Ăn Mày Tu Tiên

Chương 276: Chủ nhân




Tiếng hét của Tân Phượng Uyển khiến những người hầu trong phủ cũng cảm thấy không đành lòng.
Họ cũng cảm thấy quyết định của Tần phu nhân quá đáng. Ai có con mắt sáng suốt đều có thể thấy, tiểu thư và cô gia tuy ồn ào, ngày đêm đấu khẩu với nhau nhưng thực ra vẫn có tình cảm, nếu không thì làm sao có thể có con được?
Tần Phượng Uyển là một tài nữ nổi tiếng kinh thành, nếu hoà ly rồi tái giá, danh tiếng của nàng sẽ bị tổn hại rất lớn. Nước đi này quả thực là lợi bất cập hại.
Hơn nữa, cô gia rất thích đứa trẻ chưa chào đời này và ngày nào cũng mua đủ loại đồ chơi, chất thành đống khắp nhà cô gia hàng ngày vẫn quanh quẩn bên ngoài phòng của tiểu thư, chỉ muốn nhìn nàng một chút.
Nếu hai người có thể hòa thuận, cô gia và tiểu thư sau này có thể sẽ yêu nhau như những cặp đôi bình thường.
Bây giờ Tân phu nhân đã đánh gục cô gia và ép tiểu thư uống thuốc, đứa trẻ nhất định không thể cứu được!
Khi cô gia tỉnh lại không tức giận đến nỗi muốn nổ tung mới là chuyện lạ!
Đám người hầu đều cố gắng tránh xa thị phi hết sức có thể. Chỉ có Tân Nam và Tân Bắc khổ sở cầu xin. còn Tân Phong không biết đã đi đâu mất rồi.
Tần phu nhân thờ ơ, siết chặt nắm đấm!

Tiêu Lâm trong người có dòng máu hạ đẳng như vậy, không xứng đáng có con với Tần gia cao quý!
Tri Nghĩa Đường.
Một người đàn ông ngang ngược xông vào, bất chấp sự ngăn cản, thị nữ mắng: "Sao ngươi dám! Sao ngươi dám quấy rầy Đồng tri thư!"
Đại Đồng công chúa đang đọc sách, không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng ra lệnh cho thị nữ: "Lui xuống đi".
Công chúa không ngẩng đầu lên mà dùng bàn tay nhẹ nhàng lật một cuốn sách: "Có chuyện gì vậy?”
Người đến là Mông Ngạo. Hắn tuổi trẻ khỏe mạnh, sát ý đằng đằng, trên tay cầm Kinh Hồn đao. Xem ra nếu công chúa không đồng ý yêu cầu của hắn, hắn sẽ trực tiếp bắt cóc cô ấy.
"Tân gia đại tiểu thư đã xảy ra chuyện, chủ nhân của ta còn đang hôn mê! Chủ nhân từng dặn dò bọn ta lúc nguy cấp có thể nhờ Đồng tri thư giúp đố!"
"Ta không quen biết chủ nhân của ngươi, Tiêu đại nhân chỉ từng tới đây xin một. ít ớt hỉ mà thôi".
Công chúa đặt cuốn sách xuống và mỉm cười dịu dàng.
"Chủ nhân từng nói ngài ấy chỉ quen một cô. À không... là chỉ quen một mình Đồng tri thư là phụ nữ”.
Công chúa mỉm cười, trong mắt có ánh sáng dịu dàng chỉ có ở phụ nữ. Mông Ngạo đỏ mặt, cuối cùng hắn cũng nhận ra đây không phải là một cuộc chiến, không cần thiết phải hùng hổ như vậy. Hắn thu lại thanh đao, sát khí cũng đã giảm đi một nửa.
"Quy tắc của Tri Nghĩa Đường..."
Công chúa vừa nói, Mông Ngạo vốn là người mù chữ, nhưng đã cố hết sức đọc lại bài thơ mà chủ nhân bảo hắn học thuộc lòng: "Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất giám lộ cái gì ấy nhỉ, à...lộ hoa nồng! Nhược phi quần ngọc sơn đầu kiến, hội hướng dao đài nguyệt hạ phùng!
Trời mát Cuối cùng cũng đọc xong!
Mông Ngạo xoa xoa tay: "Đồng tri thư, xin hỏi bài thơ này của chủ nhân ta đã đủ sức lay động cô chưa?"

Thanh Bình Điệu của Lý Bạch dùng tài năng văn học vô song và những nét bút chấm phá để viết về vẻ đẹp của Dương quý phi, điên cuồng ca ngợi vẻ đẹp của người phụ nữ. Câu thơ hay nổi tiếng ngàn đời nay, sống động đến mức khiến người ta không khỏi mơ mộng.
Mông Ngạo thậm chí còn không hiểu bài thơ mình vừa đọc rốt cuộc là viết về cái gì, nhưng công chúa mặt lại đỏ lên: "Đi thôi”.
Bài thơ của Tiêu Lâm đã mở ra một thế giới mới cho Mông Ngạo - một người mù chữ!
Một bài thơ thực sự có thể gây ấn tượng với nữ quan của Tri Nghĩa Đường sao?
Chết tiệt!
Khi chủ nhân khoe khoang, Mông Ngạo vẫn không tin! Nhưng giờ thì hắn tin rồi! Hắn cũng muốn học làm thơi
Đương nhiên tới Tân phủ cũng phải có lý do.
Công chúa cầm lên một cuộn thư hoạ, đây là qùa Tân Phong đưa tới, vừa vặn giờ có thể trả nó về.
Tần phủ.
Một chậu nước lạnh làm Tiêu Lâm tỉnh giấc.

Tiêu Lâm tức giận hét lên: "Mẹ kiếp! Sao dám đánh ta! Còn đổ nước lạnh vào
người ta!" "Chủ nhân! Là tai"
Người vừa tạt gáo nước lạnh vào hắn không ai khác chính là Bạch Khởi lúc
này đang cuống cuồng lo lắng. Bạch Khởi vội vã nói: "Chủ nhân! Con trai ngài sắp không xong rồi!" "Cái gì?"
Tiêu Lâm lập tức co giò lên chạy, nhớ lại khuôn mặt Tân phu nhân trước khi
hắn ngất đi! Mẹ kiếp! Người đàn bà độc ác này!
Tiêu Lâm chạy đi mấy bước, thấy Bạch Khởi vẫn ở nguyên chỗ cũ: "Chủ nhân, đây là chuyện gia đình, ta có nên đi cùng không?”
Tiêu Lâm vẻ mặt lạnh lùng: "Theo ta!"
Sau đó, hắn nói thêm: "Mang cả Kinh Hồn đao theo!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.