Ăn Mày Tu Tiên

Chương 3: Tìm được cậu chủ




Dưới gầm cầu, Tiểu Kha nằm dài trong tấm chăn rách nát, ngơ ngác nhìn nóc cầu, ánh mắt đờ đẫn.
Cậu bé đã làm mất ngọc bội quý giá nhất, là đồ mà cha mẹ cậu bé để lại cho cậu bé, nỗi đau tràn ngập trái tim non nớt của cậu bé.
Dưới gầm cầu tối om bày hộp cơm và lon coca rỗng. Dần dần, Tiểu Kha nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi. "Đồ đệ ngoan, đồ đệ ngoan."
Tiểu Kha mơ mơ màng màng mở mắt, xung quanh là một thế giới màu vàng kim.
Một người đàn ông đẹp trai và trang nghiêm đang ngồi khoanh chân lơ lửng trên không trung.
"Sư phụ, sư phụ tới tìm Tiểu Kha chơi rồi, ha ha."
Tiểu Kha rất vui khi gặp được sư phụ của mình, mỗi lần học với sư phụ ở đây, cậu bé đều rất vui sướng, rất mãn nguyện.
"Sư phụ, bảo bối của Tiểu Kha mất rồi, cha mẹ sẽ không thể tìm thấy con nữa.
Cậu bé ấm ức kể lại chuyện xảy ra hôm nay với sư phụ, mà sư phụ của cậu bé rất kiên nhẫn lắng nghe.
Đợi cậu bé nói xong, sư phụ cười nhạt, vẫy tay kéo Tiểu Kha tới trước mặt mình.
"Đồ nhi, con có muốn làm được bất cứ điều gì, có cơm ăn không hết, tìm được cha mẹ và sống hạnh phúc không?"
Tiểu Kha nhanh chóng trả lời: "Đương nhiên là muốn ạ, nhưng mà con không biết phải làm như thế nào."
"Vậy vi sư sẽ nói cho con, con phải chăm chỉ tu luyện, chờ khi nào con mạnh lên là có thể làm được điều đó."
"Con hiện tại chính là một thiên tài, thứ sư phụ dạy cho con, con đều đã học hết rồi."
"Bản lĩnh sư phụ dạy cho con, con phải sử dụng cẩn thận, đây đều là những kỹ năng của con."
"Trong khoảng thời gian này, vi sư phải xử lý một số chuyện, phải tách ra với con một thời gian."
Tiểu Kha nghe vậy đột nhiên cảm thấy không nỡ, vừa định hỏi nguyên nhân thì cái trán bị sư phụ dùng một ngón tay chọc vào.
Tri thức thâm ảo cưồn cuộn không ngừng rót vào đầu cậu bé, cơ thể cũng không chịu khống chế ngồi xuống khoanh chân, nhắm mắt lại.
"Nhóc con, đây là quà vi sư tặng cho con đấy. Lần sau gặp mặt, đừng để vi sư thất vọng."
Lại một buổi sáng mới. Tiếng ô tô đã kéo Tiểu Kha từ trong giấc mơ đẹp dậy.
Gió nhẹ nhàng vuốt v e cơ thể Tiểu Kha, sau đó tản đi trên bầu trời.
Tiểu Kha dụi dụi mắt, duỗi người ngồi dậy. "Thoải mái quá đi, cảm giác kỳ lạ thật."
Tiểu Kha cảm nhận được cơ thể mình bây giờ rất tốt, rất có sức, hơn nữa đầu óc rõ ràng hơn rất nhiều.

Ngày hôm qua, sư phụ đã truyền cho cậu bé rất nhiều tri thức, cậu bé cũng dần hiểu được lợi ích của việc tu hành.
Bây giờ Tiểu Kha mới tiến vào Luyện Khí sơ kỳ, toàn bộ cơ thể đều được linh khí cải tạo một lượt.
"Mùi gì vậy? Thối quá."
Tiểu Kha nhìn quanh, cuối cùng phát hiện trên người mình xuất hiện một lớp bùn đen đã lên men có mùi thối.
Tiểu Kha thật sự không chịu nổi, vội vàng đi đến bờ sông cách đó không xa, cở quần áo nhảy xuống sông.
Mười phút sau, Tiểu Kha bơi về bờ, mặc quần áo vào.
Lúc này cậu bé mới phát hiện mình không chỉ trắng hơn rất nhiều, mà còn béo thêm ít nữa.
Thân hình vốn gầy gò đã thêm chút thịt, ít nhất không còn gầy yếu như trước nữa.
"Thoải mái quá, hôm nay không đi bày quán nữa, phải tìm được ngọc bội bảo bối trước đã."
Sau khi hạ quyết tâm, Tiểu Kha lấy một ít tiền lẻ rồi rời khỏi gầm cầu. Cậu vừa mới rời đi, có hai người cầm tờ rơi đi xuống gầm cầu.
"Anh Trương, nơi này mà chúng ta cũng phải dán thông báo tìm người sao?"
"Nói nhảm, ông chủ nói phải làm cẩn thận, không được bỏ sót bất kỳ chỗ nào. Khu vực này là khu vực công ty chúng ta phụ trách."
"Có cần phải nghiêm túc như vậy không? Cả đêm tôi không ngủ được tí nào."
"Cậu ngốc quá A Khải, đó chính là nhiệm vụ được giao trực tiếp từ người lãnh đạo của ông chủ của ông chủ của chúng ta, xảy ra sai sót nào thì chúng
†a cũng đừng làm việc nữa."
“Mau đi làm việc đi."
Trên đường, Tiểu Kha vừa đi vừa ăn bánh bao nhân thịt khiến người ta có cảm giác như được ăn một bữa no nê.
"Hôm nay có chuyện gì vậy? Có nhiều chú cảnh sát quá."
Tiểu Kha chậm rãi đi trên đường, có rất nhiều chú cảnh sát đẹp trai đang tuần tra trên đường phố.
“Gâu gâu gâu, gâu gâu...”
Trong con hẻm nhỏ bên cạnh truyền đến tiếng chó sủa yếu ớt, nghe rất đáng thương.
Tiểu Kha tò mò đi tới, muốn xem có chuyện gì.
Vừa mới tiến vào con hẻm, có một vị cảnh sát ngồi trong xe cảnh sát tuần tra nhìn sang đây.

