Ăn Mày Tu Tiên

Chương 41: tiêu kha mỉm cười gật đầu




Trong đại sảnh, chị tư đang phân phó một đám người làm di chuyển một đống rương hòm.
Mắt thấy nó lập tức chất thành một ngọn núi nhỏ, thậm chí còn có hơi lung lay sắp đổ. Thấy rằng em trai đã về nhà, Vương Văn Nhã nắm tay Tiểu Kha kéo cậu đến trước núi rương hòm này.
"Em trai, đây là những món quà do chị đặc biệt vận chuyển từ nước M về đây."
"Nước M? Món quà?"
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Kha khẽ hé mở, cậu khiếp sợ nhìn núi quà.
Chị tư cũng quá mạnh rồi.
Vương Văn Nha dẫn đầu mở cái rương đầu tiên ra, trong đó chứa một số robot nhỏ và còn có thể điều khiển từ xa.
Sau đó, cô ấy để Tiểu Kha tự mình mở những cái rương tiếp theo.
"Hì hì, cảm ơn chị."
Tiểu Kha vui vẻ mở một cái rương, bên trong là một chiếc xe đua đồ chơi tinh xảo.
"Wow, thật tuyệt!"
Đây là niềm hạnh phúc khi có chị gái, chuẩn bị thật nhiều món quà để em trai mình mở.
Vương Văn Nhã đứng sang một bên, dịu dàng mỉm cười và nhìn em trai mình mở từng chiếc rương ra.
Dựa theo số liệu thống kê, đây là những món quà mà các bé trai yêu thích nhất.

Một chiếc rương khác được mở ra, trong đó là một thanh kiếm nho nhỏ, vỏ kiếm được trang trí bằng vàng, rất có khí phách Bá Vương.
Thân kiếm được làm bằng loại sắt rất nhẹ và mềm, không có răng cưa sắc cạnh, vì vậy nó sẽ không gây hại cho con người.
"Wow, là một bảo kiếm rất đẹp! Em yêu chị chết mất."
Vương Văn Nhã được khen ngợi đến mức phiêu phiêu bay bổng, cô ấy cảm thấy miệng của em trai mình quả thực rất ngọt.
Từng chiếc rương được mở ra, côn bổng vàng nhỏ, đá quý, điện thoại, đồng hồ, quần áo và giày dép...
Sau nửa giờ, tay của Tiểu Kha đã mỏi nhừ nhưng vẫn còn nửa núi rương nữa.
Lúc dì Lam đến cũng đây cũng là lúc bà ấy thông báo cho hai chị em họ đã có thể ăn trưa rồi.
Quả thực, hai người họ có hơi đói bụng, Vương Văn Nhã lập tức dặn dò người làm hầu mang những món quà còn lại đến phòng chứa đồ, sau đó nắm tay em trai để dắt cậu đi ăn trưa. . Đam Mỹ Hiện Đại
Tiểu Kha thắc mắc hỏi chị tư, những món quà này mất bao nhiêu tiền, có phải là rất đắt không.
Vương Văn Nhã ước tính sơ bộ.
"Chi phí mua quà, phí vận chuyển, tiền thuê nhân công và thuế cộng lại thì có thể là gần 8 triệu."
"Tám triệu!"
Thấy chị tư nói ra con số tám triệu bằng giọng thản nhiên, trong khoảng khác đó cậu cảm thấy tôi tò mò, mấy người chị của cậu liệu rằng có phải họ đều là phú bà hay không?
Bản thân cậu vất vả dựa vào ngọc thạch để làm giàu cũng chỉ mới lời được 20 triệu.
Tại sao cậu lại cảm thấy các chị gái của mình xem nhẹ con số mấy triệu vậy?
Thực ra, đối với hai người họ mà nói, tám triệu này thực sự không nhiều.
Vương Nhã Văn đảm nhiệm chức Hội trưởng Ủy ban Giáo dục Quốc tế, mức lương khoảng hàng trăm triệu mỗi tháng. Ngoài ra còn có sự tài trợ của các trường cao đẳng và đại học và chỉ riêng phí tài trợ là hàng trăm tỷ một năm. Suy cho cùng, các trường cao đẳng, đại học đều rất giàu.
Vương Tư Kỳ thì càng không cần phải nói, thu nhập hàng năm của tập đoàn Vương thị là hàng chục tỷ.
Về cơ bản, tập đoàn Vương thị là tài sản của gia đình họ Vương, tất cả số họ tiền kiếm được đều thuộc về nhà họ Vương ngoại trừ tiền lương của nhân viên.
Trên bàn ăn, Vương Văn Nhã trêu chọc em trai.
"Tiểu Kha, quà tặng của chị có được không, mở có vui không?"
"Vui lắm, chị tư là tốt nhất."
"Vậy thì mau thưởng cho chị một cái hôn má đi."

