở lại cậu đã mang theo. một tảng đá khổng lồ.
Tảng đá nặng khoảng một ngàn cân, khi rơi xuống cả đình nghỉ mát cũng rung lên.
Tiểu Kha cười hì hì chỉ vào tảng đá.
"Tiểu Hắc, mày phá vỡ nó ra thì coi như qua ải."
Miệng chó của Tiểu Hắc há to hết cỡ.

Sau đó nó giả vờ ngớ ngẩn, tỏ thái độ mình hoàn toàn không liên quan.
Nụ cười của Tiểu Kha đông cứng lại, cậu giơ nắm tay nhỏ nhắn ra.
"Nếu không phá vỡ được, tao sẽ phá vỡ mày đấy."
Câu nói này khiến Tiểu Hắc dựng hết lông lên, vội chạy đến trước tảng đá.
Sau khi chuẩn bị xong, Tiểu Hắc bắt đầu tấn công tảng đá khổng lồ.
Chỉ thấy nó đồn mạnh chân sau rồi lao đầu đâm vào tảng đá.
Một tiếng nổ vang lên, tảng đá xuất hiện một vết lõm nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.
Tiểu Kha lắc đầu không hài lòng, liếc mắt khinh thường nhìn Tiểu Hắc.
Sau khi đứng vững lại, Tiểu Hắc lấy cả vuốt đập mạnh vào tảng đá, trực tiếp đập vỡ một góc đá.
Tiếp đó Tiểu Hắc dốc sức hết mình, cắn, vồ, đâm.
. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Cuối cùng cũng vất vả làm vỡ tan tảng đá, đầu nó cũng †ề rân choáng váng. Xưa có nhà sư nhổ dương liễu,
Nay có Tiểu Hắc đâm đá.
Tiểu Kha lắc đầu không hài lòng, có vẻ phải tăng cường cường độ rèn luyện cho Tiểu Hắc.
Mỗi lần tu luyện, Tiểu Hắc thường hay biếng nhác ngủ gật.
Kết thúc buổi tu luyện buổi sáng, một người một chó từ vườn hoa phía sau trở về biệt thự.
Lúc này Vương Văn Nhã đang cầm một cái cặp hoạt hình, liên tục nhét đồ đạc vào bên trong.
Tiểu Kha đi đến gần, tò mò hỏi chị tư đang làm gì.

Vương Văn Nhã giả vờ bí ẩn hỏi vặn lại:
"Em có biết ngày mai là ngày gì không?”
Cậu lắc đầu, gần đây không để ý lịch, nên đương nhiên không rõ ngày mai là ngày gì.
Vương Văn Nhã cười tủm tỉm:
"Ngày mai em sẽ đi học rồi, chị đang giúp em chuẩn bị cặp sách đây."
"À, tới ngày nhập học rồi sao?"
Cậu không ngờ thời gian trôi qua nhanh đến vậy, mình đã ở nhà một tháng rồi.
Tiểu Hắc dường như cũng hiểu lời nói của chị gái. Miệng chó nó lộ ra một nụ cười tinh quái giống người.
Nghĩ đến ngày mai mình phải đi học, Tiểu Kha bắt đầu căng thẳng trong lòng.
Vương Văn Nhã nói thêm:
"Em trai yên tâm, em sẽ học tại trường tiểu học trực thuộc Đại học Ma Đô,
gần nhà lắm."
Vương Văn Nhã không nói cho cậu biết rằng hiện tại cô ấy đang là giáo sư trên danh nghĩa tại Đại học Ma Đô.
Tiểu Kha gật đầu, tâm trạng lo lắng dần nguôi ngoai.

Buổi tối, Vương Tư Kỳ trở về nhà.
Điều đặc biệt là, cô ấy còn đưa về hai người đàn ông kỳ lạ.
Vương Tư Kỳ nói với em trai, đây là các cận vệ do chị hai phái tới để bảo vệ riêng cho cậu.
Bàn tay Tiểu Kha sờ lên thanh kiếm nhỏ từ từ buông lỏng.
Sử dụng thần thức khảo sát một chút, cũng có thể phát hiện ra hai người
cũng đang vận chuyển một dòng linh khí trong cơ thể.
Linh khí rối rằm vẩn đục, thuộc giai đoạn sơ kỳ của Luyện Khí.
Nhưng thể chất của hai người vẫn tương đối tốt, trông rất cứng cáp.
Tiểu Kha ước đán, chỉ một trong hai người này cũng đủ sức hoàn toàn hành chết tên gấu đen đầu trọc trước kia.
Mặc dù làm vệ sĩ cũng tốt, nhưng cậu không cần mà. Hơn nữa hai người đi theo mình, thế thì mình tu luyện thế nào được? Tiểu Kha vội vàng phản đối với chị gái.
Cuối cùng sư phản đối bi bác bỏ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.