"Vừa nãy ở bên đó có đứa trẻ nào à? Sao đột nhiên lại không thấy đâu rồi?"
"Haizz, bận rộn cả một đêm, chắc là mệt đến hoa mắt rồi."
Viên cảnh sát cười gượng một tiếng, lái xe tiếp tục tìm kiếm các bé trai đáng nghi.
Mới vừa nhận được thông báo, ai có thể tìm được đứa con trai nhà họ Vương thì có thể thăng liên tiếp hai cấp.
Tập đoàn Vương thị.
Một tòa nhà khổng lồ nằm ở trung tâm khu Thiên Thủy Ma Đô, chỉ riêng chỉ phí xây dựng đã vài trăm triệu.
Trang trí bên trong rất đơn giản, không xa hoa nhưng đầy tao nhã.
"Tổng giám đốc Vương, đã lấy ngọc bội về rồi. Nó được một cô gái bán vào tối qua. Tôi đã tải video trong cửa hàng xuống rồi."
"Hơn nữa đã điều tra ra cô gái này nhặt được ngọc bội trước cửa hàng MACDONALD số 136 khu Nhạn Bắc."
"Đây là video giám sát bên ngoài cửa hàng." Tiểu Liên đặt một cái hộp gỗ trên bàn, đồng thời mở máy tính ra.
Vương Tư Kỳ mở hộp ra, một miếng ngọc bội trong suốt ấm áp đựng trong hộp.
Bang!
Vương Tư Kỳ đóng hộp lại và cất vào két sắt.
"Phát video."
Tiểu Liên bấm phát video và màn ảnh video được hiển thị.
Chỉ thấy một bé trai nằm dựa vào cửa sổ nhìn vào trong cửa hàng, rồi một mụ béo đi tới.
"Rầm một tiếng, mụ béo đụng phải cậu bé khiến cậu bé ngã xuống, miếng ngọc bội rơi ra từ trên người cậu bé.
"Dừng!" Vương Tư Kỳ nhìn chằm chằm bé trai trong video.
Cậu bé khoảng năm, sáu tuổi, mặc quần áo rách rưới, thân hình gầy gò dường như chạm vào là có thể ngã.
Vương Tư Kỳ bình tĩnh nói: "Tìm ra cô ta rồi đưa cô ta tới trước mặt tôi."
Trong không khí tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, khí thế bá đạo tỏa ra từ trên người Vương Tư Kỳ.