Tiểu Kha ngoan ngoãn mổ trên mặt Vương Văn Nhã một cái.
Làm cho cô ấy không ngừng cười khanh khách, giống như được ăn mật ngọt, trong lòng cô ấy cảm thấy rất ngọt ngào.
Sau bữa trưa vui vẻ, Vương Văn Nhã cũng bắt tay vào công việc.
Hôm nay là đại thọ lần thứ 80 của ông cụ nhà họ Cố, mời tất cả các gia tộc ở Ma Đô đến dự tiệc.
Thực lực của nhà họ Cố cũng coi như là gần xêm xêm với tứ đại gia tộc, ông cụ Cố có hai người con trai, đứa con trai thứ hai, Cố Bưu chính là người thân cận với cha mình hơn.
Chủ yếu là vì Cố Bưu chính là chiến hữu của cha cậu, lại còn là trưởng bối của các chị cho nên nhà họ Vương nhất định phải đến sự bữa tiệc này.
Sau khi nghe xong, Tiểu Kha mới biết được thì ra lúc trước cha mình là quân nhân.
Có một điều mà cậu không biết đó chính là, hiện tại cha cậu đã là Tướng quân uy chấn một phương.
Tiểu Kha còn muốn hỏi chị mình là khi nào thì cha sẽ trở về gặp Tiểu Kha, nhưng lại bị chị gái ngắt lời.
"Trong bữa tiệc này, chị phải cho em trai mình ăn mặc thật đẹp, để những kẻ hợm hĩnh thấy được em trai của chị quý giá đến nhường nào."
"Hừ, sau này có chị gái bảo vệ em, để xem còn ai dám đụng đến cực cưng nhà chúng ta."
Tiểu Kha có thể nghe được lời nói của chị mình là có ý gì, nhà họ Cao, có thể nghe thấy những lời của chị gái mình có nghĩa là gì, nhà họ Cao, nhà họ Vương ở thủ đô…
Trước khi Tiểu Kha kịp phản ứng, chị tư đã bế cậu lên và đi lên lầu.
Cảm giác hai chân treo lơ lửng giữa không trung khá khó chịu.
Tiểu Kha âm thầm thề, trong tương lại cậu sẽ cao lớn hơn nữa đấy, để xem đến lúc đó chị sẽ làm gì để ôm được cậu lên.
"Được rồi Tiểu Kha, chúng ta bắt đầu thay đổi cách ăn mặc trước, trước tiên là đi tắm rửa."
Tiêu Kha mỉm cười gật đầu.

Sau vài giây, cậu mới nhận ra có điều gì đó không ổn, tại sao chị gái lại ôm cậu đi vào phòng tắm rồi?
Tiểu Kha hoảng sợ nhìn chị tư đang rất vui vẻ của mình.
"Chị tư, chị có thể ra ngoài rồi, em bắt đầu tắm rửa đây."
Vương Văn Nhã thể hiện sắc mặt khó hiểu.
"Tắm rửa, vậy tại sao chị phải ra ngoài, chị phải tắm rửa cho em thật sạch sẽ mà."
"Hả?"
Tiểu Kha trực tiếp thoát khỏi vòng tay của chị gái, cậu nhảy xuống đất, còn cố giữ "khoảng cách an toàn", cách chị gái mình một mét.
"Sao vậy, em trai chị biết xấu hổ rồi sao, không sao đâu."
Khuôn mặt Tiểu Kha đỏ bừng vì xấu hổ, như thể chỉ cần véo một cái là có thể chảy ra nước.
"Không được, chị mau đi ra ngoài đi, nếu chị không ra ngoài, em sẽ không tắm nữa."
Cuối cùng, Vương Văn Nhã miễn cưỡng bước ra khỏi phòng tắm.
Trong toàn bộ quá trình tắm, Tiểu Kha nâng cao tinh thần cảnh giác đến mức tối đa và chú ý đến nhất cử nhất động của mọi thứ xung quanh mình trong sợ hãi.
"Ôi, tại sao chị gái của mình lại đáng sợ như vậy."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.