"Dám bắt nạt em trai ruột của tôi, ả đàn bà này nên cút khỏi Ma Đô đi."
Tiểu Liên biết tổng giám đốc Vương thật sự rất tức giận.
Đoạn video tiếp tục phát, mụ béo lăng mạ cậu bé trước mặt mọi người, cuối cùng cậu bé bỏ chạy...
Video đến đây là hết.
Tiểu Liên có thể nghe thấy tiếng tổng giám đốc Vương nghiến răng ken két.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy tổng giám đốc Vương luôn điềm tĩnh mất bình tĩnh.
"Sắp xếp một họa sĩ vẽ cậu chủ ra." "Thông báo cho nhân viên điều tra tìm người như trên bức tranh."
"Tăng số người tuần tra khu vực MacDonald 136 khu Nhạn Bắc lên, tôi sẽ đích thân tới đó."
"Vâng thưa tổng giám đốc!"
Trong hẻm nhỏ, Tiểu Kha lần theo tiếng động, phát hiện chú chó nhỏ ở cạnh đống rác.
Chó nhỏ xíu gầy gò, màu lông trắng thuần nhưng hơi bẩn.
Bàn chân nhỏ của nó đang đào bới đống rác, hiển nhiên là đang rất đói bụng, muốn tìm chút đồ ăn.
"Trên cơ thể cún con có linh khí." Tiểu Kha đã bước vào giai đoạn Luyện Khí Kỳ, rất quen thuộc với linh khí.
Cún con nghe thấy có người tới liền ngẩng đầu nhìn Tiểu Kha.
Sau đó, nó chạy vòng quanh Tiểu Kha, vẫy vãy đuôi, mắt không rời khỏi cái bánh bao trong tay Tiểu Kha.
"Gâu gâu gâu!" “Muốn ăn bánh bao à?" "“Gâu gâu!"
Tiểu Kha đặt cái bánh bao xuống chân mình, chú cún nhỏ màu trắng lập tức ăn ngấu nghiến.
"Mày cũng không có ai cần à? Mày không còn cha mẹ nữa phải không, hai chúng ta giống nhau này."
Tiểu Kha xoa đầu chú cún nhỏ màu trắng, tự lẩm bẩm.
Sau khi cún con ăn xong, Tiểu Kha định rời đi để tìm ngọc bội. Mới vừa đi được hai bước, phía sau lại truyền đến tiếng chó sủa. Tiểu Kha xoay người nhìn cún con.
"Tao phải đi dây, mày muốn đi theo tao không?”
Gâu!
"Hì hì, vậy được rồi, bây giờ chúng ta sẽ là bạn tốt. Thấy mày trắng như vậy, thế thì gọi mày là Tiểu Hắc nhé."
"Tiểu Hắc, mau tới đây."
Gâu?
Cún nhỏ trắng lộ ra vẻ nghỉ hoặc như con người, sau đó nhảy vào lòng Tiểu Kha.

Trên đường đi, Tiểu Hắc ngoan ngoãn nằm trong lòng Tiểu Kha, rất nhanh đã đến gần Macdonald.
"Tiểu Hắc này, mày nói xem tại sao chúng ta lại giống nhau thế? Tao chơi một mình, mày cũng là chó sống một mình."
Tiểu Kha cúi đầu vuốt v e Tiểu Hắc, đối diện có hai người cản đường đi của cậu bé.
Tiểu Kha ngẩng đầu lên, phát hiện mình đang bị hai người quân nhân nhìn chằm chằm, đột nhiên cảm thấy mất tự nhiên.
"Chú quân nhân ơi, cháu chưa làm gì xấu cả, cháu muốn tới MacDonald tìm đồ.
Hai quân nhân mặc trang phục ngụy trang lấy điện thoại ra liên tục so sánh, sau khi xác nhận là đúng, hai người ngồi xổm xuống, xoa đầu Tiểu Kha.
Trong đó có một chú quân nhân đeo súng lục bên hông khiến Tiểu Kha hoảng sợ.
"Cậu bé đừng sợ, chú hỏi cháu có biết thứ này không?" Nói xong, chú quân nhân cho cậu bé xem ảnh.
Một miếng ngọc bội màu xanh tím đập vào mắt, đây còn không phải miếng ngọc bội Tiểu Kha làm mất sao?
"Chú quân nhân ơi, đây là đồ cháu làm rơi, có thể trả lại cho cháu được không?"
"Thứ này rất quan trọng với cháu, cầu xin chú." Hai người nhìn nhau cười, sau đó hỏi. "Vậy cháu có phải tên là Tiểu Kha, năm nay sắp sáu tuổi rồi không?"
Tiểu Kha gật đầu, cậu bé cũng rất tò mò tại sao hai chú này lại biết tên của cậu bé, trước kia cậu chưa từng gặp họ.
Một chú quân nhân dùng bộ đàm gọi.
"Thông báo tới các tiểu đội, nhanh chóng tập hợp tại con đường Dương Quang, hết!"
Hai người mỉm cười an ủi Tiểu Kha, bảo cậu bé rằng đừng sợ, họ không phải người xấu.
Cùng lúc đó, một lượng lớn quân nhân tiến về đường Dương Quang.
Từng chiếc xe cảnh sát lần lượt tiếp cận để giải tán đám đông và xe cộ, †oàn bộ đèn giao thông trong khu vực đều chuyển sang màu đỏ.
Cảnh sát lập hàng rào và nhanh chóng phong tỏa giao lộ. Một số người đã gọi điện để báo cáo gì đó.
Tiểu Kha sợ hãi cực kỳ vì bị hơn một trăm chú quân nhân và chú cảnh sát đột ngột xuất hiện bao vây.
Hơn nữa số lượng còn đang tăng lên, ngày càng có nhiều người bao vây cậu bé.
Ở quân khu Nhạn Bắc, viên tư lệnh đang kết nối.
"Tướng quân, chúng tôi đã tìm được cậu chủ nhỏ, bước tiếp theo nên làm gì”
"Thu đội đi, còn lại để nhà họ Vương xử lý."
Cúp điện thoại, viên tư lệnh như có suy nghĩ gì đó, nhà họ Vương này thật thần bí.
"Tổng giám đốc Vương, đã tìm được cậu chủ nhỏ rồi, địa điểm là..." "Dẫn người, xuất phát."
Tập đoàn Vương thị, những chiếc siêu xe lần lượt đổ ra từ gara ngầm